Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 49: Thái độ của Cao Chấn Sơn.





Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của thư kí Cao Chấn Sơn là Thường Minh Quang gọi đến, nói là bảo hắn đến văn phòng của bí thư Cao một chuyến.
Sau khi Diệp Trạch Đào mau chóng đến huyện, lập tức đến phòng làm việc của Cao Chấn Sơn.
Thư kí Thường Minh Quang nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, mỉm cười nói
- Trạch Đào, đến nhanh đấy!
Đối với Diệp Trạch Đào, trong lòng Thường Minh Quang phức tạp vô cùng. Biết nguyên nhân Cao Chấn Sơn coi trọng Diệp Trạch Đào là do Diệp Trạch Đào có mối quan hệ ở huyện, bản thân mình nên tận lực xây dựng mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào mới được, nhưng mà, nghĩ đến việc gần đây thái độ của Cao Chấn Sơn đối với Diệp Trạch Đào càng ngày càng tốt, đặc biệt là khi thấy Diệp Trạch Đào quả nhiên có thể từ huyện làm đến một khoản tiền, Cao Chấn Sơn càng để ý đến Diệp Trạch Đào, chuyện này đối với một thư kí như mình mà nói là một sự uy hiếp. Ai cũng không nói rõ được Cao Chấn Sơn sẽ có ý nghĩ như thế nào, biết đâu một ngày nào đó Cao Chấn Sơn đột nhiên đưa Diệp Trạch Đào lên làm thư kí của y cũng khó nói.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày này lại khiến Thường Minh Quang yên tâm một chút, đặc biệt là tình hình hôm nay Lâm Dân Thư đến phòng làm việc của Cao Chấn Sơn có thể nhìn ra, thái độ Cao Chấn Sơn cư xử với Diệp Trạch Đào sẽ không nhiệt tình giống như trước kia, sự uy hiếp đối với mình phải chăng đã yếu đi nhiều.
- Anh Thường, sau khi nhận được điện thọai của anh, tôi không dám chậm trễ, lập tức đến!
Diệp Trạch Đào tỏ ra kính trọng đối với Thường Minh Quang
Thường Minh Quang mỉm cười, rõ ràng là hài lòng với thái độ này của Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy rất nhiều người đang chờ ở cửa của Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào còn tưởng rằng mình cũng phải đợi một lúc, Thường Minh Quang đi vào một chút, theo một trưởng phòng đi ra, Thường Minh Quang liền gọi Diệp Trạch Đào đi vào bên trong.
Những người đợi ở đây trong ánh mắt lộ ra một sự hâm mộ.
Bây giờ cùng với thế lực lớn lên của Cao Chấn Sơn, các cán bộ ở huyện đều rõ trời của huyện Thảo Hải đã chuyển biến. Những người vốn luôn đến chỗ của Thôi Vĩnh Chí cũng muốn thay đổi địa vị, nhìn thấy Diệp Trạch Đào người tâm phúc thứ nhất của Cao Chấn Sơn không phải chờ mà trực tiếp đi vào phòng làm việc của Cao Chấn Sơn, mọi người có thêm mấy phần ý tưởng muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào.
Đi vào phòng của Cao Chấn Sơn, chỉ thấy Cao Chấn Sơn đang ngồi ở đó hút thuốc.
- Bí thư Cao, ông tìm tôi?
Sau khi đi vào liền nói với Cao Chấn Sơn.
Hơi gật đầu, Cao Chấn Sơn chỉ vào cái sô pha nói

- Ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Cao Chấn Sơn nói
- Tiểu Diệp à, phải tăng nhanh sự tiến triển của dự án, thấy sắp đến mùa đông rồi, vấn đề bọn trẻ đi học là chuyện lớn.
- Bí thư Cao, tôi đang muốn báo cáo với ông một chút về chuyện xây dựng lại trường học.
Khoát tay, Cao Chấn Sơn nói
- Xây dựng lại trường trung học tuy rằng do huyện quản lý, nhưng mà, rốt cuộc, kết quả lại thuộc về xã Xuân Trúc, cậu lại là chủ nhiệm phòng Đảng chính của xã Xuân Trúc, về mặt pháp luật vẫn không cần vượt cấp, có tình hình gì có thể báo cáo lên lãnh đạo của các cậu, tôi không hay nghe những báo cáo như thế này!
Nghe thấy những lời này, trong lòng Diệp Trạch Đào liền động, hắn biết thái độ của Cao Chấn Sơn quả nhiên có chút thay đổi.
- Bí thư Cao, chuyện này đích thân ông nắm bắt, tôi nghe ông.
Diệp Trạch Đào nói.
Vẻ mặt lộ ra nét tươi cười, Cao Chấn Sơn nói
- Chỉ cần phục vụ cho người dân, chỉ cần làm những việc có lợi cho quần chúng nhân dân, chắc chắn huyện ủy sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Tiểu Diệp à, bộ máy của xã các cậu vừa mới điều chỉnh, đoàn kết mới là điều quan trọng, có một bộ máy đoàn kết quan trọng hơn mọi thứ. Nghe nói trong cuộc họp cậu có chút mâu thuẫn với Lâm Dân Thư, tôi thấy, chuyện công việc xả một chút trong cuộc họp là được rồi, đừng ghi nhớ mọi việc trong lòng.
