Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 567: – Con đường không lối thoát





Cảnh Quốc Ninh cũng không quay về văn phòng làm việc, mà đi vào bên trong một căn nhà nhỏ, nơi này là nơi mà Cảnh Quốc Ninh ngày thường rất thích đến đây.
Cho dù là những người thân cận với mình nhất cũng không biết mình có một nơi như thế này.
Ngoại trừ Tiêu Hùng Lâm ra, không ai biết nơi này cả, cho dù là có người biết, đoán chừng cũng sẽ cho rằng đây là một nơi phòng công an bí mật làm việc mà thôi.
Lúc này Cảnh Quốc Ninh lại ngồi ở nơi này, có chút ít gì đó bất an.
Ai cũng không biết được Tiêu Hùng Lâm đó mới chính là người Cảnh Quốc Ninh tin tưởng nhất.
Hít sâu một hơi, một người dùng tốt như Tiêu Hùng Lâm sao lại là người đầu tiên bị bắt thế nhỉ!
Bề ngoài ngôi nhà nhìn cũng không có vẻ bắt mắt, nhưng bên trong thì có đủ mọi thứ.
- Ông chủ, ông đã quay lại rồi?
Một người phụ nữ trông rất xinh đẹp nhìn thấy Cảnh Quốc Ninh đi vào, vội vàng đi lên phía trước tiếp đón.
Nhìn thấy người phụ nữ này, trên mặt Cảnh Quốc Ninh lộ ra nụ cười, tâm trạng buồn bực cũng được thả lỏng xuống một chút rồi.
- Tình hình ở nơi này như thế nào?
- Ông chủ yên tâm, toàn bộ ở nơi này đều tốt cả, rất yên tĩnh.
Lúc này Cảnh Quốc Ninh mới gật gật đầu.
- Không ai biết cả!
Nói một câu nói như vậy, Cảnh Quốc Ninh đã đi vào bên trong thư phòng có hai cánh cửa.
Đây mới là nơi Cảnh Quốc Ninh dày công xây dựng, một nơi mà ông ta xem như là trung tâm chỉ huy của toàn huyện.
Ngồi xuống chiếc ghế ông chủ to và rộng, bên trong phòng sách lớn đó không ngờ lại có khá nhiều màn hình, cũng có kha khá những đoạn phim ở nơi này cũng có thể xem được.
Điều chỉnh hình ảnh một chút, Cảnh Quốc Ninh liền nhìn thấy căn hộ nơi ở của Tào Hân Hân.
Bản thân Tào Hân Hân cũng không biết rằng cô ta vẫn luôn dưới sự theo dõi của Cảnh Quốc Ninh.
Nhìn thấy cửa phòng đã đóng chặt lại rồi, điều chỉnh lại một chút, trong màn hình liền xuất hiện một căn phòng bí mật mà Tào Hân Hân cất giấu nội dung một số đoạn phim.

Lúc nhìn thấy căn phòng bên trong màn hình đang có một số cảnh sát ở đó thu dọn đồ vật ở bên trong, Cảnh Quốc Ninh cũng nhìn thấy Tào Hân Hân đang ngồi ở nơi này với sắc mặt thảm bại.
Từ trước đến nay, Cảnh Quốc Ninh rất an tâm để những đồ vật đó ở nơi đó của Tào Hân Hân, thật sự là vô cùng an tâm để ở nơi đó dưới sự theo dõi của mình.
Cảnh Quốc Ninh vẫn luôn rất thích sử dụng loại phương thức theo dõi như thế này để nắm mọi thứ trong tay, chính là có thủ đoạn như vậy, ông ta vẫn luôn nắm vững quyền hành lớn trong huyện, có không ít sự việc chính là trong quá trình quan sát mới hiểu được sau đó mới giải quyết.
Lần này Diệp Trạch Đào không tiếng không rằng đã động thủ, làm cho Cảnh Quốc Ninh không ngờ tới.
Nhíu mày điều chỉnh lại hình ảnh của thời gian trước đó, sắc mặt của Cảnh Quốc Ninh liền trở nên u ám, lẩm bẩm nói:
- Sơ suất rồi!
