Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 633: Diệp Trạch Đào chơi trốn tìm





Mạc Thiên Xuyên rất khẩn trương, thằng con trai đã làm ra chuyện như vậy, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Việc này ông ta nhận thấy, Trịnh Thành Trung với Hô Diên Ngạo Bác là liên kết với nhau. Dưới sự liên kết của hai lão đại, mình thực sự không phải là đối thủ của họ. Vi Hoàch Thạch thoạt nhìn cũng không thể ngăn cản được, dù sao cái đúng cũng không nằm ở phía mình.
Đi ra ngồi vào xe, Mạc Thiên Xuyên hít một hơi, việc này phải nhanh chóng xử lý, tốt nhất chính là đám người tỉnh Tây Giang không truy cứu là được rồi.
Mạc Thiên Xuyên bây giờ thật muốn đánh thằng con mình một trận, nếu chuyện này xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng tới chính mình!
Lúc Mạc Thiên Xuyên đi tới bệnh viện, ông ta nhìn thấy Phó chủ tịch thành phố Triệu Phàm Bình cũng vội vàng chạy tới rồi.
Triêu Phàm Bình là một người béo, có thể là do đi vội vàng như vậy, nên trên trán toàn đầy mồ hôi.
- Thư ký Mạc!
Nhìn thấy Mạc Thiên Xuyên, ánh mắt Triệu Phàm Bình sáng lên, gọi một tiếng.
- Chủ tịch thành phố Triệu!
Mạc Thiên Xuyên cũng gọi một tiếng.
Hai người đứng ở chỗ này, triệu Phàm Bình coi như là người ở phe Vi Hoành Trạch, tuy nhiên, hắn xếp gần cuối ở trong số Phó Chủ tịch thành phố, còn chưa được vào làm ủy viên thường vụ.
Nghe được đứa con trai bị bắt, Triệu Phàm Bình rất tức giận, lúc ấy liền gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục công an thành phố Quế Thư Mẫn, vừa mới nói vài câu, Quế Thư Mẫn đã nói:
- Chủ tịch thành phố Triệu, việc này là chủ ý của Bí thư Trịnh, ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Câu nói đầu tiên đã khiến Triệu Phàm Bình câm lặng, dù sao ông ta cũng thật không ngờ là tình hình lại là như vậy, tuy nhiên chỉ là đâm xe một cái thôi, làm sao lại khiến cho cả Bí thư Thành ủy cũng chú ý tới chứ.
- Cục trưởng Quế, anh tiết lộ cho tôi một chút, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Bí thư Quế nói:
- Chủ tịch Triệu, không phải tôi nói anh, dạy bảo con cái nhất định phải nghiêm khắc, chuyện của con anh anh cũng biết đấy, trong hồ sơ đâm xe rất nhiều. Chẳng lẽ muốn có một ngày cậu ta gặp chuyện không may trong chuyện này sao?
Triệu Phàm Bình nghĩ thầm rằng, con tôi còn cần ông dạy hay sao!
Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng biết rằng hiện tại chỉ có thể nghe Quế Thư Mẫn.
Quế Thư Mẫn nói:
- Lần này bọn họ đổ oan cho đồng chí tỉnh Tây Giang, còn chạy tới trụ sở cảnh sát gây chuyện, Bí thư Trịnh rất tức giận đó!
Sau khi hỏi sâu thêm một chút mới biết được, việc này đã chọc vào Diệp Trạch Đào.

Lúc nghe thấy tên Diệp Trạch Đào, Triệu Phàm Bình liền hiểu, trong lòng đắng ngắt, thằng con cũng thật là, gây chuyện với ai không gây, lại chạy tới gây sự với Diệp Trạch Đào làm cái gì chứ!
Vội vàng chạy tới, Triệu Phàm Bình chính là hy vọng mau chóng hóa giải việc này.
Nhìn thấy Mạc Thiên Xuyên cũng đã tới, Triệu Phàm Bình liền dò hỏi:
- Thư ký Mạc, việc này là như thế nào?
