Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 731: Phương Siêu Minh hành động.





Trước khi đến thành phố Cừ Dương, Phương Siêu Minh đã tìm hiểu kỹ về tình hình trong thành phố, lại âm thầm thông qua các mối quan hệ, lực lượng ở nhiều phương diện khác nhau tìm hiểu. Lần đến này anh ta mười phần tin tưởng.
Phương Siêu Minh hiểu rằng trong thành phố Cừ Dương lực lượng của Diệp Trạch Đào không mạnh lắm. Đầu tiên, lực lượng sau lưng Diệp Trạch Đào không lớn, tiếp theo ngoài trừ việc có đại lão chống lưng trong tỉnh, trong tỉnh còn có lực lượng của Trần Đại Tường, Lỗ Xương Chí, Phàn Cao Thọ cùng một số người khác có thể dùng. Lại còn bọn người Tôi Lôi, Nhiếp Tiểu Vĩ, Lật Vì Thư phản đối ở huyện Lục Thương, lại còn một số những người trung lập. Chỉ cần mình nắm chắc đại cục thì có thể hạ gục Diệp Trạch Đào.
Khi đến biết được việc Phàn Cao Thọ bị điều đi, tuy rằng ít nhiều Phương Siêu Minh cũng cảm thấy nuối tiếc, tuy vậy cũng không quá để ý tới việc này, dù sao cũng có rất nhiều lực lượng có thể dùng. Phương Siêu Minh tin rằng chỉ cần tìm ra mấu chốt trong suy nghĩ của bố mình thì những việc khác sẽ đồng thời được tiến hành thuận lợi.
Sau khi Hà Học Sinh tới tuyên bố sự việc bộ máy chính quyền được Phương Siêu Minh để mắt tới. Anh ta cũng nhìn ra tâm trạng lo lắng của Tôn Lôi và Nhiếp Tiểu Vĩ ở huyện Lục Thương.
Tôn Lôi có thể buông xuôi, con người này và mình dù sao cũng là đồng minh, nhưng Nhiếp Tiểu Vĩ nên làm những điều có lợi cho anh ta để anh ta đi theo mình mới đúng.
Phương Siêu Minh quyết đoán rất nhanh.
Chính trong lúc Phương Siêu Minh đưa ra quyết định, quả nhiên Nhiếp Tiểu Vĩ đã đến nhà của Lỗ Xương Chí.
Hai người có quan hệ thân thích với nhau, bình thường Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không thiếu được sự tôn trọng, rất nhanh đã vào nhà của Lỗ Xương Chí.
Vợ của Lỗ Xương Chí mở cửa.
- Bí thư Lỗ có nhà không ạ?
Sau khi nói lời khách khí đó xong, Nhiếp Tiểu Vĩ lại hỏi thêm.

- Vừa về thì đã vào thư phòng, cậu vào gặp ông ấy đi.
Vợ của Lỗ Xương Chí có chút bất an liền nói.
Nhiếp Tiểu Vĩ đi theo vợ của Lỗ Xương Chí vào của thư phòng. Để Nhiếp Tiểu Vĩ đợi bên ngoài, bà ta vào một chút sau đó quay ra nói:
- Lão lỗ bảo cậu vào đó.
Sau khi vào cửa, khi thoáng nhìn sang Lỗ Xương Chí, Nhiếp Tiểu Vĩ gật mình. Khuôn mặt của Lỗ Xương Chí ngày hôm nay có vẻ thất thần, hai mắt hõm sâu, ngồi ở đó hoàn toàn vô lực.
Có chuyện gì vậy?
Nhiếp Tiểu Vĩ kinh ngạc không ngừng, nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay cũng không nghĩ ra được đã xảy ra chuyện như thế nào.
- Ngồi đi.

Lỗ Xương Chí cười tươi nói.
- Bí thư Lỗ, ông không khỏe sao?
Tuy là người người thân nhưng bình thường Nhiếp Tiểu Vĩ vẫn gọi Lỗ Xương Chí là Bí thư.
- Tiểu Vĩ à, cậu có chuyện gì vậy?
