Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 709: Hoa Uy hấp hối.





- Cái gì?
Diệp Trạch Đào kinh hãi hét to một câu
Trong lúc đang dự hội nghị huyện ủy. Diệp Trạch Đào đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Điền Lâm Hỉ.
Trong điện thoại Điền Lâm Hỉ đã kể cho Diệp Trạch Đào nghe một chuyện khiến Diệp Trạch Đào phải giật mình. Tính mạng của Hoa uy đang bị đe dọa. Điền Lâm Hỉ đã lên tới thành phố rồi.
Lời nói kinh hãi của Diệp Trạch Đào làm các Ủy viên trong hội nghị sửng sốt. Tất dồn ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy vẻ mặt của mỗi người một khác. Diệp Trạch Đào phát hiện mình đã nói quá to, đành phải nói qua điện thoại:
- Tôi biết rồi.
Nói xong liền cúp điện thoại xuống, từ lúc đó cũng không có tâm trạng nào để họp nữa.
Tôn Lôi nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng suy nghĩ bình thường Diệp Trạch Đào rất bình tĩnh hôm nay nghe xong điện thoại sao lại hoảng hốt đến vậy? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhiếp Tiểu Vĩ cũng đang suy nghĩ về chuyện này, thế lực đứng sau lưng Diệp Trạch Đào rất mạnh. Lúc này mình không thể nào động đến vị trí của hắn ta, Tôn Lôi cũng câm rồi. Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì với Diệp Trạch Đào?
Sau khi họp xong Diệp Trạch Đào trong lòng bất an quay về phòng làm việc.
Tinh thần của Hoa Uy đang tốt như vậy sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện? Đây là chuyện mà Diệp Trạch Đào chưa từng nghĩ tới.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào không hy vọng Hoa Uy xảy ra chuyện không hay. Nếu Hoa Uy mất đi cho dù là đối với sự phát triển của Hoa Hạ hay đối với sự phát triển của mình thì cũng đều không có lợi.
Kiều Ứng Xương cũng bước vào phòng làm việc theo chân Diệp Trạch Đào. Biểu hiện của Diệp Trạch Đào thay đổi cũng làm anh ta một phen hoảng sợ. Không hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Ứng Xương vừa bước vào thì Cam Lệ Bình cũng theo chân bước vào luôn.
Theo sau nữa lại có cả Lưu Định Khải.
Cam Lệ Bình liền hỏi:
- Bí thư Diệp có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của ba người thuộc Diệp hệ, Diệp Trạch Đào phát hiện mình còn dễ để lộ mọi chuyện. Trong chuyện này mình cần phải rèn luyện thêm.
Diệp Trạch Đào cười lớn một tiếng đáp:
- Vợ tôi đã có thai.
Chỉ có thể lấy cái cớ này. Đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể nói ra chuyện Hoa Uy đang hấp hối.

Ba người thở phào nhẹ nhõm, Cam Lệ Bình cười nói:
- Đây là chuyện đáng mừng mà. Chúc mừng Bí thư Diệp.
Kiều Ứng Xương cũng cười nói:
- Chuyện đáng mừng, chuyện đáng mừng. Bí thư Diệp, đây là chuyện lớn cần phải lên thành phố mới được.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút lo sợ.Hoa Uy đã xảy ra chuyện mình có nên đi thăm? Nhưng khi nghĩ tới việc muốn vào chỗ của Hoa Uy không phải người bình thường có thể vào được thì lại có chút do dự.
Cam Lệ Bình không ngừng nói về việc phụ nữ có thai thì nên chú ý những gì, rồi lại nói tiếp:
- Bí thư Diệp, tôi sẽ gọi điện thoại cho Mộng Y. Dù gì tôi cũng có chút kinh nghiệm có thể dạy cho cô ấy.
Diệp Trạch Đào vôi nói:
- Vậy xin cám ơn Bí thư Cam nhiều.
Lưu Định Khải cũng nói:
- Phụ nữ mang thai thường mong chồng có thể ở bên cạnh mình. Bí thư Diệp cứ về thăm là tốt nhất.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Định Khải nói:
- Vấn đề an ninh trật tự của Huyện Lục Thương liên quan tới sự phát triển của toàn huyện. Các cậu đã có được một số thành tích thông qua các hạng mục. Hy vọng rằng mọi người có thể tiếp tục duy trì.
- Bí thư Diệp xin cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu đáp:
- Một địa phương muốn có được phát triển cần chú ý đoàn kết ổn định cục diện. Cần truyền đến nhân viên trong và ngoài nước. Không thể xem thường chuyện này đâu.
Tiễn xong ba người, Diệp Trạch Đào quay vào châm điếu thuốc hút. Nếu như Hoa Uy mất đi thì đối với mình thật là một chuyện không tốt chút nào. Thật không dễ gì mới có được một ngày thoải mái. Vậy mà lại sắp phải mất đi người hậu thuẫn có thế lực mạnh như vậy. Đây sao có thể là chuyện tốt được!
