Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 475: Nỗi lo của Phương Di Mai





Rời khỏi nơi Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào đi về hướng một tiểu khu.
Ngồi trong xe taxi, đột nhiên Diệp Trạch Đào nghĩ đến sự việc này, rõ ràng Lâm Bá Thành là một nhân vật trong vở kịch bi ai, có thể nói rằng ông ta rất trung thành với Tôn Tường Quân, vì Tôn Tường Quân, không ngờ ông ta đồng ý làm người bị Tạ gia đả kích, còn phải biểu hiện ra ngoài như bị Tôn gia đả kích.
Thậm chí Diệp Trạch Đào còn tưởng tượng ra, tới lúc đó Tôn Tường Quân rất có khả năng sẽ rất khó chịu.
Dưới tay của Tôn Tường Quân có thể xuất hiện nhân vật như thế này, đủ để chứng minh rằng Tôn Tường Quân rất có oai!
Lúc nghĩ tới thủ đoạn như thế mà Tôn Tường Quân cũng làm được, Diệp Trạch Đào liền cảnh giác với Tôn Tường Quân, có thể ông ta sẽ làm ra một chút chuyện gì nữa cũng khó nói lắm.
Lúc nghĩ đến Tôn Tường Quân bị bệnh ung thư, Diệp Trạch Đào nhiều ít cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết cục của Lâm Bá Thành là một kết cục đổ vỡ!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại sửng sốt, chút nữa thì mình sập bẫy của Lâm Bá Thành rồi, ông ta ở trước mặt mình biểu hiện ra một bộ dạng đau buồn phẫn nộ. Đây hoàn toàn là do đã đoán biết rõ tính cách của mình, biết trong thâm tâm của mình có một khuyết điểm, đó chính là quá mềm lòng. Có thể ông ta cũng có một hi vọng, hi vọng mình sẽ tới nơi Điền Lâm Hỉ bọn họ để nói giúp vài câu, tha cho ông ta một lần.
Suy nghĩ một hồi, trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào phát ra một vẻ mặt kiên nghị, đồng tình thì đồng tình. Đối với Lâm Bá Thành này, Diệp Trạch Đào có chút sợ, lão già này thật sự rất âm mưu xảo nguyệt. Hôm nay buông tha ông ta, đến lúc đó khó mà bảo đảm ông ta sẽ không quay lại cắn mình.
- Trạch Đào!
Vừa vào cửa, đã có một thân hình nóng bỏng nhào vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Dường như Phương Di Mai vô cùng kích động, hoàn toàn là ôm lấy Diệp Trạch Đào một cách nồng nhiệt, rất lâu rồi không làm như vậy với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cũng kích động, ôm lấy Phương Di Mai như vậy thân mật một hồi.
Hai người đều không nói gì nhiều, trực tiếp với những nụ hôn nồng nàn.
Phương Di Mai đã tắm rửa, toàn thân trên dưới đều toàn mùi hương thơm dịu, ôm lấy thân thể xinh đẹp này, Diệp Trạch Đào đã tràn ngập dục vọng.
Lúc khi mọi việc bình tĩnh lại, Phương Di Mai thỏa mãn nói:
- Ở trong lòng anh em có một cảm giác an toàn!
Diệp Trạch Đào biết rằng gần đây Phương Di mai nhất định rất bất an, tin tức của người trong tỉnh so với ai cũng nhanh hơn cả. Người của Mạnh hệ đột nhiên dựa vào bên Vi hệ, đây là đều mà ai cũng không nghĩ đến. Việc này đối với Phương Di Mai dựa vào Ninh Bảo Quốc để trở thành người của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà nói thì đây chính là một tai họa.
Châm một điều thuốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế nào, trong tỉnh thay đổi ra sao rồi?
Hỏi đến sự việc ở quan trường, Phương Di Mai lập tức lấy lại tinh thần, nói:
- Trạch Đào, bây giờ em nói cho anh biết việc này, hiện tại thật sự em xem không hiểu lắm, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Ninh Bảo Quốc kia đối xử với sự việc của em cũng không còn giống như lúc trước.
Ở trong bộ máy trung ương so với bất kì nơi nào cũng âm thầm tranh đấu rất mãnh liệt, đây cũng là lần đầu tiên Phương Di Mai đặt mình trong hoàn cảnh như thế này, chịu đựng áp lực rất lớn.

Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể rất nhanh sẽ khác thôi!
Lúc nói câu nói này, trên mặt của Diệp Trạch Đào biểu hiện ra một vẻ mặt hứng thú. Lần này Dương Hiên rời khỏi Ninh Hải, hai ủy viên thường vụ của Mạnh hệ mất đi lãnh đạo lớn mạnh rồi, chỉ cần Dương Hiên rời khỏi, bọn họ sẽ không còn lực lượng hùng mạnh như vậy nữa.
- Trạch Đào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Tỉnh ủy đang phát sinh ra thay đổi rất lớn.
Diệp Trạch Đào nói.
