Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 622: Không kìm được





Đan Tiến Xương trợn tròn mắt, từ trước tới giờ y chưa từng gặp phải sự việc như vậy, y là một cán bộ cấp Bộ, Diệp Trạch Đào chẳng qua chỉ là một Bí thư huyện ủy nhỏ nhoi, cấp bậc khác nhau lớn như vậy, mà hắn dám chỉnh đốn y trước mặt bao người như vậy.
Lúc trước Đan Tiến Xương là một thành viên của Tôn hệ, cũng là do một tay Tôn Tường Quân đề bạt, nâng đỡ, lần này y nhận sự ủy thác của Tôn gia đến huyện Lục Thương để giúp đỡ Tôn Lôi, y từ trước đến giờ vẫn công tác ở Bộ Thương mại chưa từng chuyển ra ngoài, vẫn luôn là kẻ mưu mẹo trong những cuộc tranh đấu chốn quan trường, đối mặt với trận chiến hỗn loạn như thế này y có chút lực bất tòng tâm, cảm giác bị Diệp Trạch Đào lên lớp thật sự vô cùng khó chịu.
Một bên là Đan Tiến Xương không có quá nhiều sự chuẩn bị tấn công, một bên lại là Diệp Trạch Đào với kinh nghiệm chinh chiến vô cùng phong phú, sự việc mới xảy ra, liền lập tức bị Diệp Trạch Đào san bằng lực lượng vốn không cân bằng ấy.
Điều khiến Đan Tiến Xương cảm thấy bất an nhất vẫn là lời nói của Diệp Trạch Đào còn có hàm ý, nói hắn là Bí thư thành uỷ Trung Quốc, người khác nghe câu nói này thìrất bình thường, thế nhưng trong con mắt nhìn của Đan Tiến Xương vốn dĩ đến đây là vì có động cơ này thì cái danh Bí thư Huyện ủy, đối với hắn mà nói là quá chối tai, đây chính là tuyên bố y là loại nhân vật Hán gian linh tinh.
Đòn này giáng vào mặt y thực sự quá mạnh. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì y còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa chứ?
Khuôn mặt y sưng phồng lên đến đỏ bừng, đôi má mập mạp không ngừng rung lên.
Đan Tiến Xương vô cùng giận dữ, việc này quyết không thể bỏ qua như vậy được, nếu không đáp trả thì thực sự y hoàn toàn mất đi thể diện của bản thân.
- Cậu nói như vậy là có ý gì?
Nín lặng một hồi Đan Tiến Xương mới thốt ra một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào căn bản không đáp lại lời của Đan Tiến Xương, hắn biết Đan Tiến Xương này là người được sắp xếp đến, mục đích là muốn dằn mặt mình, lúc này không phải là lúc được phép làm yếu đi sĩ khí, nếu hắn không cứng rắn thì e rằng công việc sau này sẽ khó mà triển khai được.
Tôi không nghĩ anh có thể làm gì được tôi?
Diệp Trạch Đào nghĩ rất rõ ràng, phía trung ương hắn có sự ủng hộ của Hoa Uy và Bí thư Hạo Vũ, trên tỉnh còn có sự ủng hộ của Chỉ tịch tỉnh Vương, coi như là ở thành phố cũng có sự ủng hộ của Thi Minh Cương,cũng chỉ là một Bộ trưởng thương mại không trực thuộc mà thôi, muốn đấu thì đấu, nhân cơ hội này cũng có thể cho một số người nhận thấy chí khí của hắn.
Nhìn về phía các phóng viên, Diệp Trạch Đào nói:
- Nhân dịp tất cả mọi người có mặt ở đây, tôi muốn tuyên bố một tin tức tốt lành, một nhà đầu tư của Trung Quốc đã quyết định đầu tư hai tỷ vào huyện chúng ta trong giai đoạn đầu, muốn chúng ta thành lập một dự án ô tô cỡ lớn hoàn toàn tự chủ công nghệ thuộc tập đoàn Trung Quốc.

