Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 509: Vấn Đề Của Tạ Gia





Máy bay chậm rãi hạ cánh, Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y cùng nhìn nhau, trên mặt hai người lộ ra một vẻ vui sướng. Nghĩ lần này trở về thủ đô để kết hôn, Diệp Trạch Đào giống như bao người trẻ tuổi rốt cuộc đã hoàn thành một chuyện đại sự. Cảm giác khoái chí trong lòng thật sự là khó có thể nói ra.
Dùng ngôn ngữ chốn quan trường mà nói, Diệp Tràch Đào bây giờ mới gọi là thành thục.
- Trạch Đào, thời tiết hôm nay thật tốt!
Nghe Lưu Mộng Y nói vậy, Diệp Trạch Đào liền cười.
Đỏ mặt, Lưu Mộng Y đấm nhẹ Diệp Trạch Đào.
- Cười cái gì mà cười?
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lưu MộngY, Diệp Trạch Đào cười phá lên.
Lưu Mộng Y cũng cười.
Hai người có vẻ rất là thân thiết.
Từ sân bay đi ra, hai người sớm đã nhìn thấy Tào Ý Lâm ở đó.
Thấy Tào Ý Lâm lái xe tới đón, Diệp Trạch Đào bước lên phía trước nói:
- Cảm ơn anh Tào!
Mặc dù không thân lắm với thư ký của Lưu Đống Lưu nhưng ở nhà họ Lưu cũng gặp qua vài lần.
Tào Ý Lâm rất lịch sự nói:
- Trạch Đào, cục trưởng nhận được thông tư xử lí của thủ tướng, thủ tướng phải nghe báo cáo.
Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng lên, Lưu Đống Lưu hiện tại là Phó tổng cục trưởng tổng cục quản lý và giám sát quốc gia về an toàn sản xuất. Theo giới truyền thông có thể thấy, gần đây ở một số nơi đang an toàn xảy ra rất nhiều chuyện, nguyên cục trưởng từ chức. Hiện tại Thủ tướng ra lệnh cho Lưu Đống Lưu đi lắng nghe và báo cáo, ở đây chắc chắn có tín hiệu gì đó?
Lại nghĩ trong khoảng thời gian này, Lưu Đống Lưu thông qua đủ mọi loại trao đổi, lúc nhà họ Lưu lại có sức sống, Diệp Trạch Đào tính toán Lưu Đống Lưu rất có khả năng lần này cần tiến bộ.
Lưu Mộng Y nói:
- Cảm ơn anh Tào.
Ngồi vào xe, Tào Ý Lâm vừa lái xe vừa nói:

- Vốn dĩ mọi người đều muốn đến đón tiếp, nghe nói Lưu Chính xả ra chút chuyện.
Lưu Chính đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Trạch Đào biết mặc dù nhà họ Lưu phân lực lượng, nhưng chuyện kết hôn đại sự của mình, hai bên cùng hội hợp một chỗ vẫn là hơn. Bây giờ đột nhiên nghe nói Lưu Chính xảy ra chuyện, trong đầu đã nhanh chóng phán đoán sự thành bại của chuyện này.
- Lưu Chính làm sao thế?
Lưu Mộng Y vội vàng hỏi.
- Nghe nói là có liên quan tới một vụ án, Lưu Chính lần này chắc có chút phiền phức!
Diệp Trạch Đào không nói gì thêm, hắn sớm biết nội tình phân tách của nhà họ Lưu. Lưu Đống Lưu là cảm giác không thể để người của nhà họ Lưu nằm trong tay của người khác mới quyết tách ra, việc này ở thành phố cũng khiến mọi người biết đến. Cho dù là Lưu Chính bọn họ xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng gì tới Lưu Đống Lưu.
Diệp Trạch Đào không muốn quản việc này, hơn nữa hắn cũng không quản được việc này. Lần trước lên thành phố thấy mấy cậu chủ nhà họ Lưu tất cả đều chỉ hưởng thụ, sống phóng túng rất lợi hại, bọn họ gặp chuyện không may cũng không trách người khác được.
Xe rất nhanh đã vào nhà họ Lưu.
Khi vào phòng khách, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một không khí vui vẻ của đám cưới, tuy nhiên người thì không có mấy.
Tắm xong, nghỉ ngơi một chút rồi đi ra, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Hoàng Hân có chút mệt mỏi trở về.
- Mẹ.
Diệp Trạch Đào cũng gọi một tiếng theo Lưu Mộng Y.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Hoàng Hân cười nói:
- Các con về rồi à?
Lưu Mộng Y vừa dùng khăn lau đầu vừa nói:
- Nghe nói Lưu Chính xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Hoàng Hân ngồi xuống nói:
- Ôi, chính trị không lường trước được.
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Lưu Chính bọn họ như công tử vậy cho dù hiểu được những hiểm ác chốn quan trường, bọn họ cũng không thể có thủ đoạn linh hoạt được. Lần này không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là trúng chiêu rồi.
