Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 611: Kinh khủng





- Thông báo họp Ủy viên thường vụ.
Đến văn phòng, Diệp Trạch Đào nói với Kiều Ứng Xương.
- Được.
Trong lòng Kiều Ứng Xương phấn khởi, lúc đối mặt Diệp Trạch Đào, trên mặt càng biểu hiện sự cung kính.
Thật sự Kiều Ứng Xương không có cách nào hình dung tâm trạng hiện tại của mình, làm sao cũng không ngờ kết quả lại như vậy, ai nói bí thư Diệp làm loạn, ai nói bí thư Diệp vì phụ nữ nên đã cố gắng phát triển khu kinh tế mới, bí thư Diệp đã có dự tính trước mới hành động.
Kiều Ứng Xương hoàn toàn tin tưởng, tiếp tục làm chuyện này, danh tiếng của Bí thư Diệp ở huyện chắc chắn sẽ được tăng lên một mức độ cao hơn, mình đi theo một lãnh đạo có tiền đồ phát triển lớn như vậy, còn không thể phát triển sao?
Lúc này Cố Lâm Cao đang ở văn phòng nói điện thoại với con mình.
Dù sao mình cũng sắp về hưu rồi, Cố Lâm Cao cũng ít lo lắng hơn, sự việc hôm nay phát sinh đột ngột, Cố Lâm Cao cần phải nhanh chóng tiến hành chỉ dạy con mình.
Sau khi kết nối điện thoại, Cố Lâm Cao nói với con mình:
- Xem có hiểu không?
Lúc này Cố Lôi Minh vẫn chưa trấn tỉnh sau cuộc hoảng sợ, thở dài:
- Ba, xem ra trung ương rất coi trọng huyện chúng ta.

Chuyện hôm nay đối với mọi người mà nói đều là một sự khủng hoảng và đả kích rất lớn, ngay cả các cô nữ lãnh đạo xinh đẹp cũng không ngờ đến, mỗi người đều cảm thấy khiếp sợ và phấn khởi, tất cả mọi người đều từ từ hiểu hết thông tin về tin tức này, Cố Lôi Minh cũng chưa trấn tỉnh lại từ sau cơn khủng hoảng đó.
Cố Lâm Cao nói:
- Ai cũng cho rằng lần này Bí thư Diệp làm loạn vì phụ nữ, giờ mới thấy được, cuộc làm loạn của bí thư Diệp chính là lợi dụng tâm lý của mọi người để nắm bắt khu kinh tế mới, con nhìn xem hiện tại khu kinh tế mới, toàn là những người do Bí thư Diệp sắp xếp, con phải tin rằng, bước tiếp theo khởi công công tác thí điểm khu kinh tế mới ở huyện Lục Thương sẽ trở thành động lực thúc đẩy toàn huyện, Bí thư Diệp kiên quyết giữ nơi này, liền nắm bắt cơ hội phát động, nếu không sử dụng phương pháp này, thì hắn ta làm sao có thể dễ dàng nắm khu kinh tế trong tay được? Thủ đoạn rất tinh xảo.

Thấy người cha đa mưu túc trí lại khâm phục Diệp Trạch Đào như thế, Cố Lôi Minh cũng cảm thấy kính nể Diệp Trạch Đào, đều nói Bí thư Diệp vì phụ nữ mới làm khu kinh tế mới, Ba nói rất đúng đó chỉ là một kế sách của Diệp Trạch Đào, qua đó, vô tình thâu tóm toàn bộ khu kinh tế mới để phát động trong toàn huyện, điều buồn cười chính là bọn Lôi Diên Tùng vẫn đang tìm đủ mọi cách để đẩy địa điểm quan trọng này ra ngoài.
Nhịn không được nắm chặt tay lại, Cố Lôi Minh biết rằng mình nhất định phải theo sát Bí thư Diệp.
- Ba, con biết nên làm gì rồi.


