Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 517: Bửa tiệc tập hợp những nhà quyền quý





Mặc dù đám cưới của Diệp Trạch Đào trong trí tưởng tượng của Lưu gia vẫn còn thiếu một chút ít lực lượng lớn mạnh, nhưng mà, đối với một người bình thường mà nói. Có thể đây chính là nơi tập họp của những người quyền quý, bất kì người nào cũng có cấp bậc lãnh đạo, ở một nơi như thế này có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy. Trong lòng Trần Tỏa Nguyên đã bị chấn động cao độ, đừng nói bí thư của anh ta và đám người của Bàng Phí Vũ, bọn họ sớm đã đối với Diệp Trạch Đào cực kì kính nể.
Đương nhiên, cũng có một nhóm người khác cũng chấn động không nhẹ, Trần Phong và một chút ít nhân viên phục vụ mà anh ta dẫn đến. Những người này làm sao thấy qua trường hợp như thế này, nhìn thấy nhân viên bảo vệ đứng ở mọi nơi, ánh mắt không ngừng quan sát trên tất cả mọi người, bọn họ cũng có một cảm giác run sợ.
- Chị Mộng Y, dì nói, dì sẽ sắp xếp thêm bàn, ở nơi này làm những việc này không phải khó khăn.
Tô Bóng Cảnh vội vàng đi lại, nói với Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Làm Phiền Bóng Cảnh rồi!
Lúc đang nói chuyện, đã thấy vợ chồng Hô Diên Ngạo Bác đi qua đây.
Trên mặt của hai người đều lộ ra nụ cười.
Diệp Trạch Đào vội bước lên phía trước nói:
- Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người đến rồi!
Triệu Hương Lăng liền nói:
- Đáng lẽ sớm là đã đến rồi, hôm nay cha nuôi của con bị bắt đi phát biểu, làm đến bây giờ mới đến đấy!
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, nhìn về hướng Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Chúc mừng cha nuôi!
Trên mặt của Hô Diên Ngạo Bác càng có thêm nhiều nụ cười nói:
- Đến nơi nào làm việc cũng đều có áp lực cả!
Ở nơi này nhiều người, mọi người đến đây cũng không nói chuyện nhiều. Diệp Trạch Đào cũng biết rằng, Hô Diên Ngạo Bác có được sự ủng hộ hùng mạnh của chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trung ương, lần này đoán chừng thật sự có thể tiến vào bộ chính trị.
Nhìn từ trên xuống dưới người của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y, ánh mắt của Triệu Hương Lăng hướng về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Vừa nhìn một cái, Triệu Hương Lăng đã hiểu ra chuyện gì, lúc bà ta không ngờ nhìn thấy sự ăn mặc của Trịnh Tiểu Nhu với Lưu Mộng Y cũng không có quá nhiều sự khác biệt, trong lòng liền suy nghĩ, lần này xem ra là làm cùng nhau rồi!
- Tiểu Nhu, ba của con đã đến chưa?
Triệu Hương Lăng hỏi.
- Nói là sẽ đến, nhưng vẫn chưa đến, có một cuộc họp phải họp, chắc cũng sẽ nhanh thôi.

Trên mặt Trịnh Tiểu Nhu mang theo nụ cười nói. Tâm trạng của cô ta không tệ, tuy rằng hôm nay Lưu Mộng Y mới là nhân vật chính. Nhưng, có thể mặc áo cưới đứng cùng Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào, cô ta xem như chính mình đã thành cô dâu rồi.
- Ha ha, bí thư Hô Diên, ông lại đến trước rồi?
Lúc này tiếng của Trịnh Thành Trung vọng đến.
Trịnh Thành Trung thì không giống như Hô Diên Ngạo Bác, ông ta thì mọi người đều biết là nhân vật đã tiến vào bộ chính trị. Ông ta vừa mới đến liền làm cho trọng lượng của buổi hôn lễ được nâng cao hơn, một số ít các lãnh đạo đến đây cũng biểu hiện ra một sự tôn kính.