Hả?
Mọi người lại bị chấn động, Bí thư Diệp này quả thực lợi hại, vừa mới nói mang về một dự án hai tỷ thì dự án hai tỷ liền đến ngay trước mặt, khó trách dự án một tỷ tám kia chẳng là gì trong mắt vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.
Đan Tiến Xương không thấy Diệp Trạch Đào đáp lại lời của mình mà lại đi công bố tin tức kia, sắc mặt y càng khó coi hơn, lúc muốn tức giận nhưng lại phát hiện đám phóng viên đang vây quanh Diệp Trạch Đào không ngừng phỏng vấn.
Phóng viên là do y mời đến, nhưng kết quả lại thành ra như thế này.
Đan Tiến Xương có cảm giác muốn té xỉu, không ai thèm đếm xỉa gì đến y nữa rồi.
Ngay lúc mọi người còn đang ngạc nhiên Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Tập đoàn Dương Thăng ở Nam cảng sẽ đầu tư vào huyện chúng ta dự án smartphone trị giá 1 tỷ.
Mọi người lại chấn động, Trần Hỷ Toàn vừa là Chủ tịch của tập đoàn Huyền Quang cũng là Chủ tịch tập đoàn Dương Thăng, nắm trong tay hai tập đoàn đều có thực lực rất mạnh, điều mà mọi người càng cảm thấy thú vị hơn đó là công ty của Trần Hỷ Toàn hoàn toàn không có thành phần đầu tư bên ngoài, tuy là doanh nghiệp gia tộc.Nhưng ông ta là người Trung Quốc, Nam Cảng cũng là địa bàn của Trung Quốc, đây không hề là một biểu hiện của sự bao dung của con người Trung Quốc, tin tức mà Diệp Trạch Đào vừa thông báo cho thấy khi Trung Quốc phát triển kinh tế trong nước, vẫn không hề tách rời người Trung Quốc ở đại lục, đây là điểm mấu chốt, cũng là một nội dung đáng suy ngẫm.
“Ngoài ra, công thương nghiệp Trường Hà ở Nam Cảng cũng đầu tư một tỷ để phát triển dự án năng lượng ở huyện chúng ta.”
Đã là hơn bốn tỷ!
Không cần nói là người bên ngoài, mà ngay cả các cán bộ của huyện Lục Thương cũng bị chấn động mạnh, nhìn Bí thư Diệp nhà người ta, không nói không rằng đã làm ra một chuyện động trời như vậy, đây mới là cao thủ, mới được gọi là đã có sự chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Trạch Đào hoàn toàn dùng thực lực để so sánh, tình hình bỗng chốc trở nên thật khác lạ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Chủ tịch tập đoàn Tam Dương.
Sắc mặt Lâm Trường Lưu có chút khó coi, y vốn dĩ muốn dùng khoản đầu tư một tỷ tám để trấn áp Diệp Trạch Đào, không ngờ Diệp Trạch Đào vốn không coi một tỷ tám của y ra gì, còn trực tiếp công bố ba dự án đầu tư lớn, lớn hơn rất nhiều so với dự án một tỷ tám nhỏ nhoi của y.
Một phóng viên lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này là thật sao?
Thấy Diệp Trạch Đào trẻ tuổi, mọi người vốn xem thường hắn, lại thấy các vị lãnh đạo không hề nể mặt hắn liền cho rằng hắn quá đỗi tầm thường, nhưng trong nháy mắt hắn đã cho mọi người thấy được thực lực vô cùng mạnh mẽ, Bộ trưởng rất lớn như vậy, nói đánh là đánh, khoản tiền một tỷ tám tuy rất lớn nhưng vẫn chưa là gì, còn ai lợi hại hơn hắn nữa chứ?
Diệp Trạch Đào nghe thấy phóng viên hỏi, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi là Bí thư huyện ủy của Trung Quốc, tôi nào dám nói lung tung chứ?
