Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 646: Tôn gia mời khách





Lúc nói chuyện cùng Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào không ngờ lại nhận được điện thoại của Tôn Lôi gọi tới.
- Điện thoại của Tôn Lôi!
Diệp Trạch Đào nói.
Nghe thấy là điện thoại của Tôn Lôi gọi tới, Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Chuyện tốt!
- Chủ tịch huyện Tôn, chào anh!
Diệp Trạch Đào nhận điện thoại, nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ, Tôn Lôi này vào thành phố, bản thân hắn cũng vào thành phố, Tôn Lôi đã biết hắn vào thành phố, bỗng dưng lại chủ động gọi điện thoại tới, tên tiểu tử này hôm nay lại muốn gọi điện thoại tới sao?
Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Mấy ngày hôm nay chuyện trong thành phố Trịnh Thành Trung là người rõ hơn ai hết, lúc này Tôn Lôi gọi điện thoại đến ông liền biết rằng thông qua chuyện này nhà họ Tôn thực sự đã yếu thế rồi.
Một lúc sau, Diệp Trạch Đào mới tắt máy, nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào nói:
- Con trai của Tôn Tường Hồng là Tôn Lôi, là Chủ tịch huyện của huyện chúng con, gọi điện tới nói gia đình của bọn họ biết con đã đến thành phố nên muốn mời con đi ăn cơm!
Trịnh Thành Trung liền tươi cười.
Quả nhiên là như vậy, Trịnh Thành Trung cũng không hy vọng Diệp Trạch Đào và Tôn gia đối đầu đến cùng, đây là một cơ hội, ông liền nói:
- Trạch Đào, nếu đối phương đã có thái độ như vậy thì đây là một cơ hội tốt, công tác của huyện vẫn cần toàn lực phát triển, nếu cứ đấu tranh mãi thì cũng không được hay.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ba, ba cũng biết là con và Tôn gia đấu với nhau lâu như vậy, lẽ nào bọn họ sẽ chịu hòa hảo với con sao?
- Trạch Đào, trong chuyện chính trị không có ai là kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, câu này nói có phần hơi quá, nhưng nhiều khi chính xác là như vậy đó!
Trịnh Thành Trung còn nói thêm:
- Chớ vội cho rằng bây giờ Tôn gia đang lụi tàn, bọn họ có thế lực rất lớn, đặc biệt là Tôn Tường Quân, ảnh hưởng của anh ta không nhỏ chút nào. Nếu có thể hòa hoãn một chút, rất tốt cho sự phát triển của con, con hãy xem xét tình hình rồi quyết định.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ Tôn gia lại mời hắn ăn cơm, việc này khiến cho Diệp Trạch Đào không hiểu được.
- Ba, vậy ba nghĩ con nên có đối sách như thế nào?
- Trạch Đào, nếu đã mời ăn cơm tức là nhà họ Tôn không muốn đấu nữa, đây cũng là một sự bảo hộ đối với Tôn Lôi.
Diệp Trạch Đào cười. Tôn Tường Quân có thể là nhận thấy hắn là một đối thủ đáng gờm, lo lắng Tôn Lôi sẽ phải chịu thiệt thòi, Tôn gia hiện tại hết sức giúp đỡ Tôn Lôi, nếu chẳng may Tôn Lôi lại bại dưới tay hắn, chẳng phải đó là một tai họa đối với Tôn gia sao?
- Trạch Đào, lần này thế lực của Bí thư Hạo Vũ rất lớn. Cơn chấn động của Tôn gia cũng rất lớn, căn cứ vào tình hình hiện tại mà nói, Tôn gia cũng không muốn đắc tội quá mức với con, đi đi, tạm thời ổn định rất có lợi cho công tác phát triển ở huyện, phía cấp trên đã có người của ta tác động, con lo dốc sức làm cho tốt công việc của mình ấy mới là hợp lý nhất.

