Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 465: Vi Gia Xuất Chiêu Rồi





Diệp Trạch Đào vừa rồi nhận được điện thoại của Điền Lâm Hỉ, muốn hắn đến nhà của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy Ngô Thật Triết một chuyến, nói rằng Trưởng ban Ngô có một số việc muốn nói chuyện cùng hắn.
Trong lời nói của Điền Lâm Hỉ lộ ra vẻ nghiêm túc. Diệp Trạch Đào nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì. Đương nhiên rồi, hắn hiểu nếu Điền Lâm Hỉ cho gọi hắn qua đó, chắc chắn Ngô Thật Triết có lời muốn nói với hắn.
Tuy Ngô Thật Triết là người của Điền Lâm Hỉ, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không có nhiều giao lưu với ông ta. Trong tình hình còn chưa rõ ràng, Diệp Trạch Đào liền đi đến nhà Ngô Thật Triết theo lời của Điền Lâm Hỉ.
Khi đến nhà của Ngô Thật Triết, thì lúc này ông ta đã đang ngồi để chờ Diệp Trạch Đào rồi.
Thấy Ngô Thật Triết đang đợi mình, Diệp Trạch Đào càng khẳng định chắc hẳn trên tỉnh đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Là một thành viên của Điền hệ, Ngô Thật Triết cũng có rất nhiều nghiên cứu đối với Diệp Trạch Đào. Trông thấy chàng thanh niên trẻ tuổi này, Ngô Thật Triết không hề biểu hiện thái độ quan cách của một lãnh đạo Tỉnh ủy, mà biểu hiện rõ một vẻ thân tình.
- Tiểu Diệp, ông Điền nói hôm nay cậu từ thủ đô về, nên tôi muốn tìm cậu để nói chuyện một chút.
- Xin chào Trưởng ban Ngô!
Diệp Trạch Đào biểu hiện một thái độ cung kính.
Ngô Thật Triết trông thấy thái độ của Diệp Trạch Đào như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Cái cậu tiểu Diệp này thật biết lễ nghĩa.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Ngô Thật Triết là một người hơi béo, không cao cho lắm, nhưng tiếng nói thì lại rất vang, rất lớn.
Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
- Nghe nói lần này cậu lên thủ đô để bàn chuyện hôn nhân phải không?
- Vâng, tháng 10 sẽ tổ chức ạ.
- Ha ha, đúng là chuyện tốt!
Ngô Thật Triết kỳ thật vô cùng hiếu kỳ với cậu thanh niên Diệp Trạch Đào này, nên rất muốn tìm hiểu thêm về hắn.
- Sự phát triển của huyện Thảo Hải các cậu thật nhanh, có rất nhiều điểm sáng. Bước tiếp theo tôi cũng muốn xuống Thảo Hải để nghiên cứu một chút.
Là người của ông Điền, Diệp Trạch Đào cũng tin chắc Ngô Thật Triết cũng đã hiểu quan hệ giữa mình và ông Điền, nên hắn cũng bớt đi những lễ nghĩa chốn quan trường, chỉ có điều cố gắng biểu hiện ra sự cung kính mà thôi.

Diệp Trạch Đào nghe đến đó, trong lòng có chút kích động. Điền Lâm Hỉ rời Ninh Hải, mặc dù những người này đều là người của ông ta, nhưng nếu chính bản thân mình không biểu hiện ra một chút về bối cảnh của mình thì chắc hẳn bọn họ sẽ khinh thường mình, hay là cứ mượn oai hùm một chút vậy.
Tính toán một chút, Diệp Trạch Đào mới thật thà nói:
- Trưởng ban Ngô quá lời rồi, chúng tôi còn khiếm khuyết nhiều lắm. Lần này đến thủ đô, lão Hoa cũng đã chỉ thị cho tôi rằng, khi thực hiện công tác, nhất định phải hình thành nên kinh nghiệm. Sau khi về, chúng tôi sẽ triển khai công tác theo phương hướng đó, thêm một bước khai thác và phát triển nội dung công tác.
Ngô Thật Triết vốn tùy ý dựa người vào ghế sô pha.
