Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 458: Con nhỏ này!





Dương Thăng Hải cảm thấy mình nhất định phải nhanh chónh xoay chuyển lại tình thế này, vội nói với Trịnh Thành Trung:
- Lãnh đạo cũ, tôi cũng có tìm hiểu một chút về đồng chí Diệp Trạch Đào này rồi, làm cho Thảo hải phát triển tốt lắm, gần đây tôi cũng đang định đến Thảo Hải một chuyến.
Đây là một thái độ ủng hộ Diệp Trạch Đào mà Dương Thăng Hải vừa mới nghĩ ra, mà cũng là muốn thăm dò ý tứ của Trịnh Thành Trung một chút.
Trước đây tuy Trịnh Thành Trung có ám thị, Dương Thăng Hải vẫn không chứng kiến được quan hệ thân mật đến mức độ này của Trịnh gia với Diệp Trạch Đào. Khi biết Diệp Trạch Đào muốn cưới con gái nhà họ Lưu, nghĩ rằng Lưu gia và Trịnh gia cũng gọi là có quan hệ, thì chỉ đoán có lẽ là nể mặt Lưu gia nên Trịnh Thành Trung mới bảo mình quan tâm. Bây giờ mới phát hiện suy nghĩ của mình đã chệnh hàng km rồi, không cần nói quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh gia mà chỉ cần xem chuyện Diệp Trạch Đào có thể gặp được Hoa Uy thì cũng đáng để coi trọng lắm rồi.
Trịnh Thành Trung bèn mỉm cười nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải quả thực là có rất nhiều đổi mới, gần đây tôi cũng đang suy nghĩ đến vấn đề xây dựng nông thôn mới. Hôm nay nhân cơ hội này, tôi cũng muốn thảo luận với Diệp Trạch Đào một chút vấn đề này. Chúng ta muốn phát triển thì phải không ngừng đổi mới, về mặt này sự phát triển của Thảo Hải có không ít cái lấy ra được. Nếu như cậu có thể đi nghiên cứu được thì rất tốt, nếu thật sự là có thể nghiệm tốt thì phải kịp thời nhân rộng. Gần đây Trung ương đang rất coi trọng việc phát triển nông thôn mới. Nếu như trở thành một huyện thí điểm thì cũng là việc tốt với các cậu mà!
Dương Thăng Hải chợt
sáng mắt lên, Trịnh Thành Trung nói chuyện này đã lộ ra chính sách tiếp theo của Trung ương, nếu như Thảo Hải thử nghiệm thành công thì mình cũng là người có thành tích, đây đúng là hai bên cùng có lợi đây mà, chính vì thế nên anh ta cũng rất sốt ruột.
Dương Thăng Hải đến Ninh Hải rồi, cũng cảm nhận được sự phức tạp của Ninh Hải, tự mình cũng hơi khó bắt đầu, đặc biệt là thế lực của Tỉnh ủy rất là phức tạp, mình đã vất vả lắm mới lôi kéo được vài đồng minh, muốn phát triển công việc mà đầu mối để bắt đầu rất khó nắm bắt.
Việc mà Trịnh Thành Trung nói thực sự là một xuất phát điểm.

- Lãnh đạo cũ quả đúng là đứng ở vị trí cao, anh đã nói như vậy, tôi được mở tầm mắt rồi.
Trịnh Thành Trung cười ha ha:
- Thăng Hải, cậu mới đến Ninh Hải, nếu muốn triển khai công việc, đoàn kết tất cả những đồng chí có thể đoàn kết được là quan trọng rồi. Sư phụ của Tiểu Diệp là Điền Lâm Hỷ, ông Điền ở Ninh Hải đã nhiều năm, bây giờ Ninh Hải có Tiểu Diệp ở đó, cậu hãy quan tâm nhiều hơn đến Tiểu Diệp.
Dương Thăng Hải liền hiểu ngay ý của Trịnh Thành Trung, nếu mình có thể kết thành đồng minh với người của họ Điền thì sẽ hỗ trợ được rất nhiều cho việc triển khai công việc ở Ninh Hải, đây là một tín hiệu.