Nói tới đây, Trịnh Thành Trung rất có thâm ý nói:
- Con cũng không nhất thiết phải quyết không buông tha cho Tôn gia, đánh chó còn phải ngó mặt chủ nữa!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu.
Lần này Diệp Trạch Đào cũng không dám sơ suất, mang theo lái xe kiêm vệ sĩ Phương Minh Dũng theo.
Phương Minh Dũng ngồi trên xe ra đứng dậy mở cửa, Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm nói:
- Thế nào, nhà cậu vẫn ổn chứ?
Phương Minh Dũng trong lòng vui vẻ nói:
- Mọi việc đều rất tốt, chị dâu cũng rất chiếu cố đến nhà chúng tôi, mấy người trong nhà tôi đều làm việc trong công ty của chị dâu.
Dưới sự yêu cầu của Diệp Trạch Đào, Phương Minh Dũng vẫn gọi Lưu Mộng Y là chị dâu. Lưu Mộng Y luôn trầm lặng giúp đỡ giải quyết mọi việc trong nhà anh ta. Phương Minh Dũng thực sự cảm kích từ sâu tận đáy lòng, không còn chút vướng bận về chuyện mai sau nữa. Cũng vì vậy mà tấm lòng trung thành với Diệp Trạch Đào cũng càng sâu sắc hơn.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cậu đi theo tôi xuôi ngược khắp nơi, nếu trong nhà lại xảy ra chuyện thì e rằng không ổn, công ty kia của chị dâu cậu dù sao cũng cần người, lo liệu thêm cho mấy người nữa chắc cũng không khó khăn gì.
- Vợ tôi nhờ tôi cảm ơn anh Diệp!
- Sau này nếu trong nhà có chuyện gì phải nói cho tôi biết, đừng ngại, cậu xem đấy, ba cậu không có tiền đi khám bệnh mà cũng không nói với tôi một tiếng, nếu chị dâu cậu mà không biết để kịp thời giúp đỡ thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào nữa!
Cha Phương Minh Dũng mắc bệnh nặng, cũng do Lưu Mộng Y đưa sang nước ngoài tiến hành chữa trị, việc này khiến Phương Minh Dũng vô cùng cảm kích:
- Anh Diệp, cám ơn anh rất nhiều!
- Đi theo tôi làm việc thì đừng có lúc nào cũng gắn hai chữ cảm ơn ngoài miệng, cậu cũng được, các anh em chiến hữu của cậu cũng được, nếu các cậu có gì khó khăn đều có thể nói với tôi!
Phương Minh Dũng vui vẻ nói:
- Chúng ta có rất nhiều chiến hữu, đặc biệt là một số anh em ở nông thôn, sau khi xuất ngũ trở về quê làm ăn, họ đều rất ngưỡng mộ cuộc sống của tôi.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Như vậy đi, cậu liên hệ với các chiến hữu của cậu một chút, nếu cuộc sống của họ không tốt thì có thể đến công ty chị dâu cậu làm việc, dù sao công ty phát triển, cũng cần khá nhiều nhân lực, công tác bảo vệ cũng rất cần thiết.
Phương Minh Dũng ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:
- Thực ra, có mấy người đã liên hệ với tôi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đây là chuyện tốt, bước tiếp theo công ty càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa, cho bọn họ đến đây đi, cậu tiếp đãi họ rồi tôi sẽ đến lo liệu.
Diệp Trạch Đào thực ra cũng có một ý tưởng, sắp xếp những người như vậy ở công ty của Lưu Mộng Y hay ở trong công ty Vệ Vũ Hinh, ngoài việc là nhu cầu của công ty ra, cũng là một quá trình bắt đầu sự huấn luyện nhân lực, lực lượng này sẽ rất hùng hậu.
Diệp Trạch Đào chưa từng đi qua nơi này, bảng bên ngoài có ghi mấy chữ khu quân sự, còn có người đứng gác, Tôn Lôi kia đã sớm chờ ngoài cửa, có Tôn Lôi dẫn đường, lúc này xe của Diệp Trạch Đào mới tiến vào.
