Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 52: Ra mắt





Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhận được cuộc điện thoại của Lưu Mộng Y, vừa nhấc máy, Lưu Mộng Y liền nói:
- Trạch Đào, em có chuyện muốn nói, hiện nay anh cũng đã là công nhân viên chức, để sau này có thể phát triển, tốt nhất anh không nên đứng ra mở công ty. Công ty có thể lấy danh nghĩa là chi nhánh của công ty em. Anh yên tâm, người điều hành chi nhánh công ty này đương nhiên vẫn là anh, anh thấy sao?
Tất cả chuyện này đều là nghĩ cho mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Cảm ơn em!
Lưu Mộng Y bỗng không vui, nói:
- Trạch Đào, anh vẫn còn nói như thế với em sao!
Diệp Trạch Đào vội cười, nói:
- Thế thì anh cũng không khách sáo nữa!
Lưu Mộng Y lúc này mới vui vẻ nói:
- Đúng đó, giữa hai ta có gì mà phải khách sáo.
- Trạch Đào, em đã cử người mang tất cả giấy tờ đến xã Xuân Trúc rồi, đến lúc đó anh cầm những giấy tờ của mẹ anh để làm thủ tục thành lập chi nhánh công ty nhé.
Biết là việc thành lập công ty thu mua dược liệu thì Lưu Mộng Y hiểu rõ hơn hắn. Diệp Trạch Đào thấy Lưu Mộng Y đứng ra lo việc này thì rất yên tâm.
Biết rõ hôm nay có người sẽ đến, Diệp Trạch Đào cũng vốn không có ý định về xã.
Do cũng chẳng có việc gì cả cho nên Diệp Trạch Đào đi ngủ lại, ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa.
Đến lúc ăn cơm, mọi người đều đông đủ, chồng chị cả Diệp Oánh là Lâm Phi cùng con nhỏ cũng đến, em trai Diệp Trạch Quân cũng có mặt.
Bà Tôn Trí Phương tỏ vẻ rất vui mừng, nói to với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, hôm nay lúc đi chợ mẹ với cô Chu cũng nói chuyện rồi, tối nay mẹ dẫn con sang nhà cô ấy gặp Tiểu Anh.
Diệp Trạch Đào chẳng có phản ứng gì, hoài nghi hỏi:
- Mẹ, đưa con đi gặp tiểu Anh nào ạ?
Chị cả Diệp Oánh cũng cười nói:
- Em à, chẳng phải lúc nhỏ rất thích con cô Chu đấy thôi, chẳng lẽ giờ lớn rồi lại quên sao?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra, cô Chu và mẹ trước kia làm cùng một tổ. Cô ấy có một cô con gái tên là Điền Gia Anh. Chỉ có điều những kí ức hồi nhỏ thì nhớ nhưng từ trung học đến nay thì không hề nhìn thấy cô gái đó. Trong trí nhớ của hắn thì hình như cô gái đó rất xinh. Chỉ là ngay từ khi đi học cô ấy đã trưởng thành trước tuổi, nên dường như chơi bời với không ít thằng con trai.
Nghĩ một hồi nhưng cũng không hình dung được cô gái đó.
Rõ ràng là mẹ muốn gán ghép cho mình đây, Diệp Trạch Đào cười gượng nói:
- Mẹ, con trai mẹ chẳng lẽ lại ế, phải đi xem mặt sao?

Tôn Trí Phương liền tỏ vẻ không vui nói:
- Là sao, lớn rồi, không thèm nghe lời nữa hả?
Chị cả Diệp Oánh nói:
- Em à, lần trước chị gặp Điền Gia Anh rồi, càng lớn càng xinh.
- Không cần đâu, con gái phiền lắm.
Diệp Trạch Đào bực bội thật sự, tự mình tìm bạn gái chẳng lẽ khó vậy sao?

Ông Diệp Hằng Thành đập bàn nói:
- Hỏng rồi, không thèm nghe ai trong cái nhà này hả? Nếu như không phải vì anh không an phận làm việc, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi thì chúng tôi cũng không thèm quản anh.
- Con nói rồi, lần này lên huyện là báo cáo công tác với Bí thư huyện ủy Cao đấy chứ.
Diệp Trạch Đào nói:
Hừ một tiếng, ông Diệp Hằng Thành nói:
- Anh hôm nay nhất định phải đi, không muốn cũng phải đi. Mẹ anh đã nói chuyện với nhà người ta rồi. Anh dám không đi?
Nhìn ánh mắt cả nhà, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm:
- Thôi đi vậy, đến lúc đó bảo có việc phải làm rút về là xong.
Thấy Diệp Trạch Đào không cãi lại tiếng nào, bà Tôn Trí Phương lúc này mới cười, nói:
- Gia Anh cũng xứng với con lắm, ngoại hình thì xinh đẹp lại còn đang là diễn viên đoàn ca múa nhạc của huyện đấy.
Em trai Diệp Trạch Quân nói:
- Anh, em thấy cái cô Điền Gia Anh ấy cũng không ngoan đâu, mấy lần nhìn thấy cô ấy cùng ai đó trên phố đấy.
Ông Diệp Hằng Thành nghe vậy liền quay sang bà Tôn Trí Phương nói:
- Nhà mình chọn con dâu, nhất định phải chọn người đàng hoàng, tử tế.
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Ai nói là Gia Anh không tử tế, cô Chu nói, tiểu Anh được quản lý rất nghiêm khắc.
Biết rõ mẹ mình đã nghe những lời lọt tai rồi, Diệp Trạch Đào đối với cái cô Điền Gia Anh kia chẳng có gì là xem trọng.
Cơm nước xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Con ra ngoài đi dạo.
Nói rồi rảo bước đi ra cửa.