Trong hình ảnh được ghi lại thật sự là phát hiện có người đã âm thầm đi vào căn phòng bí mật đó của Tào Hân Hân.
Tiếc thay Cảnh Quốc Ninh từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng an tâm nơi này, gần đây lại bị Diệp Trạch Đào làm cho hoa mày chóng mặt vào một đống việc, đã khá lâu rồi không đến nơi này để xem xem. Căn nhà này cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất có thể đi vào quét dọn một chút, căn bản không cho phép bất kì người nào đi vào, chính vì thế mới thành ra có người đi vào cũng không ai có thể phát hiện được.
Cảnh Quốc Ninh phát hiện, từ lúc sau khi Diệp Trạch Đào đến đấy, tâm trạng của mình liền rối loạn, toàn bộ đều bị Diệp Trạch Đào dẫn dắt theo kế sách của hắn.
Nếu chính mình không phải bị quá nhiều sự việc cuốn lấy, thì sẽ không thể nào đến bây giờ mới phát hiện sự việc này!
Cảnh Quốc Ninh thất vọng vô cùng, cũng do chính mình quá tự tin, nên mới ra thành như vậy!
Khi điều chỉnh lại một lần nữa nội dung của tiểu khu vườn Tĩnh Hải, nơi này chủ yếu là dựa vào sự theo dõi của Tào Hân Hân, chỗ này ông ta cũng chỉ có thể thấy tình hình ở trước cửa lớn. Dù sao thì đây cũng là nơi ở của các lãnh đạo huyện uỷ, Cảnh Quốc Ninh cũng có chút băn khoăn, không giống như theo dõi đến từng phòng giống như theo dõi Tào Hân Hân.
Xem một lúc, quả nhiên phát hiện Lưu Định Khải đó cũng đã từng âm thầm đến công viên Tĩnh Hải này, chỉ là không biết đi đến nhà nào mà thôi.
Vốn có sự theo dõi của Tào Hân Hân, nên Cảnh Quốc Ninh rất yên tâm, nhìn thấy Lưu Định Khải đến, đáng lẽ là thông qua các nữ nhân viên ở khắp mọi nơi trong này có thể nắm bắt được mọi tình hình, tiếc thay lại không hề được biết về chuyện đến đây của Lưu Định Khải.
Cứ sơ suất liên tiếp sơ suất cộng vào nhau, lần này Cảnh Quốc Ninh mới phát hiện chính mình thật sự quá sơ suất rồi.
Cũng không có thời gian để mà hối hận nữa, bây giờ vấn đề mà Cảnh Quốc Ninh đang suy nghĩ chính là bất luận như thế nào cũng không thể Diệp Trạch Đào đạt những đồ vật đó.
Đối với sự theo dõi những nhân vật quan trọng ở trong toàn huyện, sự việc này Cảnh Quốc Ninh cũng biết là một sự kiện lớn, truyền ra ngoài sẽ xảy ra chuyện lớn, việc này tuyệt đối không thể nào để cho người khác biết được. Bây giờ Diệp Trạch Đào bọn họ đã biết việc này rồi, nhất định sẽ truy xét việc này, những người ở sở tỉnh cũng sẽ tiến hành điều tra.
Điểm quan trọng nhất đó chính là những thủ đoạn theo dõi của chính mình đều là Tiêu Hùng Lâm một tay giúp đỡ làm ra, Tiêu Hùng Lâm đã bị bắt giam rồi, liệu thằng cha ấy có tiết lộ sự việc này hay không?
Lúc nhìn thấy những đồ vật để ở trong biệt thự đó đang được thu dọn, Cảnh Quốc Ninh cầm lên một chiếc điện thoại đặt ở trên bàn.
Đây là chiếc điện thoại sớm đã được đặt ở nơi này, bên trong đã cài sẳn thẻ sim cũng là thẻ sim mới, từ trước đến giờ chưa từng gọi đi đâu.
Rất nhanh đã gọi thông cho một số điện thoại, Cảnh Quốc Ninh trầm giọng nói:
- Thu dọn một chút đi.
Nói xong câu nói này, dường như Cảnh Quốc Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cả người đều dựa vào chiếc ghế, Cảnh Quốc Ninh biết rằng, lần này chơi có chút hơi lớn rồi.