Nhìn thấy xe của Tôn Lôi đang mở ở phía trước, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Minh Dũng nói:
- Đây là đâu?
Phương Minh Dũng nói:
- Bên ngoài là vùng cấm quân sự, bên trong là chỗ chơi bời, tuy nhiên, mọi người đến đây vui chơi đều phải có thẻ chuyên dụng được cấp phát, là mảnh đất thư nhàn, tiêu tiền không ít, đợi tôi đi nói một tiếng lấy cho anh tấm thẻ.
Diệp Trạch Đào trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn tới thành phố đã lâu như vậy rồi nhưng không hề biết lại có một nơi như vậy.
Một tứ hợp viện nho nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào thấy phong vị cổ xưa, Phương Minh Dũng đỗ xe ở bên ngoài.
Tôn Lôi nhanh chóng từ trên xe đi xuống, mặt tươi cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, ba tôi và mấy người đang đợi anh.
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Nơi này đúng là có chút khác biệt!
Tôn Lôi nói:
- Tôi cũng rất lâu rồi không đến đây, nơi đây rất yên tĩnh.
Ở nơi này lại có một chốn như vậy, Diệp Trạch Đào lại nghe Phương Minh Dũng nói còn cần phải có thẻ cấp phát chuyên dụng, thì liền biết nơi này khép kín với bên ngoài, những người đến đây đều là quan chức có uy quyền.
Vào Tứ Hợp Viện liền thấy Tôn Tường Quân cùng một ông già trạc tuổi đang ngồi kia, còn có cả Tôn Khôn ngồi cùng.
Đây chính là Tôn gia mời mình ăn cơm sao!
Diệp Trạch Đào trong lòng cảm thán, nếu là hắn của trước đây, Tôn Tường Quân còn không thèm nhìn hắn, nhưng bây giờ lại mời hắn ăn cơm, việc này đúng là thế sự vô thường!
- Xin chào Bí thư Tôn!
Diệp Trạch Đào bước vào cửa liền chào hỏi Tôn Tường Quân.
Lần này Tôn Tường Quân tỏ vẻ thân thiết liền nhanh chóng đứng lên. Tiến lên mấy bước, bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu Trạch Đào đến rồi, tốt lắm, mau ngồi xuống nói chuyện.
Lúc kéo Diệp Trạch Đào đi qua, ông ta chỉ vào ông già ngồi đó nói:
- Đây là huynh đệ của tôi Tôn Tường Hồng, cũng là bậc cha chú của Tôn Lôi.
Diệp Trạch Đào liền bắt tay Tôn Tường Hồng nói:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Tôn!
Ánh mắt Tôn Tường Hồng vẫn đang chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào. Ông nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, người của Tôn gia tại sao lại liên tục bại dưới tay người thanh niên này chứ.
Hôm nay là Tôn Tường Quân yêu cầu, ông bàn bạc cùng với Tôn Tường Quân, cảm thấy hiện tại đối địch với Diệp Trạch Đào là hành vi không khôn ngoan, tốt nhất là đảo ngược lại mối quan hệ ấy.
- Trạch Đào, đã sớm nghe Tôn Lôi nhà chúng ta kể về cậu, Tôn Lôi nhà chúng ta chưa từng khâm phục người khác, nó về nhà liền nói là thực sự rất khâm phục cậu!
Tôn Tường Hồng cười ha ha nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Tôn đúng là đồng chí rất có năng lực, chúng tôi vẫn luôn hợp tác rất tốt.
Tôn Tường Hồng càng thêm cao hứng. Cười ha ha một lúc, lúc này mới lớn tiếng nói với Tôn Khôn:
- Thằng ranh con này, đi gây chuyện ở khắp nơi, anh Diệp của con đã đến, còn không mau tới xin lỗi anh Diệp của con đi.