- Bí thư Lỗ, tôi không thể hiểu nổi vì sao cấp trên cứ phải điều Chủ tịch thành phố Phàn đi.
Lỗ Xương Chí căn bản không suy nghĩ tới chuyện này, trong lòng không chịu nổi liền nói:
- Việc của cấp trên cậu đừng tham gia nhiều nữa.
Vừa nói đến đây điện thoại trên bàn của Lỗ Xương Chí liền kêu lên.
Chỉ thấy Lỗ Xương Chí nhấc điện thoại lên, lớn tiếng nói:
- Ông Ngô tình hình thế nào rồi?
Trong phòng rất yên tĩnh tiếng nói chuyện trong loa điện thoại lờ mờ lọt vào tai của Nhiếp Tiểu Vĩ.
Từ cuộc đối thoại của hai người, Nhiếp Tiểu Vĩ cũng nghe được một số nội dung.
Lỗ Xương Chí đang lo lắng việc gẫy cầu!
Tuy rằng cũng biết Lỗ Xương Chí vốn đảm nhận chức trưởng phòng Sở giao thông tỉnh nhưng lại không liên kết hai chuyện này lại. Ngày hôm nay khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng Nhiếp Tiểu Vĩ không khỏi kinh sợ.
Nghe xong điện thoại, Lỗ Xương Chí nói:
- Tiểu Vĩ, cố gắng làm việc cho tốt đừng nghĩ ngợi lung tung, tôi vẫn còn một số chuyện cần xử lý.
Đây là muốn tiễn khách rồi
Nhiếp Tiểu Vĩ vội đứng lên nói:
- Bí thư Lỗ, ông cứ làm việc của ông, tôi cũng phải đi rồi.
Lần này Lỗ Xương Chí cũng tỏ ra khách sáo tiễn Nhiếp Tiểu Vĩ ra tới cửa.
Đi ra khỏi nhà của Lỗ Xương Chí khi tới một chỗ ngoặt, Nhiếp Tiểu Vĩ liền đặt mông ngồi bên cạnh cái bồn hoa trên bậc thang.
Sao có thể như thế được!
Mặt Nhiếp Tiểu Vĩ cắt không ra giọt máu. Từ trong lời nói của Lỗ Xương Chí anh ta cuối cùng cũng phân tích ra được tình hình mới. Đó có thể là Lỗ Xương Chí có dính líu tới chuyện sập cầu, có lẽ là như vậy!
Khi nghĩ tới việc sập cầu có thể liên lụy tới Lỗ Xương Chí, Nhiếp Tiểu Vĩ có một cảm giác đau xót vô cùng. Mình không dễ gì mới có được hai người đứng sau lưng hậu thuẫn ở thành phố Cừ Dương, trong một thời gian ngắn một người bị điều đi, một người lại sắp xảy ra chuyện, mình biết làm thế nào?
Mất đi người đỡ đầu, Nhiếp Tiểu Vĩ liền hiểu mình muốn tự bảo vệ mình cũng khó rồi.
Vừa nghĩ sự tồn tại lớn mạnh của Diệp Trạch Đào ở huyện Lục Thương, lại nghĩ tới tình hình mình và Diệp Trạch Đào đối chọi nhau. Nhiếp Tiểu Vĩ mất đi sự bảo vệ của hai người, đã đến lúc Diệp Trạch Đào tiến công rồi.
Trong lòng tràn đầy hoảng loạn, Nhiếp Tiểu Vĩ hoàn toàn không biết nên làm gì mới được. Trong suy nghĩ của anh ta đương nhiên là hy vọng Diệp Trạch Đào bỗng nhiên xảy ra chuyện, nhưng suy nghĩ như vậy hoàn toàn không thực tế chút nào.
Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không biết mình trở về khách sạn như thế nào nữa. Ngồi trên chiếc ghế trong phòng, đôi mắt của Nhiếp Tiểu Vĩ thất thần, châm từng điếu, từng điếu thuốc thậm chí anh ta có vẻ kích động, lập tức tới chỗ Diệp Trạch Đào nhận lỗi đầu hàng. Nếu như Diệp Trạch Đào hiểu và bỏ qua thì mình có thể chuyển nguy hiểm thành bình an.