Diệp Trạch Đào tự biết hoàn cảnh hiện giờ của mình, nếu như nói người ngoài chỉ biết mình có sự ủng hộ của Lưu gia và Hô Diên Ngạo Bác, thật ra người trong cuộc mới biết được người có thế lực mạnh nhất là Hoa Uy, đây mới là thế lực ủng hộ lớn nhất của Diệp Trạch Đào.
Vấn đề có chút nghiêm trọng!
Đang nghĩ đến chuyện này thì Lưu Đống Lưu gọi điện tới.
- Trạch Đào, có chuyện không hay xảy ra, Hoa Uy có thể phải đi rồi!
Lưu Đống Lưu dù sao vẫn luôn làm việc ở Thành Phố cộng với việc anh ta mới được thăng chức, lại có không ít người đứng về phe Lưu gia quay sang đứng dưới cờ của, hiểu biết không ít đối với tình hình ở thành phố. Cho nên anh ta là một trong những người đầu tiên biết được tình hình của Hoa Uy.
Lưu Đống Lưu biết Diệp Trạch Đào là người mà Hoa Uy tín nhiệm, vị trí của hắn cũng là do Hoa Uy dùng hết sức ủng hộ. Cho nên, hắn rất quan tâm đến tình hình của Hoa Uy.
- Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sư phụ cũng gọi điện cho con nhưng không nói rõ tình hình.
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Hoa Uy cũng luyện tập Ngũ Cầm Hý không thể dễ dàng xảy ra chuyện không may như vậy.
Lưu Đống Lưu nói:
- Trạch Đào à, nghe nói là ông ấy từng bị một vết thương nghiêm trọng, vết thương cũ tái phát gây bệnh mới, thật ra sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không tốt.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, mỗi lần mình đi thăm Hoa Uy đều thấy tinh thần của ông ấy rất tốt, thật không ngờ trên người lại có nhiều bệnh tật như vậy.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào nghĩ lại thì cũng đã hiểu ra, Ngũ Cầm Hý tuy là rất tốt nhưng quá trình luyện tập Ngũ Cầm Hý lại có sự khác biệt, mặc dù mình đã truyền thụ Ngũ Cầm Hý cho Hoa Uy nhưng trong quá trình luyện tập mình đã có sự đột phá còn Hoa Uy thì lại vẫn chưa đạt đến mức độ này. Đây là kết quả của tất cả các nhân tố.
Chắc hẳn là do nguyên nhân của vết thương cũ đã tạo lên việc luyện tập không thành của Hoa Uy.
- Cha, tình hình trên thành phố hiện giờ thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào hiểu rằng, hiện giờ ở thành phố Hoa Uy là một nhân vật giống như Định Hải Thần. Nếu ông ấy có mệnh hệ gì thành phố nhất định sẽ ngầm có hướng đi mới.
Lưu Đống Lưu nói:
- Cha đã chuẩn bị về thành phố một chuyến, máy bay bay chiều nay.
Nói tới đây, Lưu Đống Lưu nói:
- Trạch Đào, Hoa Uy luôn có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, có sự tồn tại của ông ta thành phố sẽ không xảy ra loạn, nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ấy con nên biết đây không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu nói sẽ về thành phố một chuyến liền hiểu Lưu Đống Lưu cũng muốn về thành phố thu hẹp khoảng cách để thu thập thông tin.
- Trạch Đào, nếu như không có chuyện gì con cũng về thành phố một chuyến đi. Dù sao con cũng là học trò của ông ấy, có thể gặp ông ấy lần cuối.
Lưu Đống Lưu cũng hiểu rõ việc của mình, cho dù mình có là Phó bí thư thành ủy Kim Lăng đi nữa thì cũng không dễ gì mà gặp được Hoa Uy, nhưng ngược lại Diệp Trạch Đào rất có khả năng sẽ gặp được Hoa Uy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con đợi thông báo của sư phụ rồi sẽ quyết định sau.
- Trạch Đào, nếu Hoa Uy mất đi trong thành phố sẽ rối loạn một trận. Con cũng cần phải chú ý, hiện giờ con làm việc gì cũng cần có sự ủng hộ của số đông mới được. Không có được sự ủng hộ của mọi người muốn làm tốt việc gì cũng sẽ rất khó khăn.
Khiến Diệp Trạch Đào không thể hiểu được là việc Điền Lâm Hỉ không hề gọi điện thoại tới, ngược lại đích thân Vương Khánh Long gọi tới.
Giọng nói của Vương Khánh Long thấm đẫm buồn rầu, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, con lập tức lên tỉnh cùng tôi lên thành phố một chuyến.
Nói xong, Vương Khánh Long dập máy luôn.
Lẽ nào Hoa Uy muốn gặp mình?
