Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 658: Món đồ đạt được





- Bí thư Diệp, đây là những món đồ có giá trị lấy được từ nơi ở bí mật của Trữ Khải Minh.

Phương Minh Dũng đưa một cái bao rất to cho Diệp Trạch Đào.
Trong phòng không có người ngoài nên hai người cứ ngồi đó.
- Những món đó có liên quan đến chuyện của tôi không?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Chỉ có mấy tấm ảnh chụp ở cự ly xa, ngoài ra trong khách sạn có một đoạn phim liên quan đến Bí thư Ôn bước vào phòng của anh, chúng tôi đã cắt bỏ phần nội dung đó!

Quả nhiên là cảnh vệ của Hoa Uy làm việc rất nhanh chóng!
Diệp Trạch Đào thầm khen một tiếng.
- Bí thư Diệp, trong này có không ít món đồ mà toà soạn báo Trữ Khải Minh dùng để khống chế các minh tinh.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu mở cái bao ra.
Các nội dung đã được phân loại ra và đặt trong đó.
Trước tiên Diệp Trạch Đào muốn tìm chính là những nội dung có liên quan đến mình và Ôn Phương, nhìn những tấm ảnh này, quả nhiên là những tấm hình riêng biệt, không có nội dung đi chung đơn độc với nhau.
Nhìn chút Diệp Trạch Đào lại hỏi:
- Còn sót lại những thứ khác hay không?

- Chuyện đó cậu có thể yên tâm, hẳn là chưa kịp tiết lộ ra ngoài, toàn bộ mọi thứ đều ở đây cả.
Nói tới đây Phương Minh Dũng nói:
- Tên phóng viên theo dõi kia vì muốn theo dõi chiếc xe của Quân uỷ, đã bị khống chế!

Diệp Trạch Đào rất vui, tên phóng viên kia chắc chắn bị trúng kế, nhất định Phương Minh Dũng bọn họ đã đặt sẵn một cái bẫy cho tên phóng viên chui vào.
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục xem những món đồ lấy được từ chỗ Trữ Khải Minh, thật không ngờ một toà soạn nho nhỏ như Trữ Khải Minh lại âm thầm chụp được vô số tấm ảnh về chuyện riêng tư của các minh tinh, có hàng loạt muốn gì có đó.
Chỉ vào một món đồ khác Phương Minh Dũng nói:
- Những thứ này liên quan đến Trữ Khải Minh, người này đều ghi chép lại toàn bộ những chuyện ông ta đã làm.

Diệp Trạch Đào vừa nghe cũng có chút ngạc nhiên, Trữ Khải Minh này cũng là một người rất thú vị, chuyện gì cũng phải ghi chép lại!
Khi cầm một tấm ảnh lên Phương Minh Dũng nói:

- Bí thư Diệp, ở đây có chút nội dung liên quan đến Phương gia, Trữ Khải Minh đã âm thầm thu thập một số tài liệu của Phương gia ở trong này.

- Phương Siêu Cường?
Diệp Trạch Đào giật mình nói.
Phương Minh Dũng gật gật đầu nói:
- Những thứ này là hình ảnh, còn có băng thu hình nữa.

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, thật không ngờ là có thể tìm thấy những món đồ này từ chỗ của Trữ Khải Minh.
- Còn Trữ Khải Minh?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Đã khống chế được rồi.

Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi, rồi nhìn tài liệu có liên quan đến hai anh em của Phương gia, ít nhiều tâm trạng cũng có chút hồi hộp, nếu những món đồ này được tung ra ngoài, thì hai anh em Phương gia có bị đả kích lớn không?
- Đưa tôi đến nơi của Thầy.
Diệp Trạch Đào nói với Phương Minh Dũng.
Hiện tại Diệp Trạch Đào cảm thấy cần phải thỉnh giáo một chút Điền Lâm Hỉ, những chuyện như thế này sẽ liên luỵ đến Bí thư Thành uỷ Phương ở Hải Đông, hiện nay tình hình bốn phía đều là địch, lúc này không nên đắc tội với Phương gia, tốt nhất là đừng có đắc tội.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào vẫn còn do dự.
Rất nhanh xe đã đến chỗ ở của Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ đang ở nhà xem tiểu thuyết võ hiệp, ngồi trong sân nhỏ xem có vẻ rất thích thú.
Thấy Diệp Trạch Đào đến Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Chuyện của cậu lo xong chưa?

- Thưa thầy, có một chuyện cần nhờ thầy giúp phân tích một chút.
Diệp Trạch Đào nói thẳng.
Chỉ chỉ cái ghế đối diện Điền Lâm Hỉ nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.

Sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, đem chuyện đã xảy ra nói cho Điền Lâm Hỉ biết.
Nghe xong Diệp Trạch Đào nói, Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Ở đây là thành phố, lòng người thâm sâu khó lường, làm bất cứ chuyện gì cũng đừng chủ quan, lần này may mà cậu phát hiện sớm và hành động đúng lúc, nếu không hậu quả sẽ có chút nghiêm trọng, cho dù đối phương không thể đánh ngã cậu, nhưng cũng đã mang lại không ít phiền toái, quan trọng là chuyện này sẽ khiến bí thư Hạo Vũ khó xử!

Đây là những lời Điền Lâm Hỉ phê bình mình, Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện mình với Ôn Phương trong khách sạn đúng là không thích hợp, đành phải nhận sai nói:
- Thầy, chuyện này con không suy nghĩ kỹ càng, sai ở con!

Lúc này Điền Lâm Hỉ mới cười cười nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, cậu và Tiểu Ôn khó khăn lắm mới được gặp nhau một lần, cũng có thể hiểu được!

Ít nhiều Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
- Tôi có một căn phòng thông thường sẽ không đến đó, nếu cậu cần dùng thì đến đó đi.
Điền Lâm Hỉ lại nói một câu.
Diệp Trạch Đào biết Điền Lâm Hỉ suy xét vấn đề rất tỉ mỉ, nên không có cự tuyệt.
- Thầy, thầy xem Tổng biên tập đã âm thầm thu thập được những tài liệu này, đặc biệt trong đó có nội dung liên quan đến hai anh em Phương gia, chuyện này nên làm sao?

Điền Lâm Hỉ trầm tư một chút nói:
- Con trai lớn của Phương gia là một người giỏi giang và là một nhân tài được Phương gia coi trọng bồi dưỡng, gần đây đã làm cho một huyện nghèo thoát khỏi nghèo khó, tuy rằng ở phương diện này có sự nhúng tay của Phương gia. Nhưng cũng đã cho thấy năng lực của Phương Siêu Minh, theo như tình hình cậu đã nói, thằng nhóc này đã coi cậu là đối thủ!

Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đâu có trêu chọc y, thằng nhóc này đã hai lần rồi, nếu không chơi lại y cứ tưởng tôi là người dễ ăn hiếp!

Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Đúng vậy, ít nhiều cũng phải cho cậu ta một bài học nho nhỏ.

Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng đâu muốn gây chuyện, nhưng đối phương cứ muốn kiếm chuyện, thì tôi cũng không sợ!

Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Làm người phải như vậy!

Nói đến đây Điền Lâm Hỉ nói:
- Không phải bọn họ đã khống chế tên nhà báo kia sao? Vậy cứ để cho tên nhà báo này xung phong trước, trước tiên tiếp xúc với một số nhà báo lá cải, sau đó mới cảnh cáo bọn họ.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Cứ vậy đi bọn họ sẽ hiểu, đến lúc đó mọi người ngồi xuống bàn bạc chút.

Điền Lâm Hỉ nói:
- Phương Siêu Minh là một người hiểu chuyện, sau khi phát hiện tình hình này chắc chắn y sẽ đến cứu hoả.

Lại nói chuyện với Điền Lâm Hỉ một hồi, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đã có biện pháp, nếu làm lớn chuyện này, đừng nói là Phương gia, chỉ cần mình đi làm là được, chuyện lớn quá sẽ có bọn Điền Lâm Hỉ đi ra đỡ đòn.
- Đi xem xem Trữ Khải Minh!
Diệp Trạch Đào lên xe nói với Phương Minh Dũng.
Bản thân Trữ Khải Minh cũng không ngờ được bí mật mang đến đây.
Trong một căn nhà nhỏ cấp bốn ở thành phố, vào đến đây gã mới biết mình mang tội danh gián điệp.
Gã được coi như là một người có kiến thức rộng, sau khi đối phương lấy ra văn bản của An ninh quốc gia, liền phát hiện chuyện của mình có vấn đề lớn.
Kỳ quái chính là những người đó sau khi đem mình đến đây thì không hỏi han và lo lắng gì nữa.
Bộ mấy Quốc gia rất hùng mạnh, nếu thực có tội danh này, cũng có thể bí mật xử tử mình.
Làm cho Trữ Khải Minh hoảng sợ.
Trong lúc Trữ Khải Minh đang nóng lòng thì thấy cánh cửa mở ra, sau đó vài người bước vào.
Diệp Trạch Đào không vào chỉ đứng bên ngoài quan sát, nhìn Trữ Khải Minh, trong lòng thầm nghĩ đến việc Điền Lâm Hỉ muốn lợi dụng chuyện của Trữ Khải Minh.
Lần này là Phương Minh Dũng dẫn theo vài người tiến vào.
Diệp Trạch Đào phát hiện bình thường Phương Minh Dũng không có biểu hiện ra ngoài năng lực của mình, nhưng trong thời khắc này Phương Minh Dũng đã cho thấy khả năng của mình, rất điềm đạm và vững vàng ngồi đó, ánh mắt nhìn Trữ Khải Minh một hồi lâu.
- Oan cho tôi quá, tôi không phải là gián điệp!
Trữ Khải Minh có phần hoảng sợ.
Phương Minh Dũng lấy đống tài liệu đã tìm được trong nhà của Trữ Khải Minh đưa trước mặt Trữ Khải Minh nói:
- Vậy cái này là gì?
Liếc nhìn những món đồ mà mình đã thu thập được, vẻ mặt của Trữ Khải Minh càng thêm hoảng sợ.
Phương Minh Dũng mới lấy tấm ảnh liên quan đến hai anh em Phương gia ở trong khách sạn để trước mặt Trữ Khải Minh nói:
- Còn đây là chuyện gì?