Hô Diên Ngạo Bác nhìn thấy Trịnh Thành Trung đến, vội nói:
- Bí Thư Trịnh đến rồi!
Trịnh Thành Trung tiến lại gần nắm lấy tay nói:
- Qua đây nói chuyện?
Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu, Trịnh Thành Trung nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào một cái, trong lòng nghĩ, thằng nhóc thối này lại có một người đứng sau hùng mạnh nữa rồi!
Cười ha ha, Trịnh Thành Trung nói:
- Đám cưới của con trai nuôi ông, tặng lễ vật là gì vậy?
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Nghe nói ông Hoa viết một bức tranh chữ cho Trạch Đào, tôi tặng cho nó một cái hộp đựng bút là được rồi.
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Nhỏ mọn!
Lúc hai người đứng ở nơi đó nói chuyện, ở phía sau dường như có một đám người xếp thành một hàng.
Nhìn thoáng qua con gái mình một cái, Trịnh Thành Trung nhìn thấy con gái mình hôm nay có dáng vẻ hạnh phúc như vậy, trong lòng cười khổ. Sao không có người đàn ông tốt giống như thế này? Sao con gái của mình lại trở thành như thế chứ?
Buồn bực và sầu não, Lúc nhìn thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào mỉm cười đứng ở một bên, Trịnh Thành Trung biết chính mình có buồn bực nữa cũng không có cách nào, việc này cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.
Đi đến trước mặt Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cầm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Phải đối xử tử tế với người phụ nữ của cậu đấy!
Câu nói này của ông ta với người khác không giống nhau, mọi người nói đều là câu nói vợ chồng trăm năm hạnh phúc, còn câu nói của ông ta là phải đối xử tử tế với người phụ nữ của cậu. Người khác nghe không hiểu, Diệp Trạch Đào thì nghe hiểu được, Hô Diên Ngạo Bác rất có hứng thú nhìn về hướng Trịnh Tiểu Nhu, ông ta đương nhiên cũng hiểu được hàm ý của Trịnh Thành Trung.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Con sẽ làm như thế.
Lại vỗ nhẹ nhẹ lên vai của Diệp Trạch Đào, nhìn qua con gái của mình một cái, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của các con, ba cũng rất vui.
Nói xong câu nói đó, kéo tay của Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Chúng ta đi vào trong đi.
Nhìn thấy bọn họ hai người sánh vai đi vào, một số người nghe được hai người họ nói chuyện cũng có chút hoài nghi nhìn về phía hai người họ, càng chú ý thêm đó chính là tình huống hai người cùng nhau sánh bước đi vào.
Chẳng lẽ Hô Diên Ngạo Bác có tiến bộ sao?
Gần đây tung tin nhảm khá nhiều, sự việc có liên quan đến Hô Diên Ngạo Bác cũng nhiều, bây giờ nhìn thấy tình huống như thế này, mọi người lập tức đem những loại tin đồn tập họp lại một lần, trong lòng liền hiểu rõ, lần này Hô Diên Ngạo Bác thăng chức rồi!
Có một số người còn nhanh chống phán đoán ra một số tình huống sẽ xảy ra.
Diệp Trạch Đào nhận được sự thừa nhận của Hoa Uy, bản thân đã có một trợ lực lớn rồi. Bây giờ nếu Hô Diên Ngạo Bác lại có thể thăng chức, trợ lực đó càng thêm mạnh, đây thật sự là sự trợ lực thực tế.
Một số người đã đến một bên gọi điện thoại, và cũng không biết bọn họ sẽ truyền như thế nào về tin tức như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thành Trung sánh vai đi vào bên trong, Triệu Hương Lăng lại không cùng bọn họ đi vào, mà ánh mắt lại hướng về Tô Bóng Cảnh xinh đẹp đứng ở một bên.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hương Lăng nhìn về phía Tô Bóng Cảnh, liền giới thiệu nói:
- Mẹ nuôi, cô ta gọi Tô Bóng Cảnh, là cô lớn của Mộng Y nhận làm con gái nuôi.
Triệu Hương Lăng giữ chặt lấy Tô Bóng Cảnh cười nói:
- Những vai cô đóng trong phim truyền hình rất đẹp, tôi rất thích xem.