Diệp Trạch Đào giật mình, những lời này hơi nặng, vội vàng nói
- Bí thư Cao phê bình đúng, công việc bước tiếp theo tôi nhất định sẽ chú ý việc này.
Khẽ mỉm cười, Cao Chấn Sơn nói
- Cậu và Lâm Dân Thư là người tôi tiến cử, nếu như hai cậu có thể đoàn kết lại, tin rằng công việc ở xã sẽ bước lên một bậc thang mới!
- Bí thư Cao, tôi hiểu, tôi tin rằng xã Xuân Trúc dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy xã sẽ đoàn kết, có sức chiến đấu của bộ đội!
Vuốt cằm, Cao Chấn Sơn nói
- Hiện tại có một số tin đồn không tốt lắm, nói là bộ máy của xã Xuân Trúc không đoàn kết lắm. Tiểu Diệp à, cậu và đồng chí Dân Thư đều là đồng chí tốt nhất của tôi, đến xã, cậu nên chân thành đoàn kết. Một vị trí làm việc có làm tốt được hay không, tôi thấy, quan trọng nhất vẫn là vấn đề bộ máy, nếu như bộ máy không đoàn kết, còn đi làm việc gì nữa?


Diệp Trạch Đào nói
- Thực ra cũng không tồn tại chuyện không đoàn kết, chuyện công việc tranh luận một chút là qua, chỉ cần trong lòng mọi người nghĩ về công việc, bất kì mâu thuẫn nào đều không trở thành mâu thuẫn nữa.
Cao Chấn Sơn cười nói
- Tiểu Diệp, có kiến thức như vậy là rất tốt, tuy cậu là người tôi đề cử, nhưng cũng phải tôn trọng lãnh đạo, phải giữ cho bộ máy được đoàn kết để làm nhiều hơn một chút việc.
Diệp Trạch Đào nói
- Tin rằng bí thư Lâm cũng như vậy!
Lời nói này có chút lo lắng Lâm Dân Thư sẽ không có ý nghĩ như thế này.
Nhìn Trạch Đào, Cao Chấn Sơn tất nhiên hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nói
- Ừ, sáng nay tôi cũng nói chuyện một lần với Lâm Dân Thư, anh ta nhận thức được sự đoàn kết của bộ máy là quan trọng, các cậu không có chuyện gì thì giao lưu nhiều một chút.
Cao Chấn Sơn nói xong những lời này liền vùi đầu vào đống văn kiện.
Diệp Trạch Đào biết hôm nay Cao Chấn Sơn gọi mình đến chính là có ý dạy bảo, vội đứng dậy nói
- Bí thư Cao, nếu như không có chuyện gì tôi đi trước.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn gật đầu.
Đi ra từ phòng làm việc của Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào bắt đầu suy nghĩ, hôm nay Cao Chấn Sơn từ nơi xa gọi mình đến chính là để nói mấy câu đó, những lời này đủ để nói rõ sự coi trọng của Cao Chấn Sơn đối với sự việc.
Bắt chuyện với Thường Minh Quang, trong ánh mắt có thâm ý của Thường Minh Quang, Diệp Trạch Đào rời khỏi huyện ủy.
Đi được một đoạn đường, nhìn thấy quán nước giải khát lạnh, muốn một cốc nước, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó vừa uống, vừa suy diễn chuyển biến có thể sẽ xảy ra ở bước tiếp theo.
Rõ ràng Cao Chấn Sơn biết tình hình của Lâm Dân Thư, sau khi biết chuyện, Cao Chấn Sơn cũng có suy nghĩ mới.
Từ trong lòng Cao Chấn Sơn có thể biết, người thân kia của Lâm Dân Thư tuy không trực tiếp quản Cao Chấn Sơn, nhưng mà, chắc chắn Cao Chấn Sơn sẽ không làm chuyện quá đáng. Dẫu sao, kết quả là mối quan hệ ở tỉnh, nếu như trách Lâm Dân Thư, người sau lưng Lâm Dân Thư ngáng chân mọi việc của ông ta, sẽ mang lại sự nguy hại đối với sự thăng chức của Cao Chấn Sơn.
Cùng lúc đó, Cao Chấn Sơn ở vào vị trí không nhìn rõ tâm lý bối cảnh sau lưng mình, y cũng có suy nghĩ không muốn trách mình.
Chính là do có ý nghĩ như thế này, Cao Chấn Sơn liền thực hiện thủ đoạn giảng hòa ba phải, dù sao hai người này đều thuộc về phía Cao Chấn Sơn, làm tốt mối quan hệ hai bên, đối với Cao Chấn Sơn mà nói chính là sự giúp sức lớn.
Cũng may, tình thế không phải rất nghiêm trọng.
Suy luận một trận về tâm lý của Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình coi như là cũng nắm bắt được chút ít tâm lý của Cao Chấn Sơn. Chỉ cần Cao Chấn Sơn không quyết định hoàn toàn ủng hộ Lâm Dân Thư, mình còn có chút con đường sống.
