Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 526: Bí thư Diệp phải đi rồi





Mới vừa đi vào tỉnh uỷ, Trần Toả Nguyên đã đứng chờ sẵn ở đó.
- Bí thư Diệp, có chuyện gì vậy?
Trần Toả Nguyên không biết Diệp Trạch Đào gọi điện thoại gọi mình đến đây có việc gì, bây giờ anh ta hoàn toàn theo sát Diệp Trạch Đào.
Bắt tay với Trần Toả Nguyên, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Trần, vào trong phòng làm việc rồi nói.
Hai người đi vào trong văn phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Trần, tôi phải rời khỏi Thảo Hải rồi!
Trần Toả Nguyên giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào, anh ta vẫn thật sự không ngờ đến Diệp Trạch Đào sẽ đi, hoài nghi nói:
- Bí thư Diệp, công việc đang làm tốt, Thảo Hải cũng đã có thành tích, sao đột nhiên lại phải đi chứ?
Cuời cười, Diệp Trạch Đào đưa cho Trần Toả Nguyên một điếu thuốc nói:
- Ban tổ chức cán bộ tỉnh uỷ đã nói chuyện với tôi, là đến tỉnh Tây Giang đảm nhiệm chức bí thư huyện uỷ.
Trần Toả Nguyên càng cảm thấy nghi ngờ thêm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Làm bí thư huyện uỷ?
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Đúng thế!
Trần Toả Nguyên liền tỏ ra bất bình nói:
- Bí thư Diệp, cậu ở Thảo Hải làm ra nhiều thành tích như thế này, đi đến một nơi mới làm sao mà cũng chỉ là một bí thư, dù thế cũng phải được đề bạt chứ, điều này rõ ràng là làm loạn mà!
Nhìn thấy bộ dạng bất bình của Trần Toả Nguyên, Diệp Trạch Đào châm điếu thuốc hút một hơi rồi nói:
- Anh Trần, trên tổ chức đã suy xét ở nhiều điểm khác, thời gian tôi làm việc đâu có được bao lâu!
Trần Toả Nguyên lập tức không còn gì để nói, đích thật là như vậy. Đối với kinh nghiệm của Diệp Trạch Đào, công tác mới trong thời gian hai năm mà đã có thể thành bí thư huyện uỷ, đó đã là trường hợp ngoại lệ đặc biệt rồi. Tuổi trẻ như thế này đã lên tới chức bí thư huyện uỷ, điều đó toàn quốc vẫn chưa có, điều này đích thật là một vấn đề lớn.
- Bí thư Diệp, nếu không, tìm xem mối quan hệ, để được ở lại Thảo Hải?
Anh ta biết Diệp Trạch Đào là người có mối quan hệ rất hùng mạnh, nghĩ như thế nào cũng không hiểu được vì sao đột nhiên Diệp Trạch Đào lại phải rời khỏi Thảo Hải. Lúc vừa nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào rời khỏi Ninh Hải, trong lòng anh ta lập tức hoang mang. Từ trước đến giờ cũng đều theo sát Diệp Trạch Đào chính mình mới có thể có được sự phát triển. Bây giờ Diệp Trạch Đào phải rời khỏi, sự thay đổi đột nghột này làm cho anh ta có cảm giác ngỡ ngàng.

Nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Trần Toả Nguyên, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Trần, phát triển Thảo Hải không phải là việc dễ dàng, tính kéo dài của chính sách này là rất quan trọng. Chỉ cần dựa theo con đường tư tưởng của chúng ta mà tiến hành, Thảo Hải mới không xảy ra biến đổi lớn. Bây giờ dân chúng ở Thảo Hải đang trên con đường thoát nghèo, cuộc sống của mọi người cũng điều có sự cải thiện nhất định, trọng trách của các anh là rất nặng!
- Bí thư Diệp, đây cũng đều do một tay cậu làm ra, người khác không thể nào xoay chuyển được đâu!
- Anh Trần, lần này nhiệm vụ chủ yếu của tỉnh uỷ đối với Thảo Hải đó chính là phân công lãnh đạo đảm nhiệm việc này, giao việc đề cử người cho tôi, tôi hi vọng sau khi tôi đi rồi, anh có thể đưa trọng trách này đứng lên.
Ánh mắt Trần Toả Nguyên liền sáng lên, cười khổ nói:
- Bí thư Diệp, tôi vẫn hi vọng là có thể theo cậu làm việc, nói thật lòng, theo cậu làm việc, thì không phải tốn quá nhiều tâm tư làm những việc khác.