Lý luận và thực tiễn hoàn toàn là hai việc khác nhau, lấy chuyện con nhà họ Lưu, chuyện ở chốn quan trường có gì chưa nghe qua. Nhưng muốn bọn họ một mình đi đối mặt, cũng khó tránh khỏi không trúng chiêu.
Nếu là lần đầu tiên xảy ra chuyện còn nói là ngoài ý muốn, hiện tại lại xảy ra chuyện, vậy chỉ có thể nói bọn họ không phải là người của chốn quan trường.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hoàng Hân nói:
- Nếu bọn chúng có năng lực của Diệp Trạch Đào, mọi người cũng không phải quan tâm.
Lưu Mộng Y nói:
- Dù sao cũng chia ra rồi, bọn họ lại không nghe chúng ta, quan tâm bọn họ làm gì?
Trong chuyện này, Lưu Mộng Y vẫn ít nhiều còn oán giận, Diệp Trạch Đào lúc cần trợ giúp, người nhà họ Lưu gặp lợi quên nghĩa. Nếu đã phân rồi, phần lớn gia sản của nhà họ Lưu đều ở chỗ Lưu Chính.
Hoàng Hân thở dài nói:
- Chú hai của con và chú ba đang nghĩ cách. Tuy nhiên theo như tình hình có thể thấy, con đường làm quan của Lưu Chính lần này xem như xong rồi.
Mọi người nói một lúc chuyện hôn sự, Lưu Mộng Y cùng với Hoàng Hân đi vào trong phòng.
Diệp Trạch Đào đành ngồi đó xem ti vi.
Đang xem, Lưu Đống Lưu đi đến.
Nhận ra trên mặt Lưu Đống Lưu tỏa ra một không khí vui mừng.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào liền đoán được chuyện này xem ra là sự thật, cười nói:
- Ba, có phải là được thăng quan không?
Lưu Đống Lưu vui mừng, cười nói:
- Con thấy rồi ư?
Ở đây cũng không có người ngoài, Lưu Đống Lưu vẫn có suy nghĩ chia sẻ ý nghĩ sung sướng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nhìn nhìn vẻ mặt của ba là nhận ra rồi!
Cười ha hả, Lưu Đống Lưu nói:
- Không sai, Thủ tướng nói chuyện với ba, nói ba đứng lên gánh vác công tác.
Người chín chắn gặp chuyện như vậy, lại không có người ngoài, cái loại tình cảm vui sướng này vẫn là khó tránh khỏi lộ ra, Lưu Đống Lưu rõ ràng là hưng phấn.
- Chúc mừng ba!
Đây là chuyện tốt, Diệp Trạch Đào cảm thấy vui mừng.
Lưu Đống Lưu nói với Diệp Trạch Đào câu chuyện xong, sắc mặt nghiêm chỉnh nói:
- Hiện tại vấn đề của Lưu Chính rất lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có gây nên ảnh hưởng gì với ba không?
Lắc lắc đầu, Lưu Đống Lưu nói:
- Từ khi nhà họ Lưu chia làm hai nhánh, ba vốn không có xen vào chuyện của bọn họ, lại khiến cho thành phố biết chuyện này. Chuyện này giống như chuyện nhà họ Tạ, ông cả và ông hai nhà họ Tạ thật ra đã tách ra rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không hiểu lắm chuyện của gia tộc lớn, sau khi biết việc này không gây ảnh hưởng lớn đến Lưu Đống Lưu, cũng yên tâm rồi.
Lưu Đống Lưu vẫn thở dài một tiếng nói:
- Mấy tên nhãi xảy ra chuyện là việc sớm muộn, ba đã sớm nhắc nhở rồi. Chú hai và chú ba xem xét vẫn là chưa đủ, trong khoảng thời gian này, bọn họ nắm giữ tài sản của nhà họ Lưu. Phần lớn tài sản đều nằm trên người mấy tên tiểu tử kia, khiến bọn chúng tự kiêu cũng đúng, quả là xảy ra chuyện rồi!
- Thật ra con cho rằng như vậy cũng tốt, không thể làm quan thì sẽ không mang đến phiền toái cho gia đình.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Cũng không quản được! Tình hình bây giờ chúng ta tách ra rồi, nếu ba còn nhúng tay vào, việc này có chút không rõ ràng. Ba đi hỏi han một chút, chuyện này cơ bản chúng ta không giúp gì được. Ba lo lắng chính là chỗ chú ba cũng bị liên lụy.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, vốn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, thật không ngờ chuyện này cũng có liên hệ tới Lưu Đống Hùng. Nếu là như thế, chuyện này so với mình tưởng tượng còn lớn hơn!