Địa điểm của Tào Hân Hân đó không thể giữ lại được nữa, những nơi có thiết bị theo dõi cũng phải dỡ bỏ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình.
Thở dài một hơi, Cảnh Quốc Ninh lúc này mới phát hiện làm những việc kiểu theo dõi này cũng giống như là đi trên một dây thép mỏng, nếu sớm biết như vậy thì đã không làm việc này rồi.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Lại nói từ sau khi có sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào, Mạc Lâm Tường đã âm thầm theo dõi Tào Hân Hân, chính vì thế mới phát hiện nơi này của Tào Hân Hân.
Trong tay của Mạc Lâm Tường thật sự cũng có một đám người, đã âm thầm tìm hiểu nơi này trong thời gian rất lâu rồi, mới phát hiện bên trong này có một căn phòng bí mật, đi vào điều tra liền nhìn thấy những vật này được bày ra, như thế mới có những hành động trong buổi họp của Diệp Trạch Đào.
Mạc Lâm Tường cũng là lần đầu tiên đi vào bên trong nơi này, nhìn thấy hoàn cảnh xa hoa bên trong này, trong lòng cũng giật mình. Lại nhìn thấy những đồ vật bày ra bên trong căn phòng này, trong lòng liền có một cảm giác cực kì bất an, bày ra nhiều đồ vật trong phòng này như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp bảo vệ gì sao.
Đến phụ trách việc này là một tay thuộc hạ đáng tin cậy của Mạc Lâm Tường gọi là Trương Cương.
- Mau đưa những vật phẩm này lên xe!
Trong lòng có chút ít không an tâm, Mạc Lâm Tường liền nói một câu.
Lúc nhìn thấy Tào Hân Hân, Mạc Lâm Tường nói với nhân viên:
- Trước tiên hãy dẫn lên xe.
Dặn dò xong, Mạc Lâm Tường nghĩ cũng nên gọi cho Diệp Trạch Đào một cuộc điện thoại báo cáo một chút, liền đi từ bên trong nhà ra phía bên ngoài ngôi nhà.
Nhìn thấy không ít đồ vật đã được đưa lên xe, Tào Hân Hân cũng đã được dẫn lên xe rồi, Mạc Lâm Tường cũng có chút ít yên tâm.
- Bí thư Diệp, thu hoạch cực kì lớn.
Mạc Lâm Tường cảm thấy rất vui mừng, có được một chút ít đồ vật này, tin tưởng rằng đối với Diệp Trạch Đào mà nói đây là một việc tốt.
- Trước tiên phải trông giữ nghiêm ngặt, phải phái các đồng chí đắc lực để trông giữ!
Diệp Trạch Đào nói một câu dặn dò như vậy.
Lúc Diệp Trạch Đào ở nơi này mới vừa nói một câu như vậy, chợt nghe trong điện thoại truyền đến một tiếng nổ lớn.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Trạch Đào lớn tiếng hỏi.
Lúc này trong điện thoại cũng truyền đến những âm thanh hỗn tạp.
Sắc mặt Diệp Trạch Đào liền thay đổi, nhìn về phía các ủy vên thường vụ ngồi ở nơi này nói:
- Trong điện thoại truyền đến một tiếng nổ lớn!
A!
Những người ở đây vốn đang ngồi lẳng lặng ở chổ này nghe Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, phút chốc ai nấy liền mở to mắt, trong ánh mắt của từng người đều lộ ra sự ngạc nhiên tột độ.
- Đi!
Diệp Trạch Đào ngồi không yên rồi, liền đứng dậy ra bên ngoài.
Vừa ngồi bên trong xe, điện thoại di động của Lưu Định Khải cũng vang lên, nhận điện thoại nghe vài câu, Lưu Định Khải nói:
- Bí thư Diệp, nơi ở của Tào Hân Hân căn phòng bên trong biệt thự đó nơi cất giấu đồ vật đột nhiên xảy ra cháy nổ. Sau khi xảy ra cháy nổ biệt thự, bên trong có ba cảnh sát chết rồi, còn có hai người bị trọng thương, Phó phòng Công an Mạc cũng bị đá vụn bay ra đập trúng, đã bị thương nhẹ.