Thấy Dương Thăng Hải nhìn sang với ánh mắt sáng ngời, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Nghe nói Diệp Trạch Đào còn nhận Ngô Diên Hạo Bác làm cha nuôi nữa đó!
Dương Thăng Thành đã tính toán chuyện này rồi, Ngô Diên Ngạo Bác ở Tỉnh ủy Ninh Hải có một lá phiếu, Điền Lâm Hỷ có hai lá phiếu, trong tay mình giờ cũng có hai phiếu, nếu như kéo hết được những phiếu này về thì trong tay mình sẽ có tới năm phiếu, điều này có nghĩa là có lực lượng cực mạnh ở Ninh Hải rồi!
Đây chính là một đầu mối xuất phát lớn đây!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn Dương Thăng Hải, mình nêu ra mấy nội dung như vậy, nếu như Dương Thăng Hải mà vẫn còn không hiểu tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào thì anh ta thật không xứng với cái chức vụ đó rồi.
Sau khi Dương Thăng Thành nghĩ và hiểu ra, gật đầu nói:
- Bí thư Trịnh, tôi cho rằng bây giờ nhất định phải tiến hành tổng kết các kinh nghiệm phong phú của Thảo Hải, đây là của cải quý giá của Ninh Hải chúng ta đấy!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Sự phát triển của Ninh Hải được rất nhiều người quan tâm!

Hai người nói chuyện ở đây, Phương Mai Anh đã bước nhanh đi.
Nhà họ Trịnh là một ngôi biệt thự độc lập trong khu này, mọi người trong khu này đều có những ngôi nhà như vậy, từ chỗ họ đi ra đến trạm gác bên ngoài nhất cũng phải đi qua vài trạm kiểm soát, bình thường thì đều ngồi trên ôtô, hôm nay lúc Phương Mai Anh vội vội vàng vàng đi ra thì không kịp ngồi xe, đúng là cảnh sắc ở đây rất đẹp nhưng mà đoạn đường này cũng không ngắn đâu.
- Chủ nhiệm Phương, chị muốn đi đâu vậy?
Một chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ thò đầu ra hỏi.
- Tôi đi dạo! Phương Mai Anh cười và nói vậy.
Chiếc xe này đã đi rồi, vừa đi được vài bước nữa, lại một chiếc xe khác đến, xe lại dừng, một người trung niên mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Phương, tôi thấy xe con gái chị đang đậu ở đằng kia kìa.
Phương Mai Anh liền cảm thấy kỳ lạ rồi, cười nói:
- Chắc là xe hỏng rồi.
Người trung niên đó bèn nói:
- Có cần giúp đỡ không?
- Không cần, không cần, cái này tôi….
Cái con này!
Phương Mai Anh nghĩ trong đầu, lẽ nào xe thật sự bị hỏng sao
Nơi đây đều là chỗ ở của các cán bộ lãnh đạo, hai người lúc nãy đều là đến thăm bố mẹ, Phương Mai Anh cũng quen biết họ, đều làm việc trong cơ quan Trung ương.
Thời tiết đến thật là nóng nực.
Đi đoạn đường này, Phương Mai Anh cảm thấy da dẻ đã phát nóng lên, quên không mang ô theo rồi!
Nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy xe đang đỗ sát vào phía trong, bên trong này người cơ bản là rất ít, vội vàng lái xe qua đều không mấy chú ý đến.
Người đâu?
Lúc Phương Mai Anh nhìn thấy xe đậu ở chỗ đó liền nhìn xung quanh nhưng không hề nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đâu cả.
Vội vàng đi đến ghé sát mắt vào kính xe, Phương Mai Anh nhìn vào trong.
Xe của Trịnh Tiểu Nhu chỉ có thể từ trong nhìn được ra ngoài chứ từ bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong.
Lúc Phương Mai Anh ghé sát vào nhìn, bà ta không thể nhìn thấy cái cảnh bên trong xe, nhưng làm cho Diệp Trạch Đào khiếp sợ vô cùng.