Biết được rằng Trần Toả Nguyên đang lo lắng vấn đề sau khi mình đi rồi anh ta sẽ không có người đứng sau, Diệp Trạch Đào nói:
- Tuy rằng tôi rời khỏi đây, nếu anh gặp phải khó khăn gì, anh vẫn có thể liên lạc thảo luận với tôi, tỉnh uỷ Ninh Hải không có gì thay đổi, thành uỷ cũng không có gì biến đổi mà!
Lúc này tâm trạng của Trần Toả Nguyên mới buông xuống một chút, thở dài nói:
- Thật sự là phải đi sao?
- Anh Trần, ứng cử viên đảm nhiệm chức bí thư tôi dự định sẽ do anh đảm nhiệm, chủ tịch huyện thì do đồng chí Hâm Diễm đảm nhiệm. Còn phó bí thư, tôi nghĩ Tôn Dân Phú có thể đảm nhiệm, còn những vị trí khác thì tạm thời không cần thay đổi, đến lúc đó thì anh cũng đề cử một ứng cử viên đảm nhiệm chức trưởng ban thư ký.
Trần Toả Nguyên gật gật đầu nói:
- Tôi theo sự sắp xếp của bí thư Diệp.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Đồng chí Phí Vũ cũng đã làm thư ký cho tôi một thời gian rồi, tôi dự định để cho anh ta ở cương vị lãnh đạo rèn luyện một chút, cậu cũng nên khích lệ anh ta một chút!
- Không dẫn anh ta đi theo à?
- Lần này cấp trên nói rồi, chỉ đơn độc một người qua đó, không dẫn theo nhân viên!
Trần Tỏa Nguyên lắc đầu nói:
- Tôi có xem tin tức rồi, nơi đó xem ra rất phức tạp đó, cậu phải cẩn thận nhiều một chút mới được đó!
Diệp Trạch Đào gật đầu, hắn ta làm sao mà không biết được nơi mới sắp đến là rất khó khăn.
- Bí thư Diệp, tôi nghĩ nên để Bàng Phí Vũ đến xã Xuân Trúc đảm nhiệm chức vụ một chủ tịch xã, cậu xem như thế nào?
- Được đấy, anh sắp xếp tốt lắm, ngoài ra, Tư Đồ Vũ cũng phải sắp xếp công việc tốt cho anh ta, đồng chí này không tệ.
- Trước tiên điều đến phòng dân chính làm phó chủ nhiệm văn phòng vậy, bước tiếp theo xem có cách nào đề bạt nữa không, cậu thấy như thế nào?
Trần Tỏa Nguyên hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi giao bọn họ cho anh đấy, nên khích lệ cũng nên khích lệ.
Tâm trạng của Trần Tỏa Nguyên lúc này rất phức tạp, vừa có thể thăng chức lên thành bí thư tức nhiên là vui sướng rồi, lại vừa phải rời xa Diệp Trạch Đào, lo lắng cho việc làm quan bước tiếp theo của mình sẽ không còn thuận lợi như thế này nữa.
Lúc từ trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào đi ra, Trần Tỏa Nguyên thật sự không biết mình nên làm như thế nào mới tốt đây.
Diệp Trạch Đào cũng biết tâm trạng của Trần Tỏa Nguyên, kinh nghiệm của người này cũng nhiều, chỉ có điều không có thật sự phát huy mà thôi. Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng, chỉ cần cho anh ta một không gian, người này cũng sẽ làm nên một số việc, chí ít là Thảo Hải có anh ta để phụ trách thì cũng sẽ không loạn lên.
Nhìn thấy trưởng ban thư ký Tôn Dân Phú đi vào, Diệp Trạch Đào mỉm cười mời anh ta ngồi xuống nói:
- Dân Phú, cậu làm việc rất cẩn thận, lần này tôi đã báo lên trên chọn cậu đảm nhiệm chức phó bí thư huyện ủy, cậu nên chuẩn bị tốt gánh vác gánh nặng này.

Tôn Dân Phú giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào, thật lòng mà nói, anh ta thật sự không có nghĩ đến việc này, trong lòng cũng có chút ít xúc động. Từ lúc đi theo Diệp Trạch Đào, sự phát triển của mình thật sự giống như là xe đang chạy trên đường cao tốc vậy.
- Bí thư Diệp, tôi không biết nói cái gì cả, cậu cứ nhìn xem biểu hiện của tôi vậy!
