Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 483: Lâm Bá Thành phải đi rồi





Dư luận của tỉnh Ninh Hải chưa bao giờ thoải mái như này, các tờ báo lớn nhỏ, truyền hình cáp, mạng internet....đã tuyên truyền sự việc này một cách rộng rãi, còn mở ra các diễn đàn bàn luận. Câu chuyện lập tức được đẩy lên.
Vốn không thể thiếu tầng lớp thanh niên phẫn nộ, Ninh Hải nóng, cả nước cũng nóng không kém.
Người trong nước nổi giận!
Rất nhiều người làm những việc để tẩy chay.
Tình thế sự việc đang phát triển theo hướng không thể khống chế được, Diệp Trạch Đào ngồi trong nhà Điền Lâm Hỉ nói:
- Thưa thầy, lần này Lâm Bá Thành quyết tâm gây chuyện rồi!
Điền Lâm Hỉ thở dài một tiếng nói:
- Thực ra thì, Lâm Bá Thành hiện nay cũng có nỗi khổ mà chỉ ông ta mới hiểu thôi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, toàn bộ sự việc phát triển đương nhiên là do Lâm Bá Thành cố tình gây ra. Mục đích ông ta làm như vậy là muốn thể hiện cho đám người Điền Lâm Hỉ biết đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Lâm Bá Thành. Như vậy mới có thể khiến cho người của Điền Lâm Hỉ biết được sự trân thực của ông ta.
-Có lẽ Lâm Bá Thành cũng biết rõ, ông ta đã đẩy chuyện này lên một cách vô hạn thì cuối cùng ông ta cũng không giữ nổi cái ghế của mình được. Ông ta biết rõ cái bất lợi của việc mình làm nhưng vẫn làm. Chỉ có thể nói rằng Lâm Bá Thành rất bi tráng!
Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút cảm thán.
Dân trong nước muốn xử lí công việc một cách nhẹ nhàng và im ắng, không nói toạc ra để giải quyết công việc. Việc này cấp trên coi như rất phẫn nộ, cũng không muốn sự việc to tát như vậy. Cách làm của Lâm Bá Thành chắc chắn cũng sẽ gây ra những tiêu cực, sẽ ảnh hưởng đến đại cục tốt đẹp của tình hình an định đoàn kết, ông ta sụp đổ là điều tất nhiên.
Điền Lâm Hỉ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thấy sự việc phát triển như vậy, cậu có thấy đành lòng về Lâm Bá Thành?
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chắc là cũng có một chút, thầy nói xem Tôn Tường Quân làm sao mà có được tay chân trung thành như thế chứ?
Uống một ngụm trà, Điền Lâm Hỉ nói tiếp:
- Bất luận là cổ đại hay là hiện đại, bất luận là trung thần hay gian thần, trong bọn họ cũng có những người trung liệt. Trong chính trị, nếu cứ đơn giản chia làm hai loại trung thần và gian thần thì quá đơn giản rồi. Cậu nghĩ thật nghiêm túc một chút, ai thật sự là gian, ai thật sự là trung, họ đều có tư tưởng của riêng mình! Ngoài một số người thực sự xấu xa ra còn có rất nhiều người đứng ở góc độ khác nhau mà thôi!
Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ kĩ những câu nói của Điền Lâm Hỉ, cảm thấy ông ta nói rất có lí.

- Chẳng qua là mục đích chính trị khác nhau mà thôi!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lâm Bá Thành làm như vậy thực ra là vì thay mặt Tôn Tường Quân làm việc này mà thôi. Để bảo vệ đám con cháu của Tôn Gia kia, lần này Tôn Tường Quân phải xuất hết vốn ra, Lâm Bá Thành cũng muốn làm như vậy. Cho nên tôi cũng không còn cái suy nghĩ không đành lòng nữa, đây là một sự trao đổi về chính trị. Cậu cũng biết rồi đấy, mỗi lần có sự trao đổi về chính trị đều phải trả một cái giá rất đắt, đâu có trao đổi nào đơn giản!
Diệp Trạch Đào lúc này chợt nhớ đến chuyện lúc trước Trịnh Thành Trung đã gả con gái Trịnh Tiểu Nhu cho Vi Chính Quang. Trong lòng hắn ít nhiều cũng hiểu được rằng, trong mắt những nhân vật chính trị này thì lí tưởng có lẽ thật sự còn cao hơn cả tình thân!
- Cậu phải nhớ rằng, những người làm chính trị phải có ý chí kiên trì và giàu lòng hi sinh!
Khi Diệp Trạch Đào nhìn về phía Điền Lâm Hỉ thấy ông ta có dáng vẻ rất nghiêm túc.
- Kết quả của Lâm Bá Thành có lẽ là về hưu thầy nhỉ?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Khi Điền Lâm Hỉ đang nói chuyện thì điện thoại ở trên bàn vang lên.