Nhưng, khi Nhiếp Tiểu Vĩ nghĩ lại về tính cách của Diệp Trạch Đào. Người như mình không thể lọt được vào mắt của Diệp Trạch Đào, con đường này căn bản là không thể đi.
Đem tất cả mọi chuyện trong huyện nghĩ lại một lượt, cũng nghĩ tới việc đứng về phía Tôn Lôi. Dù sao hai người cũng đã từng có nhiều lần liên thủ với nhau. Khi nghĩ tới chuyện trong huyện Tôn Lôi cũng không có tiếng nói lắm thì Nhiếp Tiểu Vĩ biết rằng Tôn Lôi cũng khó mà bảo vệ được bản thân mình.
Nghe nói quan hệ của Diệp Trạch Đào và Chủ tịch thành phố Trần Đại Tường không tốt lắm, nếu như đứng về phía Trần Đại Tường thì mọi chuyện còn có thể giải quyết được. Điều đáng tiếc là tạm thời Trần Đại Tường sao có thể thu nạp mình.
Thật là đau đầu!
Khi đang nghĩ tới việc này thì điện thoại đột nhiên kêu lên.
Khi vừa nhìn thấy số điện thoại lạ Nhiếp Tiểu Vĩ chần chờ một chút cuối cùng vẫn nghe.
- Tôi Nhiếp Tiểu Vĩ xin nghe.
Nhiếp Tiểu Vĩ nói.
- Đồng chí Tiểu Vĩ à, tôi là Phương Siêu Minh. Nếu như không bận chuyện gì tôi muốn nói chuyện với anh một chút để hiểu thêm tình hình của huyện Lục Thương.
Phương Siêu Minh?
Lúc mới đầu Nhiếp Tiểu Vĩ vẫn chưa nghĩ ra là ai. Ánh mắt chợt sáng lên, cuối cùng cũng nghĩ ra người gọi điện thoại tới lại là người mới nhận chức Phó chủ tịch thành phố Phương Siêu Minh.
Là Phương Siêu Minh!
- Chủ tịch thành phố Phương tôi lập tức tới đó.
Tinh thần của Nhiếp Tiểu Vĩ thoáng cái phấn chấn lên, người thanh niên trẻ này lại có thể đảm nhận chức Phó chủ tịch thành phố nhất định là có người đứng sau. Đã đến lúc tìm hiểu hình của anh ta.
Không mất nhiều thời gian Nhiếp Tiểu Vĩ đã vào đến phòng của Phương Siêu Minh.
Chỉ nhìn thấy một mình Phương Siêu Minh ngồi ở đó nhìn điện thoại.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Phương!
- Đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ, tôi không làm phiền anh đấy chứ?
Phương Siêu Minh làm như hai người rất thân thiết.
- Tôi không có việc gì, không có việc gì cả.
- Ngồi xuống đi, sớm đã nghe nói năng lực của anh rất khá. Tôi vừa mới tới chưa hiểu rõ lắm tình hình ở đây, liền nghĩ tới anh.
Lời này nói ra đã xem như Nhiếp Tiểu Vĩ là một nhân vật quan trọng làm cho Nhiếp Tiểu Vĩ cũng rất vui.
- Chủ tịch thành phố Phương đã quá lời rồi. Chỉ là tôi có thời gian công tác khá dài ở cơ sở mà thôi.
- Đúng vậy, bố tôi đã từng nói với tôi, hầu hết các đồng chí làm việc ở cơ sở đều là những đồng chí có kinh nghiệm phong phú, cần phải học hỏi nhiều ở họ.
Nhiếp Tiểu Vĩ sững sờ, thuận miệng nói:
- Bố của Chủ tịch Phương nhất định là một người biết nhìn xa trông rộng.
Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
- Ông ấy quá bận, một thành phố lớn như Hải Đông, cũng đủ để ông ấy bận rộn.
A !