Biết Mạc Thiên Xuyên là thư ký của Vi hoành Thạch, Triệu Phàm Bình hỏi như vậy cũng là muốn biết một chút thái độ của Vi Hoành Thạch trong chuyện này.
Mạc Thiên Xuyên nói:
- Lần này là bọn trẻ có lỗi. Chúng ta hẳn là nên có được sự tha thứ của đồng chí tỉnh Tây Giang ấy!
Triệu Phàm Bình mới nghe thấy thế, trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên Vi Hoành Thạch cũng sẽ không nhúng tay vào việc này!
Hơi hơi gật đầu, Triệu Phàm Bình và Mạc Thiên Xuyên đi vào phía bên trong.
Lúc đi hai người mới phát hiện, bên trong đã có mấy bà mẹ đang thăm mấy nạn nhân của tỉnh Tây Giang.
Đều là gia đình cấp thứ trưởng, tuy rằng mấy người đàn ông không tới, chỉ toàn là các bà vợ, nhưng, tất cả mọi người đều hiểu được, chuyện này nhất định phải hóa giải nhanh một chút mới được.
Người của mấy nhà kia cũng biết một chút tin tức, biết chuyện này khiến cả Trịnh Thành Trung bà Hô Diên Ngạo Bác đều tức giận. Hơn nữa, Diệp Trạch Đào kia là ai chứ! Đó là nhân vật nào mà ngay cả Tôn Tường Quân cũng dám đối đầu, bây giờ người ta đang đứng bên phía có đạo lý, không giải quyết việc này, bọn họ cũng không thể yên tâm.
- Thư ký Mạc!
Nhìn thấy Mạc Thiên Xuyên bước vào, tất cả mọi người gọi một tiếng.
Tuy rằng Mạc Thiên Xuyên cấp bậc cũng không cao, nhưng, ông ta dù sao cũng là thư ký của Vi Hoành Thạch, tất cả mọi người tự nhiên phải nhượng bộ ông ta ba phần.
Mạc Thiên Xuyên cũng không nhiều lời, bước lên liền cầm chặt tay LýTiến Lâm, nói:
- Cậu chính là đồng chí tỉnh Tây Giang phải không, tôi là Mạc Thiên Xuyên, chuyện của bọn trẻ tôi đã biết rồi, đều là tại tôi dạy bảo không tốt, tôi thay mặt thằng nhỏ xin lỗi các cậu!
Vừa rồi cũng có mấy gia đình bề trên tới xin lỗi, trong ý nghĩ của mấy người Lý Tiến Lâm cũng cảm thấy giật mình, những nhân vật đã tới đó, những người đó không phải đều là những người có chức cao sao. Bây giờ chạy tới đây xin lỗi, đây chính là nể mặt Bí thư Diệp đấy thôi.
Nghe đối phương xin lỗi, Lý Tiến Lâm có chút khó xử, chuyện này rõ ràng là Bí thư Diệp đang xử lý, bản thân mình đúng là không tiện lên tiếng, ngẫm nghĩ một chút, lúc này Lý Tiến Lâm mới nói:
- Chuyện này Bí thư Diệp của chúng tôi đã biết rồi, anh ấy rất tức giận, lúc ấy những người đó không chỉ đánh người, còn chạy đến trụ sở công an gây rối, Bí thư Diệp dặn dò rồi, để cho chúng tôi yên tâm dưỡng thương, tất cả mọi chuyện do anh ấy xử lý.
Lời này đã nói rất rõ ràng, Diệp Trạch Đào rất tức giận, anh ta nhúng tay vào, việc này các ông đừng tới tìm chúng tôi, tìm chúng tôi cũng vô dụng, vẫn là đi tìm Diệp Trạch Đào đi.
Mạc Thiên Xuyên có thể lên làm thư ký của Vi Hoành Thạch, đương nhiên là một kẻ hiểu chuyện, lại hỏi:
- Bí thư Diệp của các cậu đâu? Việc này là chúng tôi không đúng, chúng tôi phải đích thân đi xin lỗi, giải thích với cậu ta.