Diệp Trạch Đào đang cùng Trịnh Tiểu Nhu diễn trò ân ái mãnh liệt, vô tình ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cặp mắt của Phương Mai Anh đang ghé sát vào kính xe.
Vốn dĩ đang lúc động tác dồn dập mãnh liệt nhất trong cơn cao trào mà Diệp Trạch Đào sợ tới mức cậu nhỏ xụi lơ nghẻo đầu, đờ hết cả người ra.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng không nghĩ ra là từ bên ngoài xe không thể nhìn vào được bên trong, vẫn cho rằng đã bị Phương Mai Anh nhìn thấy rồi, trong đầu thầm nghĩ:
- Toi rồi!
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu đang tiến vào thời điểm cao trào, không hề biết Diệp Trạch Đào khiếp sợ qúa rồi, cảm thấy đúng lúc quan trọng mà không thấy Diệp Trạch Đào dấn mạnh gì cả thì càng ôm chặt hắn ta hơn mà còn ra sức hẩy lên phối hợp nữa.
Phương Mai Anh hoàn toàn không nhìn thấy cảnh bên trong xe, không ngừng ngó nghiêng bên ngoài tìm cách nhìn bằng được vào trong xe, bà ta muốn xem xem rốt cuộc có phải Trịnh Tiểu Nhu bọn chúng đang ở trong xe không.
Nhìn một hồi mà cũng chẳng thấy gì.
Đúng lúc này, Phương Mai Anh phát hiện chiếc xe lay động.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lay động này.
A!
Con nhỏ này!
Trong lòng Phương Mai Anh đã hiểu chút ít rồi, có thể sau khi con gái mình gặp Diệp Trạch Đào thì hai đứa không kìm nổi nữa, liền làm chuyện đó trên xe luôn rồi.
Lúc này mới nhớ ra xe của con gái thì bên ngoài không thể nhìn vào trong xe được, Khi Phương Mai Anh lại nghĩ ra là từ trong xe có thể nhìn được ra ngoài thì mặt bà cũng đỏ lên, nghĩ thầm có lẽ bọn chúng không hề biết là mình đến đâu.
Rồi nhanh chóng lách mình trốn sang một bên.
- Ý, chủ nhiệm Phương, chị làm gì ở đây thế?
Một người phụ nữ trung niên cầm ô đi từ bên ngoài vào.
Nhất thời làm cho Phương Mai Anh vô cùng lúng túng, vội cười đáp:
- Xe của con gái có chút vấn đề, tôi trông hộ nó, đang định gọi người đến sửa.
Lúc người phụ nữ trung niên nhìn về phía chiếc xe, lúc đó Diệp Trạch Đào đang ra sức đè Trịnh Tiểu Nhu xuống, cố gắng không để cho cô làm được những động tác mạnh mẽ kịch liệt, xe đúng là không rung nữa nhưng cũng khiến cho Diệp Trạch Đào mồ hôi ướt đầm.
- Có cần giúp gì không? Đúng lúc tôi đang rảnh.
Người phụ nữ trung niên đó liền tỏ ý muốn giúp đỡ nên càng bước đến gần Phương Mai Anh hơn.
Ngay lúc ấy làm cho Phương Mai Anh cuống cuồng, vội lắc đầu nói:
- Không sao, không sao đâu, cô cứ đi làm việc của cô đi.
Nói một hồi mới đuổi được người đó đi.
Lúc này Diệp Trạch Đào vừa phải chịu đựng những động tác kích thích mãnh liệt của Trịnh Tiểu Nhu, vừa phải quan sát Phương Mai Anh, trong đầu là các kiểu suy nghĩ hỗn loạn. Nhìn thấy Phương Mai Anh ở chỗ không xa lắm, vốn dĩ cậu nhỏ của Diệp Trạch Đào đã bị dọa cho xụi lơ ra rồi trong chốc lát lại bột phát cương cứng trở lại.
Muốn chết à!
Cảm nhận được Trịnh Tiểu Nhu đã đến thời điểm kết thúc rồi, Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Mẹ em đang ở ngoài xe!