Hiện tại hắn thật sự sợ mẹ mình, lúc nào cũng chỉ muốn tìm vợ cho hắn.
Đi dạo một vòng quanh thị trấn, bỗng dưng Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của một người lạ. Hỏi ra mới biết đó là người được Lưu Mộng Y cử đến. Vừa đến nơi, thấy đó là một người trung niên với vẻ ngoài khá tháo vát, nhanh nhẹn.
Hai người cùng bắt tay, người đó tự giới thiệu là Phó Minh Sơn, đến để hỗ trợ giải quyết công việc.
Diệp Trạch Đào cũng cẩn thận, gọi lại cho Lưu Mộng Y để xác nhận thân phận người này.
Trước tiên Diệp Trạch Đào bố trí chỗ ở cho Phó Minh Sơn, sau đó hắn quay trở lại nhà lấy chứng minh thư của mẹ hắn, nói xã yêu cầu xác minh.
Đưa cho Phó Minh Sơn những thứ được yêu cầu.
Đối với Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào rất là tin tưởng, người mà cô ấy cử đến chắc chắn phải là người có năng lực.
Phó Minh Sơn nhận những giấy tờ, chứng từ, cười nói:
- Tôi lập tức làm ngay.
Thấy Diệp Trạch Đào đưa tiền ra thì Phó Minh Sơn liền nói:
- Chủ nhiệm Diệp, Chủ tịch Lưu đã dặn dò rồi, bảo tôi cứ tiến hành công việc, khi nào xong việc rồi thì cô ấy và anh sẽ tính toán sau.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, không đôi co thêm về việc này.
Sắp xếp cho Phó Minh Sơn tại đây xong, Diệp Trạch Đào lại đi dạo thêm một lúc nữa. Đang đi thì bỗng trông thấy một chiếc Mercedes Benz thắng gấp đỗ ngay cạnh nhà của bố mẹ, đỗ ngay trước mặt Diệp Trạch Đào .
Chiếc xe đi rất nhanh, thiếu chút nữa đã đâm trúng Diệp Trạch Đào.
Sau khi cửa xe mở ra, một cô gái đeo kính râm, cao gầy, mặt trang điểm trắng bốp từ trong xe bước ra.
Người lái xe xem ra cũng là một chàng đẹp trai, phong độ.
Người đàn ông tươi cười rồi nói:
- Không mời anh vào nhà sao?
- Đêm nay có chút chuyện, anh đi chơi một mình đi.
Người con gái đưa mắt liếc nhìn Diệp Trạch Đào lúc này đang đi dạo một cách chậm rãi, rồi quay sang chàng trai kia nói.

- Có chuyện gì vậy?
- Nói là có việc, anh hỏi nhiều làm gì?
- Hôn một cái đã!
Người đàn ông rướn đầu ra.
Người con gái kia nhìn bốn phía đồng thời nhận cái hôn của chàng trai vào má, cười nói:
- Được rồi, anh đi đi.
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào đang tiến đến gần chỗ họ, vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô gái vẫy tay về phía xe chạy, nhìn theo bóng xe mất hút, rồi cũng nhanh chân rảo bước đi về phía khu nhỏ.
Thấy cô gái này ngoại hình bắt mắt, dáng người cao ráo, Diệp Trạch Đào đứng sau nhìn theo bước đi của cô gái. Cái mông cô lắc lắc, uốn éo theo nhịp từng bước đi.
Đột nhiên hắn ta nghĩ tới mình đã tận mắt nhìn thấy những hình ảnh lâm li, ướt át của Lâm Dân Thư với bà xã của lão. Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, cái mông kia uốn éo như thế, nếu mà thay vào trong đoạn phim đó thì không biết nó sẽ uốn éo đến mức nào.
Ăn tối xong,Diệp Trạch Đào bị mẹ ép mặc comple, sau đó đeo đôi giày da đã lau chùi bóng lộn.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào sau khi ăn mặc trông rất đẹp trai, phong độ, lúc đó bà Tôn Trí Phương mới vui vẻ nói:
- Xem con trai chúng ta kìa, đẹp trai, phong độ quá!
Chị cả cười nói:
- Chúc cậu ra quân đã thắng ngay trận đầu.
- Em bị ép quá mà ?
Diệp Trạch Đào buồn bực cực độ, hôm nay hắn ta bị bắt đi gặp mặt.
Đây là khu nhỏ có từ lâu, nhà cô Chu cách nhà Trạch Đào một đoạn. Trên đường đi hắn thấy mẹ hắn luôn miệng chào hỏi mọi người. Quan hệ của mẹ và hàng xóm thật tốt.
- Tới rồi.
Nhà cũng chỉ có một phòng giống nhà hắn. Bà Tôn Trí Phương liền đưa Diệp Trạch Đào lên tầng trên.
Lúc gõ cửa, bên kia chắc cũng chắc sớm chờ ở trong nhà nên ra mở cửa rất nhanh.
Cô Chu thấy bà Tôn Trí Phường liền nhiệt tình tiếp đón, mời cả hai mẹ con vào nhà.
Diệp Trạch Đào phát hiện chồng cô Chu là bác Điền không ngừng nhìn về phía hắn.
- Tiểu Diệp nhà bác quả nhiên là rất đẹp trai.
Nhìn thấy vẻ phong độ của Diệp Trạch Đào, mắt cô Chu sáng lên, bật lời khen.
Bà Tôn Trí Phương trong lòng rất lấy làm vui mừng, sau đó cùng cô Chu ngồi tán chuyện.