Diệp Trạch Đào không dám chậm trễ, lập tức gọi Kiều Ứng Xương tới, nói với Kiều Ứng Xương:
- Tôi cần lên thành phố một chuyến, cậu hãy lo liệu mọi chuyện trong huyện.
Kiều Ứng Xương còn tưởng là Diệp Trạch Đào về thăm vợ liền cười nói:
- Bí thư Diệp cứ yên tâm, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Mộng Y.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu.
Sắp xếp xong công việc. Diệp Trạch Đào vội đi về thành phố.
Mọi người hầu như đều đã biết việc mang thai của vợ Diệp Trạch Đào. Đều tỏ ra thông cảm.
Xe chạy rất nhanh, đi được nửa đường thì Diệp Trạch Đào cùng với thư ký Trần Vũ Tường và thư ký của Vương Khánh Long liên hệ vé máy bay.
Diệp Trạch Đào nhắm mắt nghĩ về tình hình bước phát triển tiếp theo của mình.
Nếu thật sự Hoa Uy mất đi, việc phát triển sản nghiệp dân tộc sẽ mất đi một ủng hộ lớn. Đây là một chuyện lớn cũng không biết được Bí thư Hạo Vũ còn có thể tiếp tục thúc đẩy công việc này.
Xe đi được nửa đường thì Vệ Vũ Hinh cũng gọi điện tới. Cô ta cũng là người thông minh không biết bên cạnh Diệp Trạch Đào có nhân viên không nên liền nói:
- Bí thư Diệp, chúng tôi đã đến Huyện Lục Thương rồi.
Có thể nghe ra giọng nói của Vệ Vũ Hinh có chút kích động.
Diệp Trạch Đào nhớ ra mình đã quên gọi điện thoại cho Vệ Vũ Hinh, có chút áy náy nói:
- Tổng giám đốc Vệ, thật ngại quá, vừa nhận được thông báo của Chủ tịch tỉnh muốn tôi lên tỉnh gấp cùng ông ấy lên thành phố, tôi đã đi được nửa đường rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào dùng giọng nói trong công việc nói với mình Vệ Vũ Hinh liền hiểu rằng bên cạnh Diệp Trạch Đào nhất định có người ngoài, ít nhiều cũng cảm thấy đáng tiếc. Cô ta vui vẻ đến Huyện Lục Thương vốn tưởng rằng sẽ gặp được Diệp Trạch Đào, thật không ngờ Diệp Trạch Đào đã rời khỏi Huyện Lục Thương.
- Vậy được, Bí thư Diệp anh cứ đi làm việc của mình đi, chúng tôi sẽ đi thăm quan trước.

Diệp Trạch Đào đáp:
- Tổng giám đốc Vệ, thế này đi tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm khu kinh tế mới Củng Nặc Bội để anh ta đi cùng cô.
Vệ Vũ Hinh đồng ý.
Diệp Trạch Đào liên lạc luôn với Củng Nặc Bội, đưa bố con Vệ Hùng Phi đến đầu tư ở Huyện Lục Thương. Bí thư Thi vô cùng coi trọng chuyện này đã nói qua với Củng Nặc Bội, căn dặn Củng Nặc Bội nhất định phải làm công tác phục vụ nhiệt tình.
Diệp Trạch Đào cùng một số người khác đợi một lúc ở sân bay mới gặp được Vương Khánh Long cùng vệ sĩ đi đến.
Thấy Diệp Trạch Đào sớm đã đợi mình ở đây, Vương Khánh Long mỉm cười gật đầu nói:
- Đợi lâu rồi phải không?
- Chúng tôi cũng vừa mới tới.
Vương Khánh Long gật đầu:
- Vậy thì tốt, mau vào đi.
Vô tình hay cố ý, tất cả mọi người đều lùi xuống một chút để Vương Khánh Long và Diệp Trạch Đào đi cạnh nhau.
Diệp Trạch Đào cũng không đi ngang hàng với Vương Khánh Long mà bước lùi sau một chút. Xem như bước sau Vương Khánh Long.
Vừa đi Vương Khánh Long vừa nói nhỏ:
- Cậu đã biết tình hình rồi chứ?
Ông ta không kể gì mà chỉ hỏi một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào đương nhiên đã biết chuyện liền nói:
- Sư phụ đã gọi điện thoại nói với tôi.
Ừ một tiếng, Vương Khánh Long nói:
- Thủ trưởng nói là muốn gặp cậu, bảo tôi đưa cậu theo.
Diệp Trạch Đào lúc này đã hiểu, quả nhiên là Hoa Uy muốn gặp mình.
Nghĩ đến lúc hấp hối mà Hoa Uy vẫn còn nghĩ tới mình, trong lòng Diệp Trạch Đào rất cảm động.
Tâm tình của Vương Khánh Long rõ ràng là không tốt, cũng không nói gì nhiều, chỉ đi nhanh về phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.