- Không sai, Trạch Đào, bây giờ trong tỉnh đều tuyên truyền khắp nơi, nói rằng bí thư Dương sẽ được điều đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không phải các anh và Mạnh hệ là đồng minh nhau sao?
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Hôm nay Lâm Bá Thành nói với anh một câu nói, đó chính là ở trên quan trường vĩnh viễn không có tình bạn đâu!
- Lâm Bá Thành âm thầm hẹn gặp anh?
- Đúng vậy, cũng nói không ít chuyện.
Phương Di Mai sửng sốt, giật mình nói:
- Thảo nào bí thư Dương bị điều đi, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì thế? Anh không cảm thấy có vấn đề sao?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai quan tâm mình đầu tiên, tâm trạng không tệ, mỉm cười nói:
- Em yên tâm được rồi, sự việc này thay đổi đối với anh chỉ có lợi thôi.
Diệp Trạch Đào liền kể cho Phương Di Mai nội dung một số tình huống ở trong tỉnh.
Tuy nhiên cũng chỉ đơn thuần là một số sự việc, Phương Di Mai nghe cũng đã làm cho toàn thân rung động lên, một hồi lâu mới thở dài nói:
- Thật sự không thể ngờ được lại có loại tình huống như thế này được, nếu không phải anh nói với em, em sẽ không đoán ra được đấu tranh của cấp trên lại kịch liệt như thế này.
- Đấu tranh của cấp trên nhất thời không chú ý liền mang người đi rồi!
Phương Di Mai nói:
- Em cảm thấy là như vậy.
- Tiểu Phương, lúc trước tới giờ anh có một ý nghĩa là điều em ra khỏi ban tổ chức cán bộ, bây giờ sau khi nhìn thấy tình trạng của ban tổ chức cán bộ, anh lại có chút do dự.
Phương Di Mai cười nói:
- Bây giờ thì em đã hiểu rồi, tuy rằng em cũng có thể phân tích một số chuyện, cuối cùng thì trình độ cũng còn quá thấp, trái tim dũng mạnh ý chí kiên định của em cũng nên đi mài luyện một chút.
Nhìn về phía Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Hình như không giống tính cách của em lắm!
Phương Di Mai cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ có một người nổi tiếng rồi bị chìm xuống lúc đó mới có thể nhìn rõ ràng chính mình, nói câu thật lòng, lúc trước em không phục ai cả, có một thời gian ngay cả anh em cũng không phục!
Diệp Trạch Đào cười lên nói:
- Đây mới chính là Tiểu Phương chứ!
Phương Di Mai khe khẽ đánh Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Em nói thật đó!
Lại nói:
- Em đã ngộ ra rất nhiều thứ.
Diệp Trạch Đào hút thuốc nói:
- Em nói không sai, chỉ có bình tâm lại, con người mới có thể hiểu rõ chính mình thôi!
- Trạch Đào, quan tâm chị Ôn Phương một chút đi, chị ta rất khó khăn, một mình đi tới một nơi mới, nghe nói khó khăn rất nhiều!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Anh sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.
Sau khi Ôn Phương đi qua đó, thời gian đầu cũng có điện thoại nói tình hình trời mưa, trái lại cũng không có đi quản thúc đối phương, mình thật sự phải nhân cơ hội này giúp Ôn Phương tiến thêm một bước thôi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho Ôn Phương, Phương Di Mai cũng không có tình trạng ghen tỵ, nói:
- Quan tâm chị ấy nhiều một chút, lần trước chị ấy tới tỉnh, anh lại không có ở đây, chị ấy cũng rất nhớ anh.
Điện thoại vừa thông, Ôn Phương rất cảm động nói:
- Trạch Đào, em nhớ anh!
Trong giọng nói có thể nghe ra được, Ôn Phương có bộ dạng đang rất nản lòng, đang rất nổi tiếng ở xã Xuân Trúc, và bây giờ đang ở trong tình trạng bị loại trừ, tâm lý của Ôn Phương thật sự chênh lệch khá lớn.
Nghe thấy giọng điệu nói chuyện này, Diệp Trạch Đào biết, Ôn Phương nhất định rất đơn độc một mình, cũng không tồn tại người ngoài, liền hỏi:
- Thế nào rồi, nghe Tiểu Phương nói chỗ của em khó khăn lắm phải không?
Ôn Phương cười khổ nói:
- Đến vị trí mới mới hiểu được sự kịch liệt trong đấu tranh.
Ôn Phương là người rất ít khi nói những câu nói nản lòng, câu nói như thế này của cô ta đủ để chứng minh rằng áp lực nơi cô ta rất lớn.
Trầm ngâm suy nghĩ, Diệp Trạch Đào nói:
- Ngày mai tới tỉnh một chuyến, anh đưa em đi gặp một lãnh đạo.
Ôn Phường liền vui mừng nói:
- Hôm nay em sẽ xuất phát liền.
Cô ta biết rằng cơ hội của mình lại đến rồi.