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn nhắc để Trịnh Tiểu Nhu làm nhẹ một chút, không ngờ rằng câu này làm cho Trịnh Tiểu Nhu càng điên cuồng còn làm mạnh thêm vài cái nữa.
Rên rỉ một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới mềm người thả lỏng cơ bắp ra.
Diệp Trạch Đào cũng bất thình lình đạt tới đỉnh khoái cảm nên cũng điên cuồng dấn ra dấn vào một hồi.
Hai người đều thả phịch ra trong xe.
Diệp Trạch Đào từ trước tới giờ chưa từng được thế này, cái kiểu kích thích dị thường đó khiến hắn ngây ngất.
- Trạch Đào, tuyệt lắm!
Trịnh Tiểu Nhu thỏa mãn ôm lấy Diệp Trạch Đào.
Thở hổn hển, Diệp Trạch Đào cười khổ:
- Mẹ em đứng bên ngoài đó!
- Nói lung tung!
Đánh nhẹ Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu thẹn thùng nói.

Chỉ chỉ ra ngoài xe, Diệp Trạch Đào nói:
- Em tự nhìn đi!
Trịnh Tiểu Nhu hoàn toàn vô thức nhìn ra ngoài, ánh mắt chợt kinh ngạc, nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, gắt gỏng:
- Anh nhìn thấy mà không nói sớm, thật là xấu hổ chết được!
Diệp Trạch Đào rầu rĩ nói:
- Nói rồi mà em làm càng mạnh hơn nữa!
Trịnh Tiểu Nhu vừa qua cơn thỏa mãn dục tình xong mặt lại càng đỏ hơn.
Sau khi hai người vội vội vàng vàng mặc quần áo xong cứ ngồi trên xe mà người này nhìn sang người kia.
- Làm thế nào bây giờ? Trịnh Tiểu Nhu hỏi nhỏ.

Diệp Trạch Đào cũng đau đầu nói:
- Việc này không dễ đâu! Vẫn còn chưa vào đến nhà em mà đã xơi em rồi, lại còn bị mẹ em phát hiện ra nữa!
Khi nghĩ đến lúc nãy đôi mắt Phương Mai Anh ghé sát cửa xe như thế, Diệp Trạch Đào liền vò đầu bứt tai.
Lúc đó Phương Mai Anh nghĩ trong đầu, chuyện này chắc chắn hai đứa sẽ rất xấu hổ, mình mà còn đứng đây làm gì.
Nghĩ một lúc, Phương Mai Anh mới quay người nhanh chóng bước đi.
Vừa đi Phương Mai Anh vừa nghĩ, hai đứa chắc không nhìn thấy mình đâu!
Con nhỏ này!
Nhìn thấy Phương Mai Anh quay người bước đi rồi, Trịnh Tiểu Nhu vỗ nhẹ lên bộ ngực căng tròn nói:
- Sợ chết khiếp! sợ chết khiếp!
Diệp Trạch Đào cười méo xệch nói:
- Anh sợ đến nỗi sắp phát ốm đến nơi rồi!
Khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói lúc nãy Phương Mai Anh có gí mắt vào kính xe để nhìn vào trong, Trịnh Tiểu Nhu bèn cười nhẹ một tiếng:
- Chắc anh không sao chứ nhỉ?
- Nếu như có chuyện thì em làm thế nào?
Trịnh Tiểu Nhu bèn bật cười.
- Đi thôi, chúng ta đón mẹ về cùng. Trịnh Tiểu Nhu nói.
Diệp Trạch Đào kinh ngạc nói:
- Em vẫn còn dám đón bà về cùng?
- Sợ gì chứ, dù sao anh cũng là chồng em, ba mẹ cũng biết rồi, làm thì làm, sợ gì chứ!
Lúc này lại thấy Trịnh Tiểu Nhu trở lại kiểu phóng khoáng.
- Mở cửa xe trước cho thông khí đi!
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, việc ngày hôm nay chỉ có thể giơ đầu chịu trận mà thôi.
Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới để ý thấy không khí trong xe quả là có mùi, đỏ mặt nói:
- Đều tại anh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.