Lúc này anh ta thật sự rất thẳng thắn.
- Ừ, bước tiếp theo sau khi tôi rời khỏi Thảo Hải, Thảo Hải cần các cậu để phát triển!
Diệp Trạch Đào phải rời khỏi Thảo Hải, thật sự điều mà hắn ta lo lắng nhất vẫn là vấn đề phát triển của Thảo Hải, vì thế mới để Trần Tỏa Nguyên làm bí thư, lại để người mà hắn ta tín nhiệm nhất Tôn Dân Phú đặt vào vị trí phó bí thư. Ít nhiều gì cũng mang cảm xúc quan tâm dò xét lẫn nhau, cộng theo vào một người không phải thuộc hệ Diệp Liêu Hâm Diễm làm chủ tịch huyện, cứ như thế này, Diệp Trạch Đào thì cũng không lo lắng nữa sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tôn Dân Phú cũng giật mình nói:
- Bí thư Diệp, cậu phải rời khỏi sao?
Diệp Trạch Đào đem tình hình nói một chút.
Tôn Dân Phú nói:
- Bí thư Diệp, nếu có thể, sau khi cậu qua bên đó cậu cũng làm cho tôi được qua bên đó, tôi không hi vọng sẽ có được vị trí như bây giờ, chỉ cần có thể theo cậu làm việc là được rồi!
Phương thức biểu đạt lòng trung thành của anh ta làm cho Diệp Trạch Đào rất vui mừng, suy nghĩ một chút nói:
- Điều này phải để sau khi tôi qua bên đó mới biết được!
Tôn Dân Phú nói:
- Tôi có cảm giác việc này dường như là trên ban tổ chức đang khảo nghiệm cậu đấy, tôi tin rằng bí thư Diệp nhất định sẽ càng có thể làm xuất sắc hơn.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cậu so với chính tôi còn có lòng tin đấy!
Có được thái độ này của Tôn Dân Phú, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng tốt lên không ít.
Tôn Dân Phú nói:
- Thảo Hải là một tay cậu làm ra, cậu yên tâm, ở đây có xảy ra tình hình gì tôi cũng sẽ lập tức báo cáo cho cậu.
- Mục tiêu công tác của chúng ta cũng chỉ có một, bất kể như thế nào cũng phải làm tốt công tác xóa đói giảm nghèo ở Thảo Hải, chỉ cần quay chung quanh công tác sản xuất, là sẽ không có vấn đề gì!
Tôn Dân Phú gật gật đầu.
- Thông báo một chút, ngày mai mở một cuộc họp hội nghị thường vụ!
Tôn Dân Phú vừa mới đi, điện thoại của Lưu Mộng Y cũng vừa gọi đến, hỏi:
- Trạch Đào, cấp trên phái anh đến Tây Giang sao?
Diệp Trạch Đào đem sự việc nói một lần.
Lưu Mộng Y nghe xong liền thở dài nói:
- Tiểu Nhu đã nói ý kiến của anh rồi, mặc kệ, anh muốn đi thì đi đi, dù sao nếu không được thì về làm một thương nhân cũng được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Em đối với anh không có lòng tin sao?
Lưu Mộng Y nói:
- Tất nhiên là em có lòng tin với anh rồi, nhưng mà, nghe nói Tây Giang nơi đó thật sự rất phức tạp, không ít người ở thủ đô đi đến đó đều bị lật thuyền!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Căn nhà em vừa sửa sang xong ở Thảo Hải, bây giờ lại không thể ở được rồi!
Lưu Mộng Y nói:
- Đành thôi vậy, để lại một hai căn nhà ở nơi đó, một là để đầu tư, hai là cũng có thể để làm kỉ niệm, như thế cũng tốt. Anh giao chìa khóa cho Ngọc Tiên đi, cô ta đi học ở trong huyện, con gái có thời gian cũng có thể qua đó thu dọn một chút.

Diệp Trạch Đào nói:
- Ba mẹ bây giờ đang ở trong thủ đô?
- Việc này anh không cần lo lắng rồi, em sẽ đi sắp xếp, bọn họ cũng đã quen với lối sống ở thủ đô rồi. Còn nữa, chị lớn của anh cũng mua cho bọn họ một căn nhà ở trong thủ đô rồi, mở một công ty nhỏ để bọn họ kinh doanh, bây giờ làm cũng lên tay lắm rồi.