Trong lòng Diệp Trạch Đào khiếp sợ, xe đã nhanh chóng chạy tới căn biết thự đó.
Hiện trường sự việc làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cả tòa biệt thự sớm đã không còn ra hình dạng rồi, vụ nổ đã làm cho toàn bộ đều sụp đổ rồi.
Các cảnh sát vội vàng dọn dẹp.
- Thế nào rồi?
- Ba người chết, hai người thương nặng, mười hai người thương nhẹ!
Sau lưng Mạc Lâm Tường đầy máu tươi, tuy nhiên, dường như băng bó tùy tiện một chút, vẫn đứng ở nơi này để chỉ đạo.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mạc Lâm Tường, Diệp Trạch Đào lại nhìn nhìn căn biệt thự đã bị tiêu hủy, thật sự không thể ngờ rằng đối phương lại tàn nhẫn đến như thế. Đây hoàn toàn chính là muốn đem toàn bộ chứng cứ và nhân chứng tiêu hủy đấy mà!
Lưu Định Khải cũng giật mình, đứng ngẩn người ở đó, huyện Lục Thương từ trước đến giờ chưa từng xảy ra sự việc như thế này!
Một tay cảnh sát trong tổ điều tra sở tỉnh cũng ngẩn người ra như vậy, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, liền qua đó nói:

- Bí thư Diệp, vụ án lần này ảnh hưởng quá lớn rồi!
- Báo cáo lên trên đi!
Tâm trang Diệp Trạch Đào cực kỳ nặng nề, ba cảnh sát đã bị chết!
- Bí thư Diệp, đa số chứng cứ đều được dời lên trên xe rồi, Tào Hân Hân cũng không việc ǵ!
Biết rằng Diệp Trạch Đào đang lo lắng cái gì, Mạc Lâm Tường liền nói một câu.
Đưa mắt nhìn lên trên mặt của Mạc Lâm Tường, Diệp Trạch Đào gật gật đầu, hắn ta thật sự nghĩ không hiểu, Mạc Lâm Tường này làm như thế nào mà di dời chứng cứ nhanh như thế này.
Liếc nhìn về phía bên trong xe một cái, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Tào Hân Hân đang hoảng sợ nhìn về phía căn biệt thự.
Xem ra có một số người muốn Tào Hân Hân cùng chết trong vụ nổ đó!
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, sự việc này xảy ra trước mặt Tào Hân Hân, đoán chừng ngược lại có thể giúp đỡ trong việc phá án rồi!
Lúc này Cảnh Quốc Ninh cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Ông ta ngồi ở nơi này đợi, chính là đang đợi cuộc điện thoại này.
- Cái gì?
Cảnh Quốc Ninh thất thanh.
Làm ra một động tĩnh lớn như thế này, không ngờ con mụ đàn bà Tào Hân Hân đó lại được đưa ra khỏi căn phòng, cũng không hề bị nổ chết. Đặc biệt hơn đó chính là một bộ phận đồ vật ở trong cũng đã được di dời ra xe rồi. Đó chính là việc mà Cảnh Quốc Ninh không ngờ tới.
- Cậu mau chóng rời đi! Đi ra nước ngoài đi!
Nói xong câu nói này, Cảnh Quốc Ninh lại lần nữa gọi một cuộc điện thoại.
Mỗi lần đến đây Cảnh Quốc Ninh đều hóa trang đến đây, người phụ nữ đó cũng biết hoàn cảnh của ông ta, do dự một chút ít, sắc mặt Cảnh Quốc Ninh lộ ra một vẻ mặt tàn khốc đi ra bên ngoài.
Ngồi trên xe, nhìn nhìn căn nhà này, Cảnh Quốc Ninh có chút ít không nỡ, nhưng cũng lái xe đi khỏi.
Nơi này cũng phải giải quyết rồi, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn!
Lần đầu tiên Cảnh Quốc Ninh phát hiện chính mình đang chạy trên một con đường không lối thoát, tất cả đều khiến cho ông ta có một cảm giác bất an đến cực độ.
Dường như đang có một tấm lưới lớn đang phủ chụp về phía ông ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.