Thấy con trai có chút thay đổi, Cố Lâm Cao tươi cười, cuối cùng con trai mình cũng đã hiểu.
- Lôi Minh, hiện tại cơ hội của con đã đến đừng xem đó chỉ là một chủ nhiệm văn phòng, theo vị trí quan trọng của khu kinh tế mới, ba cho rằng Bí thư Diệp sẽ làm cho khu kinh tế mới lên cấp, đến lúc đó kết cấu hạ tầng của khu kinh tế mới sẽ có một sự thay đổi, đến lúc đó con cũng có thể thuận theo dòng nước mà lái thuyền xa hơn. Nếu đã là một thí điểm những quy định cũ sẽ bị phá vỡ, tuy rằng điều kiện của các con vẫn còn yếu một chút nhưng cũng có thể mượn cơ hội này để tiến thêm một bước.

Bây giờ Cố Lôi Minh mới phát hiện ba mình sớm đã nghĩ xong chuyện này rồi, mình còn tưởng rằng đã nhảy xuống vũng bùn, xem ra bây giờ, nhảy vào hoàn toàn chính là một nơi lấp lánh ánh vàng.
Tin tức trong huyện lan truyền rất nhanh, những chuyện Diệp Trạch Đào tuyên bố trong cuộc họp lập tức đã được truyền ra ngoài.
Chu Lâm Ngọc lập tức đến văn phòng của Lôi Diên Tùng, nhìn Lôi Diên Tùng, Chu Lâm Ngọc nói:
- Chủ tịch huyện Lôi, anh có nghe được tin tức gì chưa?

Lúc này Lôi Diên Tùng đang đọc báo kinh tế trong phòng làm việc, hai hàng lông mày nhíu chặt, rất lo lắng cho sự phát triển ở huyện, tình hình ở huyện Lục Thương quá kém.
Lúc chưa được làm Chủ tịch huyện thì rất muốn lên làm Chủ tịch huyện, sau khi đã lên làm Chủ tịch huyện, khi nhìn thấy tình hình mọi mặt kinh tế trong huyện, Lôi Diên Tùng cảm thấy áp lực như tảng đá lớn, một huyện nghèo khó như vậy, phải làm sao để nó có khả năng phát triển lên chứ?

Khó khăn đây.
Miếng ăn cũng đã là một vấn đề khó khăn, mình thật sự không nghĩ ra được quá nhiều biện pháp.
Nghe Chu Lâm Ngọc hỏi, tâm trạng vốn không tốt Lôi Diên Tùng nói:
- Tình hình ở huyện này quá kém, lại có vài người làm loạn.

Hiện tại anh ta rất tức giận, trên Hội nghị thường vụ Diệp Trạch Đào lợi dụng ưu thế lực lượng, lập tức mở rộng khu kinh tế mới, biểu hiện ra thành một tư thế lớn, khu kinh tế mới này chính là một nơi tiêu tiền không đáy, Diệp Trạch Đào sao có thể không suy nghĩ kỹ những khó khăn của mình.
Chu Lâm Ngọc nghe vậy liền hiểu, chắc Lôi Diên Tùng vẫn chưa nghe tin tức của Diệp Trạch Đào.
Lôi Diên Tùng này.
Chu Lâm Ngọc thở dài một chút.
Lúc nhìn về phía Lôi Diên Tùng, lần đầu tiên trong lòng Chu Lâm Ngọc có một chút suy nghĩ.
- Chủ tịch huyện Lôi, tôi nghe nói hôm nay Bí thư Diệp đến khu kinh tế mới mở cuộc họp.

Vốn Chu Lâm Ngọc muốn nói ra tin tức mà Diệp Trạch Đào đã nói trên cuộc họp, Lôi Diên Tùng nghe đến đó liền khoát tay chặn lại nói:
- Tôi biết hắn đi họp, cô xem xem tình hình bây giờ ở huyện, vốn đã không tốt như vậy rồi, còn đề nghị mấy chục người đến khu kinh tế mới, tài chính trong huyện lại khó khăn như vậy, làm sao mở rộng quy mô khu kinh tế mới đến mức vô hạn, còn muốn ăn cơm không cô cho rằng hắn thật sự có thể làm cho khu kinh tế mới đứng dậy sao? Cần tiền không có tiền, cần dự án không có dự án, còn muốn tạo ra sản phẩm dân tộc nổi bật, hừ, mọi người đều biết tình hình bây giờ trong nước, chúng ta là huyện nhỏ, là huyện nghèo khó.