Mặt Tô Bóng Cảnh liền đỏ lên nói:
- Diễn xuất không được tốt lắm!
Triệu Hương Lăng nói:
- Thật sự không tệ, giọng ca của cô cũng vô cùng hay.
Lúc nói chuyện, nhìn hết toàn thân từ trên xuống dưới của Tô Bóng Cảnh một lượt, trong miệng liền nói không tệ.
Tô Bóng Cảnh thật sự cũng không biết vì sao Triệu Hương Lăng lại đối xử với mình nhiệt tình như thế này, lúc nhìn thấy chồng của bà ta tồn tại hùng mạnh như thế này, liền có một cảm giác vừa mừng nhưng lại vừa lo sợ.
Mỉm cười nhìn Tô Bóng Cảnh, lại nhìn nhìn Trịnh Tiểu Nhu, Triệu Hương Lăng lẩm bẩm nói:
- Lưu Vũ Giang cũng thật là tinh mắt!
Nhìn về hướng Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng hỏi:
- Trạch Đào, con đã xem qua phim truyền hình của tiểu Tô diễn chưa?
Diệp Trạch Đào lúng túng nói:
- Công việc của con có chút bận!
Diệp Trạch Đào thật sự không có thời gian đi xem phim truyền hình.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Biểu diễn kỹ xảo của tiểu Tô vô cùng đẹp mắt, có thời gian con thử xem, đến lúc đó chúng ta sẽ trao đổi một chút.
Mọi người nghe được câu nói như thế này của Triệu Hương Lăng, trong lòng thầm cười, xem ra Triệu Hương Lăng này là fan hâm mộ của Tô Bóng Cảnh rồi!
Lúc này Tô Bóng Cảnh cũng cực kì kích động, cô như thế nào cũng không thể ngờ được một lãnh đạo lớn thế này lại có thể khen ngợi mình như thế.
- Tiểu Tô, đi cùng tôi đi vào trong đi.
Triệu Hương Lăng kéo lấy Tô Bóng Cảnh.
Nhìn thấy hai người đã đi, Diệp Trạch Đào cũng không có suy nghĩ việc khác, dẫn theo Lưu Mộng Y bọn họ vội đi tiếp đón chào hỏi những quan khách mới đến.
Lúc này Lưu Đống Lưu và Hoàng Hân cũng đã đi ra đây, bọn họ cũng không thể ngờ rằng lại có tình huống nhiều quan khách không mời mà tự đến như thế, làm cho họ phấn chấn đến không ngừng nhiệt tình nói chuyện với mọi người.
- Trạch Đào, chúc mừng!
Diệp Trạch Đào nghe được âm thanh, lúc mới nhìn qua, liền vội chạy qua đó nói:
- Anh hai, anh ba, chị dâu, mọi người cũng đến rồi?
Những người đến đây tất cả đều là con trai con dâu của Điền Lâm Hỉ.
Đứa con lớn của Điền Lâm Hỉ gọi là Điền Hoành Sơn ở tỉnh Thường Quang đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh, lần này nghe nói sẽ thăng lên thành chủ tịch tỉnh. Ông ta dẫn theo người yêu và một đứa con gái cùng nhau đến đây, cùng với ông ta đến đây còn có con trai thứ hai của Điền Lâm Hỉ gọi là Điền Hùng Vĩ, Điền Hùng Vĩ ở kinh thành trong đội quân thứ hai đảm nhiệm chức đội trưởng, vợ Mạnh Đình Phương, con gái Điền Tiểu Hân theo sau lưng ông ta.
Điền Hoành Sơn cười nói:
- Hôm này là ngày mừng của cậu, chúng tôi phải uống nhiều ly một chút mới được.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thầy cũng đã đi vào trong rồi, em sẽ dẫn mọi người đi vào trong.

Khoát tay, Điền Hoành Sơn nói:
- Tính tình của Ba tôi nóng nảy, cũng là chúng tôi tự đi vào được rồi!