Câu này nói rất hay!
Mọi người nghĩ cũng phải, một Bí thư Huyện ủy sao có thể dám nói lung tung trước mặt nhiều phóng viên như vậy chứ?
Nhiều người thấy hứng thú liền hỏi tình hình dự án, bỗng chốc quăng hết mấy vị lãnh đạo sang một bên.
Diệp Trạch Đào lúc này căn bản sẽ không để ý đến cảm nhận của bọn Đan Tiến Xương, đối mặt với các cuộc phỏng vấn của các phóng viên, Diệp Trạch Đào lại nhắc tới vấn đề quyền tự chủ tri thức và tài sản, sự phát triển của ngành kinh tế dân tộc.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, đây là một cơ hội lớn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sắc mặt Đan Tiến Xương dần trầm xuống, cảm thấy chuyến đi này của y không những không thực hiện được nhiệm vụ áp chế Diệp Trạch Đào, mà ngược lại còn giúp cho Diệp Trạch Đào có được cơ hội tiếp cận với giới truyền thông để nói về việc chấn hưng sản nghiệp dân tộc.
Phó trưởng phòng phòng Thương mại thường vụ tỉnh Tây Giang Ngô Mãi Phúc vẫn luôn im lặng, chỉ đứng một bên, lúc này y đã sớm nhận ra điều gì đó, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng không ngừng cảm thán, hôm nay y coi như được xem một cuộc quyết đấu đúng nghĩa, Diệp Trạch Đào này quả thực không đơn giản!
Y nhìn về phía Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, Phó Bí thư Thành ủy Lỗ Xương Chí cũng bị kinh động một phen đến không nói được lời nào.
Cho dù đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy, nhưng vụ việc hôm nay cũng khiến Lỗ Xương Chí khiếp sợ, Diệp Trạch Đào này không chỉ không bán đứng được một ghế trường phòng phòng Thương mại, mà còn có thể có được ba dự án lớn chỉ trong mấy câu nói, việc này cần một sức mạnh lớn đến nhường nào.
Nếu như không cần thiết bản thân nhất quyết không nên dính líu vào.
Một vài vị lãnh đạo của tỉnh và thành phố cũng đều là lần đầu tiên hướng mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, những con người này đều cùng là những người lăn lộn trong quan trường,cũng đều đang nghĩ về một chuyện vô cùng quan trọng, Đan Tiến Xương gặp phải chuyện như vậy liệu y sẽ xử lý như thế nào?
Nếu Đan Tiến Xương mượn việc này để cứng rắn chỉnh đốn Diệp Trạch Đào thì liệu Diệp Trạch Đào có chịu nhường bước?
Còn nếu Đan Tiến Xương chịu nhượng bộ thì tên Diệp Trạch Đào này quả thực đáng để người ta quan tâm.
Không ai dám nói lời nào, tất cả đều đứng đó đợi chờ cuộc phỏng vấn của các phóng viên với Diệp Trạch Đào.
Thậm chí Lỗ Xương Chí còn tỏ ra hết sức thân thiết, mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói chuyện với các phóng viên, đương nhiên, y cũng có ý tứ, thỉnh thoảng hỏi thăm Củng Nặc Bội về tình hình của khu kinh tế mới.
Củng Nặc Bội tuy rằng đang trả lời những câu hỏi của Lỗ Xương Chí và mọi người, nhưng ánh mắt cô lại đang hướng về phía Diệp Trạch Đào dường như rất khác lạ, Bí thư Diệp này đúng là nhân vật không hề tầm thường.
Sắc mặt Đan Tiến Xương biến đổi thất thường, y phát hiện bản thân y không cách nào tiếp nhận được con người Diệp Trạch Đào này, ông cũng chỉ là một Bộ trưởng bộ thương mại, chuyến đi lần này, tại tỉnh Tây Giang chỉ có thể mượn uy của Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng hôm nay y lại không có lấy nổi một lý lẽ nào, sao có thể đánh đổ được Diệp Trạch Đào?