Diệp Trạch Đào đối với sự sắp xếp của Lưu Mộng Y cũng rất yên tâm, cười nói:
- Vậy thì thật làm phiền em rồi!
- Anh nói gì vậy, ai bảo em là vợ của anh chứ!
Trong lòng Diệp Trạch Đào vui mừng, nói:
- Em cũng phải chú ý đến sức khỏe.
Trong này mới nghe xong điện thoại, các cán bộ nghe được tin tức tất cả đều chạy đến.
Sự việc Diệp Trạch Đào phải rời khỏi bây giờ không còn là tin tức ở trong tỉnh nữa, trong thành phố cũng có một chút ít tin tức. Ban đầu mọi người đến đây là muốn thăm dò một chút ít tin tức, kết quả là nghe được sự tán thành của Diệp Trạch Đào, tin tức này làm cho mọi người đều rối loạn cả lên, Thảo Hải vốn rất bình yên đột nhiên biến thành giống như cái nồi muốn bùng nổ cả lên.
Cả ngày Diệp Trạch Đào đều nói chuyện với mọi người, bận rộn cùng mọi người trao đổi, thật sự là vẫn còn rất nhiều việc cần hắn ta đi xử lý.
Ôn Phương và Phương Di Mai cũng nghe được tin tức, vì thế hai người cũng đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình.
Diệp Trạch Đào liền nói một chút về quyết định của cấp trên, đương nhiên, cũng không có nói về việc khảo sát, đối với hai người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào chỉ có thể trấn an một chút thôi.
Hai người phụ nữ này cũng biết được sự việc này đã được cấp trên quyết định thì có lẽ sẽ không thể nào thay đổi được, chỉ là có ý định lúc Diệp Trạch Đào đi bọn họ sẽ đến tỉnh thành, mọi người gặp nhau một lần đưa Diệp Trạch Đào đi.
- Cậu em trai, nghe nói cậu phải rời khỏi Thảo Hải sao?
Lúc sáng sớm Diệp Trạch Đào đến nơi tập thể dục buổi sáng ở trong khách sạn huyện ủy chỉ dạy Trần Hỉ Toàn luyện tập Ngũ Cầm Hí, Trần Hỉ Toàn hỏi một cậu.
Biết được rằng Trần Hỉ Toàn có rất nhiều nguồn gốc tin tức, Diệp Trạch Đào cũng không muốn giấu diếm anh ta, kể cho anh ta nghe sự việc ở tỉnh Tây Giang một lần.
Trần Hỉ Toàn cười nói:
- Ban đầu tôi còn tính sẽ tiến hành đầu tư ở Thảo Hải một chút, thật sự không ngờ rằng cậu em trai lại rời khỏi nơi này nhanh như thế. Được rồi, tôi sẽ phái người đến huyện Lục Thương gì đó trước, lúc đó có ông anh tôi đây giúp đỡ, cậu yên tâm. Đầu tư vài trăm triệu vào đó cũng có thể, ở phía nam tôi cũng có quen biết không ít các chủ thương nghiệp, không cần người khác, tôi cũng có thể giúp cậu làm nên thành tích.
Diệp Trạch Đào vừa nghe nói liền vui mừng hẳn lên nói:
- Được đấy, có được sự ủng hộ của ông anh đây, đến lúc đó thì tôi có thể dễ dàng triển khai công việc rồi!
Trần Hỉ Toàn nói:
- Trước tiên tôi sẽ phái người đến đó, cũng coi như là giúp cậu thăm dò tình hình ở bên đó một chút, người và nơi cũng đều không quen biết, qua bên đó lập tức sẽ chịu thiệt. Người ngoại đạo như tôi thì không sợ rồi, ai cũng không biết rằng tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu tình hình bên đó. Tôi làm kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng có không ít mối quan hệ, cậu yên tâm, không phải chỉ là một huyện Lục Thương thôi sao. Không có việc gì lớn cả, tôi cũng sẽ sắp xếp một chút, mua một căn nhà ở bên đó, còn phải là hàng xóm của cậu nữa!
Diệp Trạch Đào liền cười lên, đối với người khác nhìn huyện Lục Thương giống như là đơn phương độc mã tiến vào vậy, lần này thì tốt rồi, người vẫn chưa đi, mà đã có thể sử dụng một Trần Đại Tường ở trong thành phố, lại có thêm sự chủ động giúp đỡ của Trần Hỉ Toàn, đến lúc đó nơi đó không phải là một nơi tuyệt vời nữa sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.