Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 592: Nhân duyên





- Bàng thiếu gia!
Nhìn thấy cùng đứng một hàng với Diệp Trạch Đào, một người đàn ông mập mạp dẫn đầu, từ bên trong đi ra liền vội qua nghênh đón.

Gã vốn là người đứng đầu, bây giờ gã lại đi từng bước nhỏ về phía trước, những người bên cạnh gã đều cảm thấy giật mình, Quan tổng này thường ngày vẫn mạnh mẽ, cứng rắn lắm cơ mà, hôm nay làm sao vậy?
Bàng Chân nói:
- Quan nhị, lại chạy đi lừa tiền ở đâu rồi?
Nhưng không vì câu nói đó của Bàng Chân mà cảm thấy không vui, người đàn ông mập mạp kia vẫn chạy tới tươi cười nói:
- Theo như lời của Bàng thiếu gia, thì hạng mục lực gió của tôi đó, tương lai rất có hy vọng.
Khi nói chuyện, ánh mắt của gã mập này nhìn lướt qua những người đứng đó.
Bàng Chân nói với Diệp Trạch Đào:
- Quan Vĩnh Phú, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Siêu Phàm!
Trong lòng ông ta sửng sốt, ông ta cũng đã nhìn thấy Hứa Phu Kiệt đứng ở đó, cho nên hôm nay cố tình kênh kiệu lên mặt, nói thật, một thành phố khác đã đưa ra những điều kiện ưu đãi hơn. Ông ta cũng gần như quyết định khai triển dự án đó ở một thành phố khác rồi, nhìn thấy Hứa Kiệt Phu và Bàng Chân cùng đứng với nhau, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ.
Không ngờ, Bàng Chân lại đích thân giới thiệu mình với người thanh niên này, rốt cục hắn ta có lai lịch như thế nào?
Nhìn về phía Quan Vĩnh Phú, Bàng Chân nói:
- Mọi người cũng nên làm quen một chút, đây là Diệp Trạch Đào, Bí thư huyện uỷ huyện Lục Thương tỉnh Tây Giang.
Câu giới thiệu này làm cho Quan Vĩnh Phú sửng sốt, liền nhìn thoáng qua Hứa Phu Kiệt.
Tuy nhiên, ông ta cũng là một nhân vật có máu mặt, càng hiểu rõ lai lịch của Diệp Trạch Đào.
Nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào, Quan Vĩnh Phú nói:
- Xin Bí thư Diệp quan tâm chiếu cố nhiều hơn!
Diệp Trạch Đào giữ chặt tay Quan Vĩnh Phú nói:
- Khi nào có thời gian thì xin mời Quan Tổng đến huyện chúng tôi chơi một chuyến?
- Nhất định! Nhất định rồi!
Bàng Chân chỉ tay về phía Hứa Phu Kiệt nói:
- Anh Quan, chắc hẳn anh cũng nhận ra Bí thư Hứa, là anh em với Trạch Đào, anh phải ủng hộ cho sự phát triển của bọn họ đó!
Quan Vĩnh Phú liền mỉm cười nói với Hứa Phu Kiệt:
- Bí thư Hứa, tìm mộtthời gian nào đó chúng ta bàn bạc lại một chút được không?
Có câu nói của Bàng Chân, Quan Vĩnh Phú biết, không đến chỗ của Hứa Phu Kiệt cũng không được rồi.


Hứa Phu Kiệt thật không ngờ là sẽ có kết quả như thế này, trong lòng lập tức trở nên vui mừng.
- Lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ đợi đón tiếp Quan tổng.
Quan Vĩnh Phú khó có cơ hội gặp được Bàng Chân bọn họ, những người này là các nhân vậtmà gã muốn dựa dẫm đã lâu, cho nên gã nói:
- Bàng thiếu gia, tuy nơi này là sản nghiệp của anh, nhưng hôm nay hiếm có cơ hội gặp mặt mọi người như thế, tất cả mọi chi phí đều tính cho tôi, nhất định phải giữ thể diện cho tôi đấy.
Bàng Chân nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cùng nhau ngồi xuống một chút chứ?
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Quan Vĩnh Phú xoay người đi, nói với các người theo sau:
- Các anh đi trước đi! Tôi có việc!
Bảo tất cả người của ông ta đi.