Tốn bao nhiêu công sức để làm to chuyện của Tôn Khôn lên, thông qua chuyện này Tôn Tường Quân lại mất đi rất nhiều ích lợi, đặc biệt là đắc tội với Diệp Trạch Đào, điều này khiến Tôn gia chỉ có thể nín nhịn.
Tôn Khôn đúng là sợ Diệp Trạch Đào, có chút sợ sệt nói:
- Anh Diệp, đều là do tôi không tốt, thực xin lỗi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Khôn nói:
- Tôn Khôn, Cậu có thể không biết rằng, cha nuôi tôi lần này vô cùng tức giận, Tô Thiến Ảnh kia là con gái nuôi của mẹ nuôi tôi, mẹ nuôi đến bây giờ vẫn chưa nguôi giận!
Lời này của Diệp Trạch Đào khiến cho người của Tôn gia nhíu mày, không hiểu như thế nào lại đắc tội với một Ủy viên Bộ Chính trị, hôm nay mời Diệp Trạch Đào đến chính là vì biết Diệp Trạch Đào rất có ảnh hưởng ở Hô Diên Ngạo Bác gia, mục đích chính là muốn hóa giải chuyện này.
- Tôn Khôn, có nhìn thấy không, nếu không phải anh Diệp của con đây đúng lúc hóa giải giúp con, nếu lúc đó các con thực sự động đến Tô Thiến Ảnh thì bây giờ con không còn cơ hội ngồi đây nữa đâu!
Tôn Tường Quân trầm giọng nói với Tôn Khôn.
Diệp Trạch Đào vui vẻ, chuyện hắn đánh người xem ra là rất đáng đánh!
Tôn Khôn đổ mồ hôi, sự việc lần này khiến hắn kinh sợ không nhẹ, hai ủy viên Bộ Chính trị liên thủ lại để trừng trị anh ta, tuy rằng cũng được gọi là ác nhưng không hề có hành động gì. Nhưng mấy ngày này đối với Tôn gia mà nói là một kiếp nạn, tất cả mọi người đều phải gánh chịu tâm sự, trong suốt một thời gian dài, nếu không huy động nhiều lực lượng, lại chịu hy sinh nhiều lợi ích, thì chuyện này không biết kết quả sẽ ra sao nữa.
Tôn Tường Quân nhìn về phía Diệp Trạch Đào, phát hiện Diệp Trạch Đào khi đối mặt với ông ta và Tôn Tường Hồng đều có bộ dạng rất tự nhiên, liền thở dài, lần này ông ta đã nợ ân tình quá nhiều rồi, vốn dĩ không ít thời điểm quan trọng mới cần đến hai chữ nhân tình, lần này chỉ có thể nợ lại, tất cả đều do người thanh niên này làm.
Sau khi rút kinh nghiêm xương máu, Tôn Tường Quân một lần nữa xem lại cách mình đã làm, ông đột nhiên cảm thấy cách làm trước đây của mình đã không xem trọng Diệp Trạch Đào, còn rất coi thường hắn.
Cả hai đều là những người tinh tường, dưới sự hóa giải của họ, lúc này mọi người mới ngồi xuống.
- Trạch Đào, chúng tôi muốn dùng con mắt tiến bộ nhìn nhận vấn đề, tất cả đều phải nhìn về phía trước, những điều không vui vẻ trước kia thì bỏ qua đi, sau này ta sẽ dặn dò Tôn Lôi phối hợp công tác với cậu.
Hóa ra là muốn hòa hoãn quan hệ!

Diệp Trạch Đào vậy mới biết hắn và Trịnh Thành Trung đã đoán đúng, đương nhiên rồi, việc có thể đàm phán thành công một giao ước cũng là ý nguyện Diệp Trạch Đào muốn đạt được, hắn cũng không ngờ lúc hắn làm việc, sau lưng lại có người đến phá.
- Bí thư Tôn nói đúng, có chút hiểu lầm, đã hòa giải rồi thì đừng nghĩ ngợi nữa, phát triển mới là đạo lý trước nhất!