Cán bộ cơ sở đều muốn làm chút chuyện sao mà khó thế!
Diệp Trạch Đào có chút bùi ngùi.
Mình chẳng qua chính là làm chút chuyện vì người nông dân ở xã Xuân Trúc, quá trình này bất lực như vậy, nơi nơi đều tồn tại các loại tranh đấu.
Lẽ nào Lâm Dân Thư thật sự sẽ nghe lời Cao Chấn Sơn?
Diệp Trạch Đào lắc đầu. Dựa vào sự hiểu biết của mình với Lâm Dân Thư, tên Lâm Dân Thư này sau khi nhận được sự ủng hộ của người thân ở tỉnh, sự tức giận bị kìm nén chắc chắn xả ra một chút. Nếu y muốn làm việc ở xã, dựa vào tâm lý hiện tại của Cao Chấn Sơn, có thể bao gồm thái độ không giúp đỡ cả hai, đến lúc đó phải dựa vào bản thân mình để ứng phó!
Chỉ cần Cao Chấn Sơn không nhúng tay vào, thật ra mình không sợ tên Lâm Dân Thư đó!
Nghĩ đến ý mà Ôn Phương thể hiện ra, Diệp Trạch Đào liền cười.

Uống một ngụm nước, lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên, mắt liền nhíu lại, nháy một chút lại nhìn, liền phát hiện Lâm Dân Thư đang vừa nói vừa cười với một người phụ nữ rất kiều diễm cười nói đi đến.
Vội nghiêng mình, tận lực không để Lâm Dân Thư nhìn thấy mình.
Chẳng nhẽ Lâm Dân Thư đi dạo phố cùng bà xã của y?
Nhìn có vẻ Lâm Dân Thư có dáng vẻ hăng hái!
Có sự ủng hộ của người thân đúng là không đùa, bây giờ nhìn có vẻ, tên Lâm Dân Thư này đã thay đổi bộ dạng phiền muộn ở xã Xuân Trúc, cả người có vẻ vô cùng ngạo mạn.
Hai người rõ ràng không phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Trạch Đào.
Sau khi Lâm Dân Thư xác nhận người thân của mình quả nhiên đã trở thành phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển, trong lòng vui mừng vô cùng. Sáng sớm hôm nay Cao Chấn Sơn lại gọi mình đến, thể hiện ra một thái độ hoàn toàn không giống với trước kia, điều này khiến cho Lâm Dân Thư hiểu chuyện mình có người thân lớn mạnh đã khiến Cao Chấn Sơn cũng nể y mấy phần.
Lúc trong lòng đang thoải mái, tình nhân cũ cũng gọi điện thoại đến chúc mừng.
Vừa nghĩ đến thái độ của Cao Chấn Sơn đối với mình, lại nghĩ đến người tình nhân cũ đó là vợ của Cao Chấn Sơn, không biết sao, Lâm Dân Thư liền có một sự cảm động, trong điện thoại liền hẹn vợ của Cao Chấn Sơn ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Đồ Lâm Lệ kia càng ngày càng phúc hậu, trong lòng Lâm Dân Thư rất tốt, làm ra vẻ vô tình gặp Đồ Lâm Lệ trên đường.
Đồ Lâm Lệ là vợ của Cao Chấn Sơn, nhưng mà, cũng không biết Cao Chấn Sơn đã chia giường với cô ấy trong thời gian bao lâu. Cô vốn chán nản Cao Chấn Sơn từ lúc sau khi lên làm lãnh đạo, về nhà càng ngày càng muộn, có lúc không về nhà ở. Ở trong một khách sạn cao cấp ở huyện, Cao Chấn Sơn còn có một căn phòng đã bao trọn gói từ lâu.
Đồ Lâm Lệ rất rõ, Cao Chấn Sơn ở bên ngoài chắc chắn có không chỉ một người đàn bà.
Đúng là nhận định như vậy, dù không li hôn, Đồ Lâm Lệ cũng làm chuyện mà bà ta dám làm, tâm tính bà cũng dám làm. Trong cuộc gặp bạn học cũ với người tình này của Lâm Dân Thư liền cảm thấy ấm áp trong lòng một cách nhanh chóng.
Tuy hai người vừa đi, vừa nói chuyện người thân của Lâm Dân Thư, nhưng mà, hai người bản chất chính là tình nhân, trong lúc vô tình đã lọt vào trong mắt của Diệp Trạch Đào, càng nhìn càng cảm thấy hai người có nhiều sự thân mật.
Thật ra Diệp Trạch Đào không biết Đồ Lâm Lệ, trong lòng đang nghĩ, tên Lâm Dân Thư này xem ra sống rất tốt, sáng sớm dẫn theo vợ đi dạo phố
Nghĩ đến ở xã Xuân Trúc có quá nhiều việc phải làm, tên bí thư Đảng ủy này lại chạy đến huyện dẫn vợ y đi dạo phố, Diệp Trạch Đào chỉ có thể lắc đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.