Kiều Ứng Xương lúc này đúng là được mở rộng tầm mắt, thật sự không ngờ bí thư Diệp lại là người có duyên đến như thế, nhìn người ta xem, ở đâu trong thành phố cũng đều được rất hoan nghênh!
Đoàn người theo sự hướng dẫn của Bàng Chân đi thang máy xuống.

Thang máy cũng không đi lên trên mà trực tiếp đi xuống dưới.

Diệp Trạch Đào đoán là các thiết bị phòng ốc họ đang trong giai đoạn tiến hành sửa chữa.

Sau khi thang máy mở ra, mọi người liền nhìn thấy các thiếu nữ mặc loại trang phục người hầu hoàng gia cổ đại xếp thành hai hàng quỳ sẵn ở đó, đồng thanh nói:
- Nghênh đón các vị lão gia!
Diệp Trạch Đào thật sự chưa bao giờ thấy qua những việc này, liền nhìn về phía Bàng Chân.
Bàng Chân mỉm cười nói:
- Yên tâm! Mọi người cứ thả lỏng một chút đi! Tùy ý, trước tiên tắm xông hơi một chút, sau đó sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến mát-xa , rồi chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp với nhau.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía của Kiều Ứng Xương nói:
- Vậy thì xông hơi một chút?
Kều Ứng Xương căn bản là chưa từng bao giờ đến những nơi như thế này. Nghe thấy Bàng Chân là con trai của nhân viên Cảnh vệ tư lệnh, lại được nghe những lời giới thiệu trên, lúc này anh ta đã choáng váng, liền gật đầu nói:
- Được thôi!
Mỗi người đều được hai thiếu nữ dẫn đi khỏi.
Nhìn thấy mọi người đều rời đi, Bàng Chân nói:
- Trạch Đào, yên tâm đi, những người của tôi ở đây đều rất khá, muốn chơi thì chơi một chút, không muốn thì để bọn họ mát-xa một chút cũng được đấy.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng rất am hiểu của Bàng Chân, gật gật đầu.

Có lời giải thích của Bàng Chân, hai thiếu nữ xinh đẹp sau khi đi vào cũng chỉ giúp Diệp Trạch Đào tắm kỳ một chút, chứ cũng không có bất cứ một hành vi khiêu gợi nào cả.

Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự phục vụ của hai thiếu nữ này, cho dù kìm ném sự ham muốn, nhưng cũng cảm nhận được thủ pháp của hai thiếu nữ này rất kích thích, rất nhanh đã làm cho phần dưới bị cương cứng lên, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn không làm bất cứ chuyện gì cả.

Rất nhanh đã tắm sạch sẽ, sau đó đi mát-xa.
Lại có một thiếu nữ đến mát-xa cho Diệp Trạch Đào.

Người thiếu nữ này trông có vẻ rất xinh đẹp, kỹ thuật cũng rất điêu luyện, không ngờ Diệp Trạch Đào đã ngủ trong lúc mát-xa.

Cũng không biết ngủ trong bao lâu, khi Diệp Trạch Đào tỉnh lại, thì cảm nhận được trên người mình sớm đã được đắp lên có một chiếc chăn.
Tự thở dài một tiếng, Bàng Chân đúng là một người biết hưởng thụ cuộc sống.

Ngay khi Diệp Trạch Đào mở tròn mắt, thì một khúc nhạc tươi mát ấm ấp chậm rãi vang lên, Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần mình như đang rung lên.

- Mời lão gia mặc quần áo vào.
Lần này là hai thiếu nữ mặc những bộ trang phục phục vụ tươi mát, hoàn toàn là những bộ trang phục mang dáng vẻ thanh xuân.
Khi bỏ chăn ra, Diệp Trạch Đào phát hiện ra mình không có mặc quần áo, hai thiếu nữ dường như cũng không nhìn thấy bộ dạng trần truồng của Diệp Trạch Đào, rất nhanh liền đến giúp Diệp Trạch Đào mặc quần áo vào.