Nhiếp Tiểu Vĩ giật mình nhìn về phía Phương Siêu Minh.
Từ lời nói này Nhiếp Tiểu Vĩ nghĩ tới Bí thư thành ủy Hải Đông Phương Siêu Quân.


- Bí thư Phương là bố của cậu?
Nhiếp Tiểu Vĩ mở to mắt hỏi.
Phương Siêu Minh mỉm cười đáp:
- Anh xem việc này một chút, ông ấy không cho phép tôi tùy tiện nhắc tới ông ấy. Không ngờ tôi lại nhỡ miệng nói lộ ra ông ấy. Đồng chí Tiểu Vĩ rất nhạy bén với chính trị.
Khuôn mặt Nhiếp Tiểu Vĩ lập tức tỏ ra nịnh bợ. Phương Siêu Quân không phải là một người bình thường. Bí thư thành ủy Hải Đông, rất có thể là một nhân vật quan trọng. Phương Siêu Minh lại là coi trai của ông ta. Ví dụ, mình trở thành người của Phương Siêu Minh thì mọi việc không phải đã được giải quyết rồi sao?
Lúc này, Nhiếp Tiểu Vĩ đã quyết tâm nhất định sẽ đứng về phe Phương Siêu Minh.
Phương Siêu Minh quan sát một chút Nhiếp Tiểu Vĩ. Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiếp Tiểu Vĩ, trong lòng Phương Siêu Minh cười thầm. Xem ra, Nhiếp Tiểu Vĩ này không khó khuất phục, nếu có thể khuất phục Nhiếp Tiểu Vĩ, lại thêm cả Tôn Lôi, Lật Vi Thư nữa. Huyện Lục Thương có thêm lực lượng lớn phản đối, bước tiếp theo mình có thể dễ dàng triển khai công việc rồi.
Khi hai người nói thêm chuyện với nhau, Nhiếp Tiểu Vĩ không nhịn được. Anh ta hiểu rằng trong chuyện này gã phải chủ động một chút mới được, liền nói:
- Có Chủ tịch Phương tới làm việc tại thành phố Cừ Dương, những đồng chí một lòng làm việc như chúng tôi có hi vọng rồi.
Lời nói này đã rất rõ ràng.
Phương Siêu Minh thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đã lên trưpwcs rồi liền mỉm cười nói:
- Trước khi tới tôi nghe nói tình hình ở huyện các cậu không tốt lắm, tình hình cấm đoán xuất hiện, xuất hiện cả việc kéo bè kéo phái. Có chuyện như vậy hay không?
Nhiếp Tiểu Vĩ càng yên tâm hơn, Phương Siêu Minh nói ra câu nói như vậy có thể nào là để nói về chuyện anh ta và Diệp Trạch Đào không hòa hợp?
Nhiếp Tiểu Vĩ đưa cặp mắt sang nhìn Phương Siêu Minh như muốn thông qua ánh mắt đoán xem thái độ của Phương Siêu Minh như thế nào.
Phương Siêu Minh cũng hiểu đây là lúc mà mình nên tỏ rõ thái độ rồi, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Tiểu Vĩ, chính phủ của chúng ta là chính phủ của nhân dân, là chính phủ vì nhân dân phục vụ, quyết không thể là chỗ chiếm núi làm vua của một số người. Đối diện với mọi vấn đề, là một cán bộ đảng viên chúng ta cần có trách nhiệm phản đối, đấu tranh. Anh thấy thế nào?
Rất rõ ràng!
Lúc này, Nhiếp Tiểu Vĩ mới yên tâm hơn một chút, có được sự ủng hộ của Phương Siêu Minh gã cảm thấy mùa xuân của mình lại tới rồi.
Phương Siêu Minh rất vui mừng, Nhiếp Tiểu Vĩ cũng rất vui mừng.
Lúc này Phương Siêu Minh không nhìn thấy thấy vấn đề ở chỗ Lỗ Xương Chí, càng không nghĩ đến những người trong Diệp hệ sau khi thỏa thuận ngầm đang triển khai hành đông đối phó với Nhiếp Tiểu Vĩ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.