Không có người ngoài ở đây, nói đến đây Lôi Diên Tùng bắt đầu bức xúc, vỗ vỗ cái bàn.
Chu Lâm Ngọc nói”
- Xem ra bây giờ, quy mô của khu kinh tế mới nhỏ hơn nhiều.
Theo như tin tức Diệp Trạch Đào đã nói, Chu Lâm Ngọc biết, thực hiện đúng các chính sách, khu kinh tế mới chắc chắn trở thành máy phát động, nhiêu đó lực lượng chắc chắn là không đủ.
Lôi Diên Tùng sửng sốt, liền nhìn Chu Lâm Ngọc, nghĩ thầm chắc đầu óc của Chu Lâm Ngọc này hư rồi hay sao ấy, sao lại nói giúp cho Diệp Trạch Đào.
Trong lòng không vui, Lôi Diên Tùng trầm giọng nói:
- Đồng chí Chu Lâm Ngọc, bí thư Thành uỷ Thi vẫn đang chú ý đến sự phát triển của huyện chúng ta, trong vấn đề lớn nhỏ này, tôi hi vọng cô hãy nhìn kỹ phương hướng, có vài đồng chí làm loạn, tuy rằng chúng ta không có biện pháp ngăn cản, nhưng cũng phải báo cáo kịp lúc với Thành uỷ, quyết không được để có gì sai sót trong công việc.

Tâm trạng Lôi Diên Tùng không tốt, lại nghe thấy dường như Chu Lâm Ngọc đang nói giúp cho Diệp Trạch Đào, lúc này mới nói chuyện nghiêm trọng hẳn lên.
Nói đến đây, Lôi Diên Tùng lớn tiếng nói:
- Tôi muốn đến chỗ Bí thư Thi nói chuyện, nếu cứ làm như vậy, huyện của chúng ta còn muốn ăn cơm hay không.

Vốn dĩ Chu Lâm Ngọc có lòng tốt đến báo cáo chuyện tin tức mà Diệp Trạch Đào đã nói, bị Lôi Diên Tùng nói như vậy, trong lòng tức giận, nghĩ thầm Bí thư Thi còn phải đích thân gọi điện cho Diệp Trạch Đào, không ngờ Lôi Diên Tùng còn chưa biết, chẳng lẽ Bí thư Thi vứt bỏ Lôi Diên Tùng rồi sao?
Tiếp tục bước theo con đường của một người, có vấn đề sao, hơn nữa, mình nghe theo Bí thư Thi, chứ không có nghe theo Lôi Diên Tùng, vẫn là liên lạc với Bí thư Thi mới được.
Nghĩ đến đây, Chu Lâm Ngọc đứng dậy nói:
- Chủ tịch huyện Lôi nói rất đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi sẽ làm chuyện của tôi trước.

Nói xong, Chu Lâm Ngọc từ phòng của Lôi Diên Tùng đi ra.
Lôi Diên Tùng thấy bóng dáng của Chu Lâm Ngọc rời đi, lúc này mới nghĩ đến lời nói của mình có vẻ nghiêm trọng một chút.
Ngẩn ngơ ngồi ở đó trong phòng, Lôi Diên Tùng nghĩ thầm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ chuyện này, điện thoại của Kiều Ứng Xương gọi tới.
- Chủ tịch huyện Lôi, bí thư Diệp thông báo Uỷ viên thường vụ ở nhà lập tức đến phòng họp nhỏ ở Thành uỷ để họp, có chuyện quan trọng muốn nói.

Lôi Diên Tùng nhận cuộc gọi sửng sốt.
Châm một điếu thuốc, Lôi Diên Tùng cảm thấy dường như trong huyện đã xảy ra chuyện gì.
- Chắc không xảy ra chuyện lớn?