Lần này Trữ Khải Minh rất hoảng, lén lút làm những điều này chỉ là vì y cảm thấy mình đã làm rất nhiều việc cho Phương gia, những món đồ này dùng để bảo vệ mạng sống trong thời điểm quan trọng. Nhưng bí mật đó đã bị đối phương phát hiện, nếu tung vật này ra ngoài thật không thể tưởng tượng sẽ có kết cục như thế nào.

Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, với sự chỉ dẫn của Phương Minh Dũng, Trữ Khải Minh kia hoàn toàn sụp đổ.
- Bí thư Diệp như vậy đi, để cho bọn nhà báo lấy những tấm ảnh của Phương Siêu Minh tung ra.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Cứ vậy đi!
Làm xong chuyện này Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo chỉ cần coi người của Phương gia có thái độ gì, nghĩ lại ở phía sau mình đã có vài trợ thủ rất mạnh, Diệp Trạch Đào tin rằng Phương Siêu Minh chắc chắn sẽ cân nhắc.
Vừa ngồi lên xe thì Trần Hỉ Toàn gọi điện tới, Trần Hỉ Toàn rất quan tâm đến chuyện của Diệp Trạch Đào hỏi:
- Ông em, chuyện giải quyết ra sao rồi?

- Ông anh yên tâm, cơ bản đã xử lý tốt!

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đúng rồi tôi đã nhận được tin tức, sau khi chuyện của Tống Gia Thành được truyền đến tỉnh Phòng Thạch, thành phố đã rất coi trọng và tạm thời cách chức của Tống Gia Thành, mặc khác tôi cũng đã sắp xếp cho vợ tư của tôi, lần này cô ta hẹn Bí thư Ôn cùng đến huyện Phú Vĩnh để khảo sát, tôi cũng sẽ đến tỉnh Phòng Thạch một chuyến.

Đây là sự trợ giúp của Trần Hỉ Toàn đối với Ôn Phương, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm động nói:
- Vậy làm phiền ông anh rồi!

Cười ha hả, Trần Hỉ Toàn nói:
- Những nơi khác thì tôi không có cách, nếu là tỉnh Phòng Thạch, thì tôi vẫn còn chút quan hệ, cậu yên tâm như thế nào lần này cũng phải làm cho Bí thư Ôn tiến bộ một chút mới được!

Diệp Trạch Đào biết năng lực của Trần Hỉ Toàn, đôi khi kẻ có tiền khi hành động cũng không thể xem thường.
Vừa mới gác điện thoại của Trần Hỉ Toàn thì Ôn Phương gọi đến, rõ ràng Ôn Phương có chút phấn khởi nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chị Hà bọn họ đã sắp xếp xong chuyện, Tống Gia Thành kia tạm thời bị cách chức, mặt khác chị Hà muốn theo em về huyện Phú Vĩnh, em sẽ cùng về với cô ấy trước!

Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, Ôn Phương này đúng là một người phụ nữ rất bản lĩnh trong công việc, nghe thấy Hà Lan Huyên muốn đến huyện của bọn họ, lập tức đã vui mừng đến như vậy!
Cũng tốt, mình không thể cho cô ấy điều gì, trên con đường làm quan có thể trợ giúp cô một chút cũng tốt.
- Đi thôi, lần này em hi vọng rất lớn, có một dự án như thế này, hơn nữa được anh Trần giúp đỡ chắc cũng tiến bộ được chút!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Lúc này Ôn Phương mới dịu dàng nói:
- Trạch Đào, em biết hết rồi, mọi thứ đều do anh tiến hành, vĩnh viễn em cũng là người của anh!

Hàn huyên vài câu thân mật rồi mới cúp điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào không ngừng thở dài, người phụ nữ này, luôn muốn chiếm thế thượng phong trong công việc, đó cũng là một người rất đáng sợ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.