Diệp Trạch Đào liền nở nụ cười.
Phương Di Mai ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, dùng tay nhéo lên bộ phận quan trọng của Diệp Trạch Đào một cái, khẽ cười nói:
- Có người không nhịn được rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình của cô ta em biết được nhiều, rốt cuộc là tình hình gì vậy?
Phương Di Mai nói:
- Dù sao thì mọi người cũng chưa nhìn ra bối cảnh của cô ta, nơi đó được bảo vệ chủ nghĩa nghiêm ngặt, liên kết loại trừ cô ta, anh chưa nhìn thấy bây giờ cô ta là một người đơn độc sao, chắc hẳn là người đến nơi cô ta để báo cáo công việc cũng không nhiều!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai nói:
- Anh đang nghĩ đến sẽ để em xuống phía dưới đi làm thử xem một chút!
Phương Di Mai cười nói:
- Kỳ thật, ở phía dưới nói làm tốt thì cũng làm tốt, quan trọng là người ở phía trên, chỉ cần ở phía trên có người rồi, tin tưởng rằng cục diện bây giờ của chị Ôn Phương sẽ có thể thay đổi được, dù sao thì năng lực của cô ta cũng đặt ở nơi đó.
Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai:

- Anh vẫn luôn hi vọng đặt em ở vị trí cơ sơ để có thể luyện tập một chút, chỉ có khi em chân chính luyện tập ra, thì con đường làm quan của em mới có thể càng ngày càng xa hơn!
Phương Di Mai liền ngồi đó nghiêm túc lặng im suy nghĩ.
Nhìn đến thân thể trần trụi của Phương Di Mai với bộ dạng chăm chú, Diệp Trạch Đào cũng không quấy rầy cô ta, Diệp Trạch Đào là người có ý tưởng riêng của mình. Ôn Phương được đặt phía dưới để mài luyện, bước tiếp theo Phương Di Mai cũng được đặt xuống phía dưới để mài luyện. Thật sự năng lực của hai người không kém, chỉ cần bọn họ phát triển được tốt, tùy thuộc vào sự trưởng thành của chính mình, hai người bọn họ rất có khả năng sẽ thành thuộc hạ quan trọng trong tay mình.
- Trạch Đào, anh nói em thật sự có thể được sao?
Phương Di Mai hỏi một cách cẩn thận.
- Trước đây em đâu phải như thế này đâu, làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào khó hiểu nhìn về hướng Phương Di Mai.
Phương Di Mai nói:
- Lúc trước em là người vô tri không biết sợ, cứ nghĩ rằng năng lực của mình rất mạnh. Trong thời gian này sau khi em tham gia vào ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, mới xem như là em mới hiểu rõ tình trạng của chính mình. Trong cơ quan tỉnh ủy người có năng lực mạnh quá nhiều, trong số bọn họ có rất nhiều người đều là nhân vật có khả năng nắm quyền lực một bên, cũng có rất nhiều người thật sự bản thân họ là do các vị trí cơ sở điều lên. Kinh nghiệm của bọn họ vô cùng phong phú, em so sánh với bọn họ, có thể nói là không là gì cả!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, mình như thế nào mà lại quên đi chuyện này, Phương Di Mai nói rất đúng. Cao thủ từ vị trí cơ sở điều đến ủy ban nhân dân tỉnh không ít, bởi vì bọn họ không có người đứng sau lưng, trì trệ tốc độ phát triển. Nếu cho bọn họ một không gian, tin rằng bọn họ sẽ đi được càng xa.
Bước tiếp theo mình thật sự phải từ những người này tìm kiếm thử xem thôi!
Vô cùng nghiêm túc nhìn về hướng Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh tôn trọng ý kiến của em, ví dụ em quyết định không đi đến nơi đó, phát triển của em có khả năng sẽ càng ngày càng chậm. Nếu em quyết định đi đến phía dưới, với kinh nghiệm trong ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy của em, hoàn toàn có thể giống như Ôn Phương, em tự mình suy nghĩ xong thì nói với anh.
Phương Di Mai nói:
- Tới lúc giống như chị Ôn Phương em lo lắng sẽ không thể gặp được anh.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Không phải ở đây em có một gia đình sao, chỉ cần em tới tỉnh, cơ hội anh tới tỉnh cũng rất nhiều!
Phương Di Mai nói:
- Ngày mai em gặp chị Ôn Phương rồi mới trả lời anh được không?
- Em à, cơ quan chủ chốt nán lại lâu quá thật sự không được đâu!
Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng đặc biệt, cuộc sống những nhân viên công vụ của ủy ban nhân dân huyện quá ổn định rồi, ổn định đến nổi căn bản là không cần làm bất cứ việc gì mà so với cuộc sống của dân thường còn tốt hơn. Ở dưới hoàn cảnh như vậy, bọn họ thật sự đều đặt tất cả tinh thần và thể lực vào công việc sao?
Xem ra ở trong huyện cũng nên tạo ra một ít không khí khẩn trương mới được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.