Rất nhanh, điện thoại trên bàn reo lên, hoá ra là Phó chủ nhiệm khu kinh tế mới Khương Phàn Bân gọi đến.
Lúc này Khương Phàn Bân hối hận đến ruột gan đều sạch, sau khi nghe thấy tin tức Diệp Trạch Đào nói, y liền hối hận, biết trước đã không nên dựa vào Lôi Diên Tùng, mà trực tiếp nghe Diệp Trạch Đào thì tốt biết mấy, nếu đã nghe Diệp Trạch Đào nói, hiện tại mình vẫn là Phó chủ nhiệm thường trực, theo sự phát triển của khu kinh tế mới, tiền đồ của mình chắc chắn sẽ rộng mở, đương nhiên, y cũng rất muốn chứng thực chuyện này một chút.
Lần này Lôi Diên Tùng rất muốn biết một ít tình hình bên ngoài, có vẻ rất kiên nhẫn nghe Khương Phàn Bân báo cáo.
Nghe Khương Phàn Bân nói xong, Lôi Diên Tùng ngẩn cả người ngồi đó, trong lòng có một mảnh lạnh lẽo, tin tức không còn quan trọng, quan trọng là… Bí thư Thi không có gọi điện nói cho mình biết, mà trực tiếp nói với Diệp Trạch Đào, đây mới là một chuyện lớn.
Căn bản là không có tâm trạng nói chuyện với Khương Phàn Bân, Lôi Diên Tùng nói câu:
- Tôi biết rồi.
Rồi gác máy, vốn không để ý đến suy nghĩ của Khương Phàn Bân.
Sau khi gác điện thoại Lôi Diên Tùng ngồi ở đó, cảm thấy toàn thân mình như mất hết sức lực.
Suy nghĩ một hồi, lúc này mới cầm điện thoại lên, gọi vào điện thoại trong văn phòng của Thi Minh Cương.

Sau khi điện thoại thông, Lôi Diên Tùng khẩn trương nói:
- Bí thư Thi, tôi là Tiểu Lôi, Lôi Diên Tùng đây.

Thi Minh Cương hỏi:
- Tiểu Lôi, có chuyện gì?

Câu hỏi này làm cho Lôi Diên Tùng kinh hãi, câu hỏi của Bí thư Thi rất lạnh lùng.
Chắc chắn đã có cách nhận định đối với mình.
- Bí thư Thi, nghe nói, nghe nói trong cuộc họp ở khu kinh tế mới Diệp Trạch Đào đã nói, là anh nói với hắn, huyện chúng ta được chọn làm huyện thí điểm trong cả nước?

- Ừ, có việc này, tiểu Lôi, bước tiếp theo là thời kì phát triển mạnh của huyện các cậu, tất cả mọi thứ phải được xoay quanh lấy dự án này làm trung tâm, nếu khối Chính phủ của các anh không muốn tham gia, vậy thì đừng tham gia, làm tốt công việc của các cậu là được rồi, như vậy đi.

Tai nghe thấy tiếng gác máy của Thi Minh Cương, Lôi Diên Tùng hiểu, bây giờ Bí thư Thi còn giận mình, là trách mình đã bỏ qua vị trí chủ đạo trong dự án này.
Xong rồi, bị ruồng bỏ rồi.
Đây chính là suy nghĩ của Lôi Diên Tùng.
Tình hình ở khu kinh tế mới thế nào, tình hình trong huyện là như thế nào, mọi thứ này đều không đáng để Lôi Diên Tùng coi trọng, trong lòng y tràn đầy suy nghĩ chỉ có một chuyện, đó chính là nếu mình mất đi sự tín nhiệm của Bí thư Thi, tất cả mọi thứ xem như xong.
Đau đầu quá.
Lôi Diên Tùng phát hiện dường như đầu óc của mình sắp nổ tung rồi.
Ngồi đó vốn không nghĩ ra một đối sách tốt.
Làm sao đây?
Đầu đau đến nỗi muốn nổ tung.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.