Ông ta cũng tùy ý mà nói chuyện, nhưng kết cục nghe thấy Diệp Trạch Đào nói những lời như vậy, trong lòng chấn động không nhỏ.
Với sự thông minh, khôn khéo của mình, đương nhiên ôn gta cũng biết Diệp Trạch Đào cố ý nói ra điều này. Nhưng ông ta càng hiểu đến sự quan trọng trong tin tức mà Diệp Trạch Đào mang tới.
Hoa Uy đã gặp Diệp Trạch Đào?
Điều này chứng minh cái gì chứ? Chứng tỏ rằng Hoa Uy rất chú ý đến huyện Thảo Hải, cũng rất chú ý đến tỉnh Ninh Hải!
- Đích thân lão Hoa chỉ thị cho cậu sao?
Hỏi một câu để xác thực vậy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, tinh thần của lão Hoa rất tốt, ông ấy có nói nếu có cơ hội ông ấy cũng sẽ đến Thảo Hải.
Ngô Thật Triết hiểu rồi, hiện Diệp Trạch Đào đã lọt vào tầm mắt của Hoa Uy, nên trong lòng ông ta cũng có ít nhiều sự hâm mộ.
- Chỉ thị của lão Hoa rất quan trọng, chúng ta nhất định phải thực hiện tinh thần của chị thị này đến cùng!
- Vâng, sau khi trở về nhất định chúng tôi sẽ thực hiện chỉ thị của lão Hoa và của ngài đến cùng!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào cũng đã tâng mình lên như vậy, Ngô Thật Triết thầm gật đầu, cậu thanh niên này thật sự không tồi.
- Hôm nay cho gọi cậu đến đây là có chuyện muốn nói với cậu một chút. Sáng hôm nay, trên Tỉnh ủy có đưa ra một thứ, chính là sau này Tỉnh ủy sẽ trực tiếp quản lý Bí thư Huyện ủy. Mọi sự phân công và khảo hạch của Bí thư Huyện ủy đều do Tỉnh ủy tiến hành. Ngoài ra trước khi tiến hành đảm nhiệm còn cử đi học bồi dưỡng ở trường Đảng.
Quả nhiên là xảy ra chuyện đại sự!
Nghe thấy thế, trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ, quả nhiên trên tỉnh đã có một vài động tác rồi.
Ngô Thật Triết nói đến đây, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đầu tiên là Bí thư Huyện ủy không phải theo phương thức cũ trước kia nhậm chức nữa, mà phải thông qua biểu quyết của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Tiếp theo, đó là thời hạn nhậm chức được phép nhắc lại!
Diệp Trạch Đào khẽ chau mày, khi mình nhậm chức Bí thư huyện ủy thì đột nhiên lại nảy sinh ra thứ quỷ quái này, chẳng lẽ là sự ngẫu nhiên sao?
Diệp Trạch Đào không thể tin đó chỉ là hành động ngẫu nhiên. Làm như thế chính là muốn tăng thêm độ khó cho chính bản thân mình mà thôi!
Chủ yếu vẫn là nhằm vào chính mình!
Ngô Thật Triết vẫn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của Diệp Trạch Đào, sau khi cảm thấy dường như Diệp Trạch Đào đã hiểu được mấu chốt của vấn đề cũng âm thầm lên tiếng tán thưởng sự lãnh ngộ chính trị của cậu thanh niên trẻ này.
- Trưởng ban Ngô, tôi nên làm gì mới phải?
Câu hỏi này của Diệp Trạch Đào rất nhiều ý tứ. Điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào hoàn toàn coi ông ta là hậu thuẫn của mình, như vậy càng tỏ ra sự thân thiện.
Ngô Thật Triết nhớ lại ông Điền lúc nào cũng gọi điện nhắc nhở mình phải tận lực giúp đỡ Diệp Trạch Đào, lại nhớ đến Diệp Trạch Đào có nói đến thái độ của lão Hoa, nên đương nhiên ông ta không thể không giúp Diệp Trạch Đào được. Lần này cho gọi Diệp Trạch Đào đến đây, ông ta muốn tìm hiểu thêm về Diệp Trạch Đào một chút, và tìm hiểu thêm về lực lượng phía sau của hắn.