Trong lòng Lý Tiến Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện như vậy chính mình thật là khó xử lý được, vẫn cứ giao cho Bí thư Diệp là được rồi.
- Bí thư Diệp đi một lúc rồi, hình như là có chuyện gì đó.
Mạc Thiên Xuyên gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, lúc gọi được di động cho Diệp Trạch Đào, nhưng âm thanh truyền đến lại là tiếng báo điện thoại đã tắt máy.
Tắt điện thoại!
Lúc này Mạc Thiên Xuyên há hốc mồm, hiện tại Diệp Trạc Đào đang tắt điện thoại di động, điều này nói rõ cái gì đây? Nói rõ Diệp Trạch Đào muốn gây sự sao!
Huyệt thái dương của Triệu Phàm Bình đã không ngừng giật giật, trong lòng cũng biết tên Diệp Trạch Đào đó chắc là không muốn giảng hòa việc này rồi!
Làm sao bây giờ?
Tâm tình mọi người cũng trở nên bất an, nếu bởi vì việc nhỏ này mà gây ra đại sự, chuyện có chút lớn rồi đây, phải mau chóng tìm được Diệp Trạch Đào, liên hệ với Diệp Trạch Đào mới được.
- Di động của Bí thư Diệp tắt máy!
Mạc Thiên Xuyên liền nhìn về phía Lý Tiến Lâm.
Trong lòng Lý Tiến Lâm cười khổ, í thư Diệp này thật sự là vênh váo, căn bản là không nghĩ tới những người này mà!
Chỉ vào Lam Nhất Thiên, Lý Tiến Lâm nói:
- Đây là thư ký của Bí thư Diệp.
Lam Nhất Thiên nói:
- Bí thư Diệp có hai cái di động, một cái đang ở chỗ tôi đây, cái khác chính là cái mà các ông vừa gọi, cũng không biết anh ta bây giờ đang ở đâu, không thể liên hệ.
Lam Nhất Thiên thật sự là khôn khéo, biết Bí thư Diệp muốn gây chuyện, chỉ nói ra tình hình của hai cái di động, kỳ thật, Bí thư Diệp còn có một số điện thoại di động mà chỉ những người thân cận mới biết được.
Mạc Thiên Xuyên nhíu mày, càng thấy bất an hơn, nếu chuyện này phải làm to ra, nếu làm không tốt sẽ thành chuyện lớn.
Lúc cùng mọi người ra khỏi bệnh viện, vợ của một Thứ trưởng bộ Nông nghiệp nói:
- Thư ký Mạc, việc này làm sao bây giờ?
Con trai mình vàcon trai của Mạc Thiên Xuyên cùng lăn lộn một chỗ, xảy ra chuyện như vậy, những người làmcấp thứ trưởng đúng là không thể không nói mấy câu, chỉ có thể tận dụng hết mọi khả năng hóa giải.
Mạc Thiên Xuyên đành phải nói:
- Chúng ta trước hãy đi thăm bọn trẻ đã!
Rất nhanh, tất cả đều tới trụ sở công an nơi tạm giam mấy đứa con.
Tới đây mới phát hiện, mấy đứa con cũng không bị đãi ngộ không công bằng, chỉ là nhốt ở trong một phòng giam mà thôi.
Nhìn thấy tình huống này, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông bố đã đến, tên Mạc Vũ Thanh kia còn không hiểu rõ tình hình, lớn tiếng nói:
- Ba, ba mau cứu con ra ngoài đi, việc này không thể để yên được!
Triệu Mẫn Giang con của Triệu Phàm Bình cũng lớn tiếng nói:
- Ba, đây là thành phố, thành phố đó, vậy mà bọn họ dám bắt bọn con lại, còn có chỗ nào nói lí lẽ hay không!
Mấy thằng con của Thứ trưởng các cấp cũng lớn tiếng nói với mẹ của chúng.
Đều là mấy thằng công tử bột, bình thường chuyện gì đều do cha mẹ giải quyết rất nhanh, rồi cũng tạo thành thói quen kiêu ngạo.