Đối với người cha này của bọn họ, hai người con trai của Điền Lâm Hỉ cũng đành chịu, đối xử với Diệp Trạch Đào so với đối xử con trai của chính mình còn thân hơn, điều này cũng là điều mà bọn họ nghĩ như thế nào cũng không hiểu được.
Sau này Điền Hùng Vĩ có một phân tích làm cho mọi người xem trọng, đó chính là Diệp Trạch Đào trong việc tu luyện Ngũ Cầm Hí vượt xa mọi người, cũng có lẽ ba là muốn thông qua việc tu luyện này của Diệp Trạch Đào tiến một bước thiết lập một mối quan hệ thân thiết với Hoa Uy cũng nên.
Dù sao thì các con trai con dâu của Điền Lâm Hỉ ở đằng sau lưng cũng không có không ít sự phân tích tâm tư của ông ta.
Sự việc này Diệp Trạch Đào cũng có nghe qua Điền Lâm Hỉ nói một lần, hắn ta cũng có chút ít hiểu được suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ. Điền Lâm Hỉ cho rằng năng lực của con trai lớn của mình còn rất kém, có thể tới cấp tỉnh là tốt lắm rồi, đó cũng chính là kết quả ông ta bỏ ra rất nhiều tinh thần và lực lượng lớn để giúp đỡ. Nhiều khi, một gia tộc không tiến lên thì sẽ lùi bước, đó là việc không có cách nào cả. Con trai thứ hai của Điền Lâm Hỉ càng không thích, đứa con trai thứ hai của ông ta xấp xỉ giống như nghe theo lời nói của Mạnh gia, bị Mạnh gia ở bất kì thời điểm nào cũng có thể coi như là bia đỡ.
Biết đâu thầy cần chính là mình có thể giúp đỡ Điền gia cũng khó trách.
Những suy nghĩ đó Diệp Trạch Đào rất nhanh đã ném nó sang một bên, mà cùng người của Điền gia nói chuyện.
Đối với Điền gia, Diệp Trạch Đào luôn mang ơn, hắn ta cho rằng sự phát triển của chính mình chủ yếu chính là nhờ vào sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ, bất luận vào thời gian nào, hắn ta cũng coi mình thành một thành viên của Điền gia.
Lúc này Mạnh Đình Phương đi lên phía trước mỉm cười với Diệp Trạch Đào bọn họ nói:
- Trong nhà phái tôi đến thay mặt bọn họ đến tham dự hôn lễ của cậu, không có gì để bày tỏ cả, lần trước mua được một bức tranh chữ của Bạch Thạch Lão Nhân, tặng cho cậu để làm kỷ niệm.
Mọi người đều là người biết một số ít giá trị thị trường, biết được rằng cây bút này có chút ít lớn đấy.
Lưu Mộng Y vội nói:
- Quá quý trọng rồi!
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Mọi người có thể đến cũng là rất cảm kích rồi!
Trên mặt Mạnh Đình Phương mang theo nụ cười nói:
- Một chút tấm lòng thôi mà, chú Mạnh của cậu vốn là muốn đến, vừa đúng lúc có chút chuyện, ông ta nhờ tôi thay mặt ông ta chúc mừng cậu!
Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ, người của Mạnh gia muốn nhân việc vui lần này phục hồi lại một chút quan hệ, liền mỉm cười nói:
- Cảm tạ sự quan tâm của chú Mạnh.
Một đám người đi vào bên trong, nhìn thấy thời gian cũng gần đến rồi, Lưu Đống Lưu nói:
- Cũng hòm hòm rồi, lần này Lưu gia của chúng ta cũng coi như là có thể thở ra một hơi dài rồi!
Câu nói này là ông ta nói với Hoàng Hân, Diệp Trạch Đào cũng nghe được, tình hình ngày hôm ngày nằm ngoài dự kiến của Lưu gia, đối với Lưu gia mà nói đó chính là một việc tốt.
Đương nhiên, dường như trong lòng mọi người cũng biết rất rõ, tất cả đều là do nể mặt về phương diện lực lượng của Diệp trạch Đào mà đến. Lưu gia là dựa vào con rể mà đứng lên!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.