Diệp Trạch Đào biết rằng cái điện thoại này thường dùng để nhận những cuộc điện thoại của cấp trên gọi đến. Thấy Điền Lâm Hỉ đi nghe điện thoại, hắn vội đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Mặc dù hai người thân thiết như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn rất chú ý đến lĩnh vực này, cái gì không nên nghe thì hắn sẽ không nghe.
Tính cách này của Diệp Trạch Đào cũng ảnh hưởng đến Ôn Phương và Phương Di Mai. Hai người đàn bà thông minh này cũng không hỏi những gì không nên hỏi.
Từ trong nhà vệ sinh bước ra, thấy Điền Lâm Hỉ vẫn đang nghe điện thoại, Diệp Trạch Đào liền ra khỏi phòng, đến chỗ Lục Quân Tử ngồi. Diệp Trạch Đào đốt một điếu thuốc chậm dãi hút.
Sự việc của tỉnh Ninh Hải ngày càng trở nên xấu. Chính bản thân Diệp Trạch Đào cũng không ngờ hắn chỉ hành động rất nhỏ mà lại đẩy sự việc đến tình thế này.
Vừa mới hút được nửa điếu, Điền Lâm Hỉ từ trong phòng bước ra.
Thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:
- Lần này trung ương quyết định phải điều chỉnh Ninh Hải!
Đôi mắt Diệp Trạch Đào sáng lên rồi nhìn Điền Lâm Hỉ.
Bước đến ngồi xuống, Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Lâm Bá Thành phải về rồi!
Dư luận của Ninh Hải gây nên tình thế này, gần như là làm khơi dậy tinh thần dân tộc trên cả nước. Là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Lâm Bá Thành chắc chắn phải chịu trách nhiệm, xem ra người đầu tiên bị khai đao là ông ta.
Ngẫm lại chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng hiểu, Lâm Bá Thành gây ra tình thế này thì thứ nhất là Tạ Gia sẽ không tha cho ông ta. Tôn Tường Quân cũng tỏ thái độ vẻ bề ngoài sẽ đứng về phía Tạ Gia. Coi như bây giờ ông ta cũng không còn nhiều thực lực nữa, cũng còn một số người cấp dưới là lực lượng của ông ta. Ninh Hải đã xảy ra việc như thế này chắc sẽ là một đòn tấn công nặng nề đối với lực lượng của Mạnh Gia ở Ninh Hải. Trong chuyện này chắc chắn Mạnh Gia sẽ phải thu nạp Lâm Bá Thành, ngoài ra còn có cả Vi Gia nữa, nhà này vốn đã là đồng minh với Tạ Gia chắc cũng sẽ kết hợp với Tạ Gia để thu nạp Lâm Bá Thành.
Với lực lượng của khắp nơi, lần này Lâm Bá Thành đương nhiên sẽ là nhân vật bị mất chức đầu tiên!
Thật là đáng buồn!
Diệp Trạch Đào khẽ thở dài một tiếng.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy không đành lòng nhưng đây là hành động tự nguyện của Lâm Bá Thành không trách được người khác.
- Bây giờ trước tiên là phải hướng dư luận, ngoài ra thành phố Thương Tùng không thể không có Bí thư, trung ương sẽ phải điều chỉnh trước hai chỗ này!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hai cái ghế này rất quan trọng, hắn chợt nghĩ đến rồi nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Thâu tóm thành phố Thương Tùng?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Không sai, Bí thư Thành ủy Thương Tùng do đồng chí Cao Thường Thiên đảm nhiệm, ông ta sẽ đến đây nhanh thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ thong thả nói chuyện của Điền Lâm Hỉ, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng kính nể. Mình mất bao nhiêu công sức suy tư người đầu tiên hưởng lợi lại là Điền Lâm Hỉ. Trong cái tỉnh Ninh Hải này, Điền Lâm Hỉ thoáng cái đã có trong tay ba Thường vụ Tỉnh ủy, đại cục của Ninh Hải sẽ có sự thay đổi lớn.
- Thầy thật là lợi hại!
Diệp Trạch Đào khen một câu.
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
- Sau khi Cao Thường Thiên đến đây, cậu có thể nói chuyện với ông ta!
Đây là ý của Điền Lâm Hỉ một lần nữa đồng ý cho hắn đưa người vào thành phố Thương Tùng, cũng coi như cho hắn vẻ vang một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này em phải suy nghĩ kỹ đã!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc này không cần gấp, Cao Thường Thiên đến thành phố Thương Tùng phải có một thời gian để nắm bắt tình hình thành phố này. Cậu có thể suy nghĩ xem cài người vào một số phòng ban, cho dù không được làm lãnh đạo chủ chốt thì cũng có thể phát triển được ở đây. Thứ nhất phải quan sát xem những ai có thể vượt qua được sự cám dỗ. Thứ hai, cũng phải nhìn thấy được năng lực toàn diện của họ. Thứ ba, những người thể dùng được cứ để cho họ tiếp tục, thậm chí có thể thăng chức, như vậy mới đúng là người cậu thực sự dùng được.
Điền Lâm Hỉ nghĩ rất xa, Diệp Trạch Đào nghe xong cũng gật đầu, sự khảo sát toàn bộ như vậy quả nhiên là cách thử rất có hiệu quả.