Khoát tay, Lưu Đống Lưu nói:
- Con đừng can dự, chuyện này cho dù con có năng lực cũng đừng nhúng tay vào, hay là nói một chút về chuyện nhà họ Tạ đi. Thật ra, chuyện của nhà họ Tạ cũng không khác mấy chuyện nhà họ Lưu. Chỉ có điều nhà họ Tạ cậy là cây cao đón gió cả, ai bảo ông cả nhà họ Tạ muốn dấn thân chốn chính trị. Vị trí như thế mà ông ta liền có sơ hở, ai mà chẳng muốn kéo ông ta ngã ngựa chứ. Lần này thông qua lỗ hổng chỗ Lâm Thư Nhã, mọi người mới khoét cho cái lỗ hổng đấy cho to lên. Vấn đề của công ty Tạ gia vô cùng lớn, liên lụy đến cả anh cả của Tạ gia. Lần này trung ương cũng hạ quyết tâm, xem như lâm trận đổi tướng!
Diệp Trạch Đào cũng không cần hỏi lại tỉ mỉ tình huống, hắn chỉ cần biết ông cả nhà họ Tạ không thể tiếp tục được nữa.

- Ông ta có thể xuống hay không?
- Vào phó chủ nhiệm cấp dưới ban đảm nhiệm chuyên môn của Mặt trận Tổ quốc, xem như là dưỡng lão!
Xem ra cấp bậc không đổi, nhưng đến nơi như vậy đối với ông cả nhà họ Tạ mà nói, đúng là dưỡng lão!
Diệp Trạch Đào trong lòng có chút cảm thán, một nhân vật hùng mạnh cỡ nào, vì một chuyện nhỏ hạ gục. Vấn đề này đã nói rất nhiều lần rồi nhưng bản thân sau này cũng phải chú ý vấn đề này một chút mới được.
- Ông cả của nhà họ Tạ xảy ra chuyện, nhà họ Tạ bây giờ tình hình như thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng muốn hiểu thêm một chút tình hình của nhà họ Tạ.
Lưu Đống Lưu nói:
- Bà cụ nhà họ Tạ không xong rồi, nghe nói bởi vì tức giận chuyện này nên hôn mê. Nếu bà cụ không xong, nhà họ Tạ cũng giống như ông cả nhà họ Tạ vậy. So với nhà họ Lưu chúng ta đều không bằng, con yên tâm, Tạ Dật cho dù là có thể đứng được vững, ông ta cũng sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào với con!
Trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không phải quá lo lắng Tạ Dật, tin rằng nhà họ Tạ tình thế hỗn loạn, nhà họ Tạ chiếu cố chuyện của mình đều cố cho qua, sao lại có thời gian đấu với mình chứ!
Diệp Trạch Đào hiện tại xem xét nhất vẫn là không rõ nội tình đối thủ, những người đó đối với mình có khả năng uy hiếp lớn.
Lưu Đống Lưu xúc động nói:
- Trạch Đào, thế sự không bình thường! Nhớ ngày đầu nhà họ Lưu chúng ta rơi vào nguy hiểm, nhà họ Tạ liền ra tay đối phó nhà họ Lưu, ngẫm lại tình hình ngay lúc đó ba còn thất sợ. Nếu lúc ấy không làm được, làm không tốt thì nhà họ Lưu coi như xong rồi!
Nhìn thấy tóc Lưu Đống Lưu nhuộm đen lần nữa, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, vì nhà họ Lưu, Lưu Đống Lưu cũng hao tâm trí khá nhiều!
Lưu Đống Lưu lại cười nói:
- Nhà họ Tạ cũng có ngày hôm nay!
Biết Lưu Đống Lưu bọn họ quyết sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, chắc chắn phải nhân cơ hội ném đá xuống giếng. Diệp Trạch Đào hiểu, chính trị là cuộc đấu tranh tàn khốc, nếu không thật sự đánh bại đối phương hoàn toàn, để đối thủ có cơ hồi sức, thì sẽ là kẻ thù hùng mạnh.
Nhìn sự chuyến biến của hai nhà Lưu, Tạ sẽ biết, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thế sự thật là vô thường!
- Trạch Đào, nhà họ Lưu rốt cục hoãn tới đây, nhân lúc các con kết hôn, chúng ta nhà họ Lưu phải làm lớn, để cho mọi người biết, nhà họ Lưu ta không sụp đổ được, cũng khiến một số người rời khỏi nhà họ Lưu biết rằng nhà họ Lưu không phải dễ dàng hạ gục như vậy.
Nhìn thấy Lưu Đống Lưu đột nhiên hăng hái như vậy, Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ ngay tới nới tổ chức tiệc cưới. Nếu ở huyện Thảo Hải làm lớn, làm không tốt sẽ bị người ta tóm lấy nhược điểm. Tổ chức ở thành phố, rồi lại là chuyện tụ tập mọi người, thật là khó xử lý.
Nếu nhà họ Lưu cần một tiệc cưới tụ tập người như vậy, không ít người phía sau mình sẽ phản đối, Diệp Trạch Đào không có lý lẽ để phản đối. Dù sao tất cả đều không cần mình tự đi làm, vật thì náo nhiệt một chút!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.