Tôn Tường Hồng nghe lời Diệp Trạch Đào nói xong, thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào trẻ tuổi như vậy, là một kẻ cứng rắn tràn đầy nhiệt huyết, nhưng lại có thể nhượng bộ như vậy, thật không ngờ hắn ta lại bỏ qua như vậy.
Hai người nhìn nhau, Tôn Tường Quân và Tôn Tường Hồng lại đánh giá Diệp Trạch Đào cao hơn một bậc, nhân tài như vậy quả thực là một nhân vật rất khó thu phục.
Lúc mọi người còn đang suy nghĩ Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đến đây không sao cả, mấu chốt chính là ở phía mẹ nuôi tôi và Tô Thiến Ảnh, qua sự việc lần này, mẹ nuôi rất lo lắng cho Tô Thiến Ảnh trong giới giải trí, bà nghĩ rằng có một vài người không vừa mắt thỉnh thoảng lại trêu chọc, điều này đối với tất cả mọi người đều không tốt!
Tôn Khôn trong lòng đắng ngắt, Diệp Trạch Đào đang mắng y.
Hai huynh đệ Tôn Tường Quân xấu hổ.
Tôn Tường Hồng nói:
- Lần này đều là do Tôn Khôn nhà chúng tôi không tốt, tôi sẽ gặp mặt để đền tội.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Ý của mẹ nuôi là lo lắng sau này cô ấy làm diễn viên mà vẫn bị người ta ức hiếp, dứt khoát tổ chức thành lập một công ty điện ảnh truyền hình giao cho Thiến Ảnh do tôi phụ trách, nói thật là việc này tôi không rành lắm, nhân viên là chuyện đơn giản, nhưng còn những vấn đề như tài chính, thị trường, thật là đau đầu!
Khi Tôn Tường Quân nhìn thoáng qua Tôn Tường Hồng, Tôn Tường Hồng có chút đau xót nói:
- Trạch Đào, cậu cũng biết đấy, Tôn Khôn xây dựng một công ty điện ảnh truyền hình, tôi sớm đã muốn nó rút ra. Nhưng vẫn chưa có cơ hội, bây giờ có cơ hội này, để tôi làm chủ, chuyển quyền điều hành công ty đó cho cậu coi như là đền bù, chỉ là một công ty không đáng tiền mà thôi.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Các ông biết đấy, cha nuôi tôi là người xuất thân từ Ủy ban Kỷ luật, ông vô cùng phản đối kiểu tặng lễ vật như thế này, nếu tôi đồng ý còn không bị ông ấy trừng phạt sao!
Tôn Khôn nhìn qua ánh mắt của cha mình, trong lòng càng sầu não hơn, công ty đó chỉ là một công ty nhỏ nhoi tầm thường lại mang đi tặng người ta!
Tuy nhiên, Tôn Khôn cũng biết, việc này cha anh ta quyết định thì anh ta nhất định phải đồng ý nên đành nói:
- Anh Diệp, thật sự không đáng bao nhiêu tiền, tôi vốn muốn đầu tư khoảng một triệu, nếu Tô Thiến Ảnh mở công ty, thì tôi sẽ góp chút tiền, các anh cầm đi, coi như giúp tôi giải quyết phiền toái.
Tôn Tường Quân cười ha ha nói:
- Được rồi, để tôi làm chủ, cầm một triệu đi đi, Tôn Khôn, tất cả thủ tục đều phải làm cho chu đáo, đừng để Tiểu Tô gặp phải phiền phức nữa.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Việc này tôi phải hỏi ý kiến mẹ nuôi đã!
Tôn Tường Hồng cười nói:
- Sau này tôi cũng coi như bớt lo lắng hơn, thằng ranh này học hành không giỏi giang gì, tôi cũng định cho nó đi nơi khác rèn luyện một chút, sau này có thời gian nhờ cậu Trạch Đào giúp đỡ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.