Trước khi Diệp Trạch Đào đến, Ngô Thật Triết cũng đã tiến hành phán đoán về phương diện trợ lực của Diệp Trạch Đào. Hai người của Điền hệ, thêm vào đó mình cũng biết thêm một người của Hô Diên cũng đang ủng hộ cho Diệp Trạch Đào, như vậy thì lực lượng của bọn họ quả là cũng khá ổn.
Điều khiến cho Ngô Thật Triết đau đầu nhất chính là Bí thư của Mạnh hệ và Phó bí thư của Vi gia đang liên kết, bắt tay với nhau. Lực lượng này quá hùng mạnh. Nếu như chuyện này mà đem ra hội nghị để thảo luận, thì mọi người căn bản chắc không có nhiều phần thắng.
Đó là chuyện rất đau đầu!
Mọi người hình như muốn phá vỡ chuyện Bí thư Huyện ủy của Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Diệp, mấy hôm nữa Tỉnh ủy sẽ họp nghiên cứu một số nhân sự để bổ nhiệm, cứ chờ xem sao vậy!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Trước khi đến thì Bí thư Trịnh ở trên thủ đô cũng có gặp tôi, nói rằng bước tiếp theo đối với huyện Thảo Hải trên thủ đô cũng sẽ có một ít sự hỗ trợ.
Ngô Thật Triết sửng sốt, chuyện này sao lại có thể lan đến trên thủ đô được chứ. Ông ta đương nhiên biết, Chủ tịch tỉnh Dương Thăng Hải chính là người của ông Trịnh. Giả dụ nếu như có một Chủ tịch tỉnh đứng ra đỡ đầu, thì sẽ hóa giải được áp lực bí thư của Mạnh hệ. Đến lúc đó thì đúng là có không gian để vận hành rồi.
Khẽ mỉm cười, Ngô Thật Triết nói:
- Chủ tịch tỉnh Dương ngày hôm qua cũng vừa trở về.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ở trên thủ đô tôi cũng đã tiến hành báo cáo công tác của huyện Thảo Hải với ông ấy.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào dường như nghĩ tới cái gì đó, rồi nói với Ngô Thật Triết:
- Trưởng ban Ngô, có chuyện này, khi tôi đi gặp lão Hoa, hình như ông ấy cũng có một số ý tưởng đối với công tác Tỉnh ủy của tỉnh Ninh Hải chúng ta.
A!
Lời nói này lần nữa lại khiến cho Ngô Thật Triết chấn động. Nếu nói những lời trước đó ông ta không mấy để ý, thì câu nói này chính là một báo động trước một trận động đất trên diễn đàn chính trị của tỉnh Ninh Hải.
Lần này Ngô Thật Triết lại có ý tưởng mới. Xem ra cái cậu thanh niên Diệp Trạch Đào này không chỉ là người mà Điền Lâm Hỉ rất yêu mến, mà xem ra hắn ta thật sự có một hậu thuẫn vô cùng lớn mạnh. Khi đối đãi với cậu thanh niên này, tốt nhất là mình nên tìm mọi cách để lôi kéo cậu ta về phe mình.
- Tiểu Diệp, cậu phải tin tưởng vào tổ chức. Cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi!
Từ lời nói ấy, Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu ra một vấn đề mấu chốt, quả nhiên là người của Mạnh hệ và Vi hệ, Tạ hệ và Tôn hệ đang hình thành đồng minh ở tỉnh Ninh Hải.
Diệp Trạch Đào cũng tiến hành phán đoán một chút tình hình ủng hộ của tỉnh đối với bản thân mình. Hai phiếu của Điền Lâm Hỉ không thành vấn đề rồi. Một phiếu của Hô Diên Ngạo Bác cũng không vấn đề. Vậy là đã có ba phiếu. Vấn đề lấy hai phiếu của Trịnh hệ cũng không to lắm. Vậy là đã nắm trong tay 5 phiếu. Mấu chốt vẫn là Chủ tịch tỉnh Dương Thăng Hải có thực lực với Bí thư của Mạnh hệ.