Khi nghĩ đến người sẽ tiếp nhận chức sau khi Lâm Bá Thành đi, Diệp Trạch Đào hỏi tham dò:
- Lâm Bá Thành sẽ nghỉ hưu sớm do bệnh hả thầy?
Điền Lâm Hỉ nói:
- Đúng đấy, ông ta xin từ chức vì lí do bệnh tật, người lên chức thay ông ta là Chu Tử Kim.
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc cũng không hiểu được lai lịch của người này, hắn liền hỏi:
- Người này là của đường dây nào ạ?
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chu Tử Kim từ trước đến nay vẫn làm ở Ban Tuyên giáo Trung ương, ông ta là người của Chu Gia trên thành phố. Lần này coi như Chu Gia vớ bở rồi!
Lại có thêm Chu Gia nữa!
Diệp Trạch Đào thấy hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm về tình hình trên thành phố, xem ra trong thành phố này các gia tộc to nhỏ thực sự là không ít!
- Tình hình gia tộc này thế nào ạ?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- So với Lưu Gia thì mạnh hơn một chút!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Ninh Hải bây giờ như cái mỏ vàng, tại sao mọi người lại đổ xô đến đây vậy?
Điền Lâm Hỉ cũng mỉm cười nói:
- Cho dù là ai đến Ninh Hải thì cậu cũng phải nhớ một điều là Ninh Hải sau này không phải ai muốn làm gì là cũng làm được đâu, nhớ thế là được rồi!
Câu nói này rất khí phách!
Diệp Trạch Đào ngẫm lại chuyện Điền Lâm Hỉ đã có trong tay ba phiếu nên cũng tán đồng cách nói của ông ấy. Tình hình Ninh Hải tiếp theo đây quả nhiên là như vậy. Lực lượng của Điền Lâm Hỉ không phải ai cũng có thể coi thường được. Có trong tay nhiều lực lượng như vậy thì Điền Lâm Hỉ hành động trên lĩnh vực nào cũng càng thuận tiện dễ dàng hơn.
Lại nghĩ đến hai phiếu của Trịnh Gia, một phiếu của Hô Diên Ngạo Bác, có lẽ bước tiếp theo sẽ có thu hoạch đây. Diệp Trạch Đào biết các lực lượng trợ giúp mình bây giờ đã mạnh hơn nhiều rồi.
Nghĩ đến Tạ Gia, Diệp Trạch Đào hỏi một câu:
- Tạ Gia coi như vậy sao thầy?
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Thế nào là coi như vậy, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Cậu đừng nghĩ chỗ Ninh Hải không có thay đổi lớn, những con sóng cả ở thành phố mới là to nhé. Cậu nghĩ thử xem, nếu như con cả của Tạ Gia không tiến lên được, vậy cái ghế đang trống đó liệu có nhiều người nhòm ngó không?
Điền Lâm Hỉ nói như vậy, Diệp Trạch Đào lập tức hiểu những con sóng ngầm trong thành phố. Nếu thật sự là như vậy, thì đương nhiên sẽ có rất nhiều người nhảy ra chặn lối Tạ Gia. Chỉ cần một tia hi vọng ai mà không muốn tiến lên!
- Hãy chờ xem nhé, Ninh Hải là chiến sự nhỏ, chiến sự trên thành phố mới nguy hiểm. Cậu để ý nhiều mà làm gì, cho dù bây giờ cậu có muốn quan tâm cũng không quan tâm được. Cái gì sắp xếp được thì cố mà sắp xếp lại. Đừng có giới hạn trong cái vòng tròn nhỏ bé ở cái huyện Thảo Hải của các cậu nữa. Tôi đoán là cậu cũng không ở lại Thảo Hải lâu nữa đâu, chỉ cần Thảo Hải có được sự phát triển nhất định thì cậu sẽ phát triển nữa đấy!
Diệp Trạch Đào cũng biết được tình hình của hắn, con đường phát triển của hắn không giống với người khác. Con đường người khác đi thuận lợi, con đường mà hắn đi lại không như thế. Những người khảo sát lẽ nào lại để cho hắn phát triển thuận lợi chứ?
Với tình hình của Thảo Hải bây giờ thì con đường phía trước của hắn cũng không có những trở ngại đáng kể mà chỉ không có lợi cho sự rèn luyện của hắn mà thôi!
Thấy Diệp Trạch Đào đã hiểu được tình hình, Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:
- Cậu phải biết đường cậu đi hoàn toàn không giống với những người khác!
- Em hiểu rồi ạ!
- Chỉ có liên tục rèn luyện mới tiến bộ thêm được! Bất kể con đường phía trước có phức tạp như thế nào thì tôi vẫn tin rằng cậu sẽ phát triển tốt. Nhân lúc tình hình Ninh Hải đang có lợi cho cậu, cậu nên bồi dưỡng thêm một số người nữa, có lẽ đến một lúc nào đó cậu sẽ trọng dụng được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.