Nghe mấy thằng con tranh cãi ầm ĩ, trong lòng mọi người đến đây cực kỳ bất an, chuyện này không phải vấn đề nhỏ, theo việc Mạc Thiên Xuyên gọi điện thoại mà Diệp Trạch Đào cố tình tắt máy cho thấy, người ta là đang mài dao đây, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa.
An ủi bọn trẻ một chút, sau khi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều gọi điện thoại.
Mỗi người đều có một vài cửa ngõ, đều hy vọng tìm được một vài cách để giải quyết việc này.
Nhưng, sau khi gọi điện thoại cả một vòng, tất cả mọi người trợn tròn mắt, gốc rễ việc này ở ngay tại chỗ Diệp Trạch Đào, nếu Diệp Trạch Đào không lên tiếng, việc này thật sự vẫn chưa yên.
Tình huống của Diệp Trạch Đào cũng dần dần bị mọi người nghe thấy, thằng nhóc này nhất định không phải là người tốt, một đám con ông cháu cha đều nằm trong tay hắn, Còn đối lập với Vi Hoành Thạch. Khiến cho mọi người lo lắng nhất vẫn là Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác lại đứng về phía Diệp Trạch Đào. Mặt khác, sau lưng Điền Lâm Hỉ là Hoa Uy, Diệp Trạch Đào hẳn là cũng có được sự ủng hộ của Hoa Uy!
Còn có một việc, công tác huyện Lục Thương làm thí điểm lần này chính là do Bí thư Hạo Vũ đích thân chọn địa phương, nội tình bao hàm trong phương diện này mọi người có khả năng không nhìn ra. Điều này cho thấy rõ bí thư Hạo Vũ cũng là yêu thích Diệp Trạch Đào.
Khó rồi đây!
Đây là ý nghĩ trong lòng của mỗi người khi thăm dò tình hình.

Tạm giam bọn trẻ mấy ngày cũng không phải là chuyện gì lớn, mấu chốt chính là tên Diệp Trạch Đào kia có vì chuyện này mà châm chích thêm hay không mới là nguy hiểm. Nếu bị mấy ủy viên bộ Chính trị chú ý tới, ngay cả dùng chân để suy nghĩ, cũng hiểu được hậu quả là rất nghiêm trọng.
Đều muốn mau chóng tìm thấy Diệp Trạch Đào, nhưng, lúc này Diệp Trạch Đào lại mất tích, điều này làm cho trong lòng mọi người đều trở nên bất an.
Đến nhà họ Lưu xem sao!
Mọi người không hẹn mà cùng đi tới nhà của Lưu Đống Lưu.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ngồi ở trong nhà Hô Diên Ngạo Bác.
Thấy Diệp Trạch Đào tới, Triệu Hương Lăng cũng có vẻ vui vẻ, cười nói:
- Nghe nói mấy đồng chí tỉnh Tây Giang các con bị đánh?
- Tin tức của mẹ vẫn rất nhanh nhạy đấy!
Triệu Hương Lăng liền nói:
- Một chút chuyện như vậy trong thành phố, mẹ còn không biết sao!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ!
- Ừ, hiếm khi nắm được một nhược điểm, ít nhiều cũng phải có chút thu hoạch mới được.
Triệu Hương Lăng nói.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Ở trêntỉnh Tây Giang con không có bao nhiêu trợ lực, lần này xem xem có thể có được chút trợ giúp nào hay không.
- Cha nuôi con một lát sẽ trở về, mấy người nghiên cứu một chút, điều này đúng là một cơ hội.
Vỗ tay một cái, Triệu Hương Lăng cười nói:
- Vừa hay con đã trở lại, hôm nay em gái con làm nghi thức phát sóng một bộ phim truyền hình mới, buổi tối con cùng mẹ đi tham gia một chút đi.
Em gái!
Diệp Trạch Đào nghĩ lại mới gật gật đầu, em gái mà Triệu Hương Lăng nói chính là cô em gái nuôi xinh đẹp Tô Thiến Ảnh đây! Cô gái này bây giờ thật sự là đang rất nổi tiếng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.