- Gia Anh, làm cái gì thế, sao còn không ra mời trà tiểu Diệp.
Bác Điền rõ ràng là rất hài lòng đối với Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói vọng vào phòng ngủ.
Sau khi nghe tiếng gọi, từ trong phòng ngủ một cô gái cao, gầy bước ra với dáng vẻ rất mộc mạc.
Cô gái kia vừa bước ra, là đã đối mắt với Diệp Trạch Đào.
Hai bên nhìn nhau, bỗng mặt cô gái kia ửng đỏ, Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, Điền Gia Anh chính là cô gái ngồi trong xe Mercedes Benz lúc nãy.
Quá thú vị!
Diệp Trạch Đào lúc trước còn đang lo lắng làm sao để rút lui, bây giờ sau khi phát hiện ra cô gái này chính là cô gái ăn mặc thời thượng, uốn éo cái mông rất lợi hại lúc nãy thì đã biết rằng mình có thể giải quyết việc này.
Điền Anh cũng không thể ngờ rằng người đàn ông ra mắt hôm nay chính là người nhìn thấy cô và gã đàn ông kia hôn nhau, lúc nãy trên đường không nhìn kĩ, bây giờ mới nhận ra chàng thanh nhiên trẻ tuổi đến ra mắt hôm nay quả thực là rất đẹp trai.
Nghĩ đến chàng thanh niên này vô tình phát hiện được bí mật của mình, trong lòng Điền Gia Anh có đôi chút hốt hoảng.Trong nhà lúc nào cô cũng tỏ ra là một người trong trắng, thanh cao. Hôm nay mặc dù bị bố mẹ bắt gặp mặt, đối với chuyện này cô chẳng phản đối. Nếu người đó đẹp trai, đến lúc đó có thể nói chuyện chơi, kết hôn á, phải là người có tiền, có nhà, có quyền mới được. Nghe nói con trai nhà Diệp gia là công nhân viên chức, cứ thử xem sao.
Vốn đã tính kĩ, không ngờ người hôm nay chính là người vừa nhìn thấy lúc nãy, việc này khiến cho cô có đôi chút xấu hổ.
Nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm, Điền Gia Anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hai tay cầm chén tiến về phía trước mặt Diệp Trạch Đào, mời nước xong lại ngồi xuống nhẹ nhàng giống như thục nữ, khuê các, khép hai chân lại với nhau.
Bà Tôn Trí Phương luôn dõi mắt nhìn theo Điền Gia Anh, rõ ràng là rất hài lòng với những cử chỉ của cô. Cuộc nói chuyện với Điền gia cũng vì thế mà càng thân tình hơn.
Cô Chu nói:
- Không phải tự khen nhưng Điền Anh nhà này là người rất gia giáo, mực thước.
Bà Tôn Trí Phương gật đầu nói:
- Nhìn là thấy, Diệp Anh không phải là đứa xằng bậy, hỗn láo.
Nghe những lời như vậy Diệp Trạch Đào liền đưa mắt nhìn Điền Gia Anh.
Phát hiện ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn mình, mặt Điền Gia Anh lập tức đỏ bừng lên. Nghĩ đó chắc là ánh mắt giễu cợt mình, nên cảm thấy mất tự nhiên.
Nhìn thấy Điền Gia Anh như vậy, bà Tôn Trí Phương lại cho rằng cô ngại ngùng, xấu hổ, càng cảm thấy hài lòng, thầm nghĩ, đúng là con nhà lành.
- Như vậy đi, mấy đứa cũng lâu rồi không gặp nhau, đi ra ngoài dạo một vòng, để người lớn chúng ta nói chuyện một lúc.
Bà Tôn Trí Phương đưa mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào .
Cô Chu cũng mỉm cười nói:
- Đi đi, để người lớn ở lại đây, các con cứ tự nhiên.
- Vâng ạ,chúng con ra ngoài đi dạo.
Diệp Trạch Đào vừa nói dứt lời, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.