Phó chủ tịch thường trực Chu Cường Hà là người của Tang Văn Thanh, đến hiện tại ông ta vẫn không tỏ rõ thái độ, chắc là đứng ở phe trung lập. Mười ba vị thường vụ tỉnh ủy, trừ đi một người mà nói, mười hai phiếu đối với mười hai phiếu, quả nhiên là lực lượng ủng hộ mình có yếu hơn một chút.
Rời khỏi nhà của Ngô Thật Triết, Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt phát hiện ra vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Đối phương chắc hẳn cũng đang tính toán chuyện này.
Diệp Trạch Đào tự hỏi lực lượng của chính mình vẫn chưa đến tầm năng lực đòi hỏi của Tỉnh ủy, cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề, cũng chỉ có thể nghĩ đến thái độ của Hoa Uy.
Có thể Hoa Uy cũng đã phát hiện ra tình huống như vậy, nên chắc cũng đã có hành động!
Chuyện như vậy cũng không cần Diệp Trạch Đào phải đi nói cho người khác, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, chuyện mà tỉnh Ninh Hải làm thì chắc chắn những người ở trên thủ đô cũng đều đã biết.
Quả nhiên là một độc chiêu!
Sự chênh lệch cấp bậc quá nhiều!
Sở Tuyên!
Diệp Trạch Đào đôt nhiên nhớ tới một nhân vật mà lúc nãy mình không nhớ ra. Nếu Sở Tuyên rất ủng hộ mình, sau khi chuyện này xảy ra, liệu Sở Tuyên sẽ có ý tưởng như thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Sở Tuyên.
Hai người giờ đây nói chuyện điện thoại dễ dàng hơn rất nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tuyên nhận được cuộc điện thoại của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Sở, tôi vừa từ trên thủ đô về.
Diệp Trạch Đào vừa nói câu đó, Sở Tuyên liền nói luôn:
- Trạch Đào, chuyện của cậu, cậu không phải lo, cứ tin tưởng vào tổ chức!
Từ lời nói ấy có thể hiểu rằng Sở Tuyên đã hiểu hết rồi.
- Bí thư Sở, kỳ thật, cho dù đứng ở trên cương vị nào chúng tôi đều cũng sẽ làm tốt công tác của mình. Hiện giờ tôi đang nắm giữ cương vị Chủ tịch huyện, cũng không ảnh hưởng đến công tác.
Khi nói những lời này Diệp Trạch Đào có chút cảm thán.
Sở Tuyên cũng nghe ra chút ít tâm tình của Diệp Trạch Đào, cười nói:
- Nghênh đón cái khó mà tiến lên mới chính là tính cách cán bộ Đảng của chúng ta chứ. Sao rồi, gặp chút khó khăn liền nản sao?
Diệp Trạch Đào đương nhiên không vì chuyện này mà có sự dao động, chỉ là có một chút cảm thán mà thôi, liền cười nói:
- Xin Bí thư Sở yên tâm, tôi không có ý nghĩ gì khác đâu. Lần này tôi trở về Thảo Hải, huyện Thảo Hải có thêm vài nhà đầu tư nước ngoài đến nói chuyện đầu tư.
Sở Tuyên cười ha hả:
- Điều này đúng rồi mà!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền có một cảm giác, Sở Tuyên chắc sẽ có động thái gì đó.
Tư Đồ Vũ sớm đã chạy xe đến tỉnh thành, ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào vẫn còn nghĩ đến những động thái của Sở Tuyên.
Khẳng định Sở Tuyên sẽ xuất chiêu, chỉ có điều không hiểu ông ta sẽ xuất chiêu gì mà thôi.
Diệp Trạch Đào cũng biết, lần này đến thủ đô, việc nên làm thì đã làm rồi. Thủ đoạn cần triển khai thì cũng đã triển khai. Bước tiếp theo về căn bản không có việc gì xảy ra rồi. Chỉ có duy nhất một chuyện đó là nhìn các bên đánh cờ mà thôi.
Mình cũng không thể cứ ngồi mà đợi được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.