Thật là mất mặt!
Đan Tiến Xương không thể không thừa nhận y đã xem thường Diệp Trạch Đào, những thủ đoạn tưởng chừng như vô cùng hiệu quả trước kia lại tỏ ra vô hiệu trước Diệp Trạch Đào, nếu vẫn còn ở đây, thì thật sự sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa của nó.
Nhìn về phía Lỗ Xương Chí, Đan Tiến Xương nói:
- Bí thư Lỗ, cán bộ huyện các anh quá ngạo mạn.
Thấy bộ dạng của Đan Tiến Xương, lại nghe thấy lời nói vô cùng bất mãn này, Lỗ Xương Chí cười nói:
- Người trẻ tuổi mà, có bốc đồng đôi chút cũng là chuyện tốt.
Quay người lại, Đan Tiến Xương liền đi thẳng về phía xe.
Y.

Mọi người quan sát Đan Tiến Xương phải chùn bước, trong lòng đều thấy cả kinh, Diệp Trạch Đào này quả nhiên táo bạo, Đan Tiến Xương đã thất bại hoàn toàn.
Lúc này sắc mặt của Tôn Lôi cũng vô cùng khó coi, muốn đại náo một trận, nhưng kết quả lại biến thành như vậy là điều mà y không thể ngờ tới, y liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, tập đoàn Tam Dương là vì có lòng nên mới tới, như vậy thật là không tốt.
Ông ta nói như vậy cũng là đã áp chế được sự kiêu ngạo của bản thân, nếu là trước đây thì đã sớm chửi mắng rồi.
Diệp Trạch Đào đang nói chuyện với mọi người, nghe được lời Tôn Lôi nói liền nhìn về phía Tôn Lôi mà nói:
- Đồng chí Tôn Lôi, công việc chính của nhà nước chúng ta là thông qua sự cố gắng của chúng ta, để xây dựng nên một môi trường tốt đẹp kích thích các doanh nghiệp phát triển. Trong môi trường kinh doanh này, chỉ cần là doanh nghiệp kinh doanh có uy tín và tuân theo pháp luật chúng ta đều đối xử bình đẳng. Nhưng nếu có ý đồ dùng tiền tài để mua chuộc chính quyền, cố tình gây sự, chúng ta quyết không đồng ý.
Nhìn về phía các phóng viên, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Xin mọi người tin tưởng, huyện Lục Thương nhất định sẽ là môi trường hấp dẫn cho các nhà đầu tư, diễn đàn dịch vụ của chúng tôi đã xây dựng, các doanh nghiệp và cá nhân ở huyện chúng tôi đầu tư, nếu có vấn đề gì có thể thông qua diễn đàn này để giải quyết, tất cả mọi công việc của huyện Lục Thương đều được thực hiện một cách minh bạch rõ ràng, chúng tôi cũng hoan nghênh các bạn bè thuộc giới truyền thông sẽ góp ý, giám sát và chỉ đạo sự phát triển của huyện chúng tôi.
Còn có một diễn đàn dịch vụ!
Các phóng viên hôm nay từng người từng người một như đã bị Diệp Trạch Đào làm cho kinh động đến không tưởng.
Đám người Củng Nặc Bội cũng tới và lập tức mời các phóng viên đi thăm quan thiết kế của diễn đàn dịch vụ trong khu kinh tế mới.
Nhìn các phóng viên rời đi, lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đừng vội xem như việc này đã bị đẩy lùi hoàn toàn, hắn tin rằng vẫn còn những chiêu thức ám muội sẽ tiếp tục đánh úp hắn.
Hôm nay là một cấp bộ trưởng, ngày mai sẽ là ai đây?
Siết chặt nắm đấm tay phải, ánh mắt Diệp Trạch Đào bừng sáng, bất kể là loại người như thế nào, hắn đều có thể đối phó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.