Dường như đây là cách phục vụ cho các lão gia thời cổ.
Diệp Trạch Đào trong lòng cười thầm, tên Bàng Chân này đúng là biết cách ăn chơi.
Theo hai thiếu nữ này đi ra ngoài, đi đến một đại sảnh rất tao nhã, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người, nhìn qua thì thấy hầu như mọi người đều đã ngồi ở đó cả rồi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đivào, Bàng Chân liền cười nói:
- Trạch Đào, xem ra mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi sao.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không ngờ lại ngủ quên mất!
- Sau này cầm tấm thẻ này, muốn qua đây thả lỏng cơ thể thì đến đây nghỉ ngơi thả lỏng một chút.
Khi Diệp Trạch Đào hướng mắt về đám người Kiều Ứng Xương, phát hiện trên mặt một vài người có chút ửng đỏ, nhìn dáng vẻ của bọn họ, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất thú vị, chắc là trong lúc đó không kìm chế được đã làm một số chuyện rồi.
Tuy rằng Quan Vĩnh Phú thường đến nơi này, nhưng nơi này là lần đầu tiên được đến, cảm nhận được những khí chất mạnh mẽ của các cô gái ở nơi này.

Lúc này Quan Vĩnh Phú cũng biết được tình huống của những anh công tử kia, trong lòng cũng cảm thấy giật mình.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa đến, đám người Bàng Chân cũng biểu hiện ra bộ dạng kiên nhẫn chờ, lại được nghe một số chuyện có liên quan đến thế lực mạnh mẽ của Diệp Trạch Đào, lúc này bọn họ mới phát hiện,Diệp Trạch Đào không phải là một bí thư huyện ủy bình thường.

Kiều Ứng Xương lúc này đã bị chết lặng, cuối cùng cũng hiểu được một số chuyện trong quá khứ của Diệp Trạch Đào, điều này làm cho gã khiếp sợ nhất, trong lòng kích động vạn lần, nếu như có thể theo Diệp Trạch Đào, thì tiền đồ của mình sẽ thật là sáng sủa!

Nếu như nói trước đây Kiều Ứng Xương đầu quân về phía Diệp Trạch Đào là do không có sự lựa chọn nào khác nên mới làm như vậy, nhưng hiện tại anh ta đã đem vai diễn của chính mình tiến hành chuyển đổi, bản thân gã làm sao có thể so sánh với Diệp Trạch Đào cơ chứ, từ bây giờ trở đi, phải làm cánh tay đắc lực trung thành của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp!
Kiều Ứng Xương đứng lên cung kính hô.
Lam Nhất Thiên và hai thư ký càng cung kính hơn, cũng nhau đứng lên.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bắt mọi người phải đợi lâu rồi!
Lã Hán Càn cười nói:
- Thủ thuật mát xa của các nhân viên phục vụ nơi này quả thật không tồi chút nào, lần đầu tiên đến tôi cũng ngủ quên mất đấy!
Mọi người đều cười.
Bao Chấn Sơn nhìn Diệp Trạch Đào, chỉ vào một người xa lạ ngồi kế bên nói:
- Anh Diệp, tôi muốn giới thiệu với anh một người.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía một người trẻ tuổi, đây là một người trung niên đẹp trai phong độ, tóc tai chải chuốt bóng mượt, ăn mặc âu phục rất chỉnh tề.
Trong khi Diệp Trạch Đào đang nhìn đối phương, đối phương cũng đang nhìn Diệp Trạch Đào, anh ta cũng đang đoán về thân thế của Diệp Trạch Đào, vừa rồi ít nhiều cũng nghe được đôi điều về Diệp Trạch Đào, trong lòng anh ta còn rất nhiều điều hiếu kỳ về Diệp Trạch Đào, cha của anh ta cùng một hệ với cha của Bao Chấn Sơn, là một trong những nhân vật có thế lực mạnh, anh ta biết ởtrong Ban tuyên giáo trung ương cha của Bao Chấn Sơn cũng rất có trọng lượng, lần này đến thành phố tìm Bao Chấn Sơn, thì Bao Chấn Sơn đã gọi mình qua đây.

Ngườithanh niên này vừa nghe một số chuyện có liên quan đến Diệp Trạch Đào, lúc này kính trọng đứng lên nói với Diệp Trạch Đào:
- Xin chào! Anh Diệp!
Bao Chấn Sơn nói:

- Anh Diệp, đây là công tử của Trưởng ban Dạ, Trưởng ban tuyên giáo của tỉnh Tây Giang các cậu đấy, gọi là Dạ Dược.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, không nghĩ rằng ở đây lại có thể được gặp con trai của trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, đây đúng là một chuyện tốt!
Kiều Ứng Xương cũng bị kích động không nhẹ, vừa rồi khi người thanh niên này đến, ông ta cũng không nhìn ra được thân thể của người này, không ngờ người thanh niên này lại là con của một ủy viên thường vụ của tỉnh.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Dạ thiếu gia, Sau này mong chiếu cố nhiều hơn!
Bao Chấn Sơn liền cười nói:
- Dạ Dược, không phải là anh không nói cho cậu biết, anh Diệp là người rất hùng mạnh, nghe lời anh Diệp nhất định sẽ rất có ích!

Lã Hán Càn nói:
- Dạ Dược, nếu đi theo anh Diệp, cậu nhất định sẽ phát triển tốt, có biết không, Bí thư Hô Diên là cha nuôi của anh Diệp. Cậu có biết không, ông Hoa và ông Phó đều rất coi trọng anh Diệp!
Đừng nói là chỉ có Dạ Dược, tất cả những người ở đây đều không rõ tình hình lắm, nghe được một chút sự việc này, từng người một đều thở ra một hơi dài, quả nhiên là rất hùng mạnh, mạnh mẽ đấy!
Bàng Chân mỉm cười nói:
- Nghe nói Trạch Đào là khách mời của bí thư Trịnh.
Lúc này tất cả mọi người đều không nói nên lời, người như thế này không phải là người hùng mạnh, thì liệu có ai còndám xưng mình là người có hùng mạnh nữa không.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Các vị lão đại, tôi chỉ là một bí thư huyện ủy nho nhỏ, đừng có nói tôi lợi hại đến thế chứ, sau này còn mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn nữa.

Bàng Chân cười nói:
- Từ trước đến giờ Trạch Đào đều rất khiêm tốn, mọi người biết là được rồi, đừng có ra ngoài nói linh tinh.
Bàng Chân nói những lời này, mọi người ở đây đều gật gật đầu.
- Bí thư Diệp, dự ánlực gió của chúng tôi rất không tệ, muốn đến huyện Lục Thương của các cậukhảo sát một chút.
Sau một hồi Quan Vĩnh Phú, lúc này mới cẩn thận nói với Diệp Trạch Đào.
Như thế nào mà không hiểu ý tưởng của Quan Vĩnh Phú chứ, Diệp Trạch Đào chỉ tay về phía Hứa Phu Kiệt nói:
- Bí thư Hứa là lãnh đạo cũ của tôi, vừa làbằng hữu của tôi, có lẽ Quan tổng nên hợp tác cùng bọn họ nhiều một chút, tôi tin là cơ hội của chúng ta sẽ còn rất nhiều.
Quan Vĩnh Phú vội vàng nói:
- Bí thư Diệp nói rất đúng.

Lúc này trong lòng Dạ Dược khiếp sợ, cha dựa vào Bao gia mới có thể lên chức, trong tỉnh vẫn có thể duy trì được, thế lực của Bao gia cũng có hạn, thật sự không ngờ, bên trong huyện Lục Thương lại tồn tài một nhân vật xuất chúng như thế, điều này đối với Dạ gia mà nói, đối với cha của mình mà nói, thì đúng là một điều vô cùng quan trọng, Dạ Dược lập tức nghĩ đến chuyện sẽ báo cáo ngay việc này với cha mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.