Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 434: Có được có mất.





- Sao giờ anh mới tới, bọn họ đều qua bên kia rồi.
Vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, Tô Ảnh nói có chút không vui.
Lúc nãy khi Lưu Phàm đi thì kêu cô ta đợi ở đây, đợi được mãi mà không thấy Diệp Trạch Đào đến, điều này làm cô ta không hài lòng.
Nghĩ đến khi bọn người Lưu Phàm rời đi cùng với mấy công tử nổi tiếng ở Bắc Kinh cười nói ra đi, trong lòng Tô Ảnh ao ước. Lăn lộn trong vòng tròn này, điều cần là tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhìn Lâm Cầm Tiên kia, giờ không phải đã dựa vào Lưu Phàm rồi sao, nhìn sự đắc ý của cô ta trước lúc ra đi kìa!
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể dựa vào các công tử, còn mình thì chỉ bên cạnh một thằng nhà quê chứ!
Lại nhìn đến mình đang ngồi ở đây, khi vẻ mặt khác thường của mọi người nhìn lại, Tô Ảnh liền cảm thấy mình có chút hạ giá.
- Ồ, bọn họ đã đi rồi?
- Đều là những đại thiếu gia có tiếng ở Bắc Kinh, anh làm gì thế, đi lung tung khắp nơi, mau tới nhanh, đừng để bọn họ sốt ruột chờ!
Cũng chẳng cần đợi cho Diệp Trạch Đào lên tiếng, Tô Ảnh nóng lòng đứng dậy đi qua bên đó.
Diệp Trạch Đào nhìn cô ta một cái, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là người ham quyền hám lợi.
Hôm nay Tô Ảnh cảm thấy trong lòng vô cùng bất mãn. Rõ ràng khó khăn lắm công tử Lưu gia mới gọi đến mình, không ngờ người mình đến tiếp lại là một thanh niên như vậy. Lại nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào trước mắt mình hiện giờ, đôi giày rẻ tiền, giá tiền chắc chưa đến một trăm, quần áo trên người cũng là hàng rẻ tiền. Nhìn khắp cả người cộng lại may ra chưa đáng giá mấy trăm tệ. Lại nhìn tình cảnh Diệp Trạch Đào đến đây như một thằng nhà quê, Tô Ảnh còn có chút bực mình. Khi nghĩ đến người Lâm Cầm Tiên kia được khoác taycông tử của Lưu gia Lưu Phàm, mình lại chỉ có thể tiếp một thằng nhà quê Diệp Trạch Đào, trong lòng Tô Ảnh rất không vui. Càng nghĩ càng không hài lòng. Ít nhiều có chút oan ức nói lên lời còn có chút xúc phạm.
Vốn Diệp Trạch Đào có ý xin lỗi, khi nghe thấy Tô Ảnh nói lời này, khẽ nhíu mày nói:
- Bọn họ đi việc của họ, cô có việc thì làm việc của cô, tôi xem tiếp.
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào không chỉ không đi mà ngược lại đi xuống dưới.
Bán đấu giá lúc này là chữ ký của một nữ minh tinh, Diệp Trạch Đào biết rằng, bên trong này có một chút nội dung không thể cho người khác biết.
Khi nghe mọi người ra giá lập tức lên đến mấy vạn tệ, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng, quả nhiên chỉ cần biết nghĩ, chỗ nào cũng cần tiền.
Tô Ảnh đứng ở đó vốn cho rằng mình vừa nói, Diệp Trạch Đào sẽ vội vàng đi đến, không ngờ hắn lại ngồi xuống ngon lành. Trông thấy như vậy sắc mặt càng của cô ta càng thay đổi nhiều hơn.
Đi không được, không đi cũng không xong. Ít nhiều có chút xấu hổ.

- Cô cũng muốn đấu giá?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Tô Ảnh nói:
- Anh muốn xem, thì tự xem đi, tôi đi trước.
Diệp Trạch Đào khoát tay, trong lòng Tô Ảnh đang nghĩ, đám người Lưu Phàm đến đó tán chuyện khoác lác, đều là những công tử có tiếng ở Bắc Kinh, nếu mình tiếp thằng nhà quê này, làm không tốt sẽ đánh mất cơ hội. Diệp Trạch Đào này không đi thì thôi, mình đi trước. Nếu làm tốt, cũng có thể câu được một anh công tử, đến lúc đó, sự phát triển của mình sẽ lên như xe tốc hành.
Nhìn Tô Ảnh đi rồi, Diệp Trạch Đào lắc đầu,là người gì vậy!
Lại nhìn ra ngoài một hồi, sau khi thực sự hiểu tình hình ở đây, sự hiếu kỳ của Diệp Trạch Đào cũng biến mất. Nói thật, ở đây hoàn toàn là một nơi đặc biệt cho một số người làm việc, là nơi phục vụ một số người nào đó, tất cả được khoác lên tấm sáo hợp pháp để thực hiện những chuyện phi pháp, chỉ là có người bảo vệ mà thôi.
Khi nghĩ đến có thể mở một nơi như vậy ở Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào có chút kinh hãi. Cứ nghĩ là biết, mình hoàn toàn không thể có ảnh hưởng gì đến lực lượng ở đây.
Có lực lượng lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, Diệp Trạch Đào còn chưa đạt đến trình độ này.
Mất đi hứng thú, Diệp Trạch Đào liền đi ra ngoài, hắn đã không muốn nhìn tiếp nữa. Rời khỏi tòa nhà lớn này, hít thở không khí bên ngoài, Diệp Trạch Đào biết lực lượng của mình vẫn còn quá yếu.
Đứng ở bên ngoài chờ taxi, nghĩ đến việc Lưu Phàm chưa biết mình rời đi, liền gọi một cú điện thoại cho Lưu Phàm. Lúc này anh ta đang nói chuyện với mọi người rất vui vẻ, nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm cười nói:
- Anh ở đâu vậy?
- Tôi đã đi khỏi đó rồi, anh cứ chơi, tôi có chút chuyện phải giải quyết.
Lưu Phàm liền nghi ngờ, nhìn thoáng qua Tô Ảnh nói:
- Có phải anh không vui?
- Không phải, tôi nhận được một cú điện thoại, phải đi gặp một người, không ảnh hưởng tới anh!
Khi Lưu Phàm gác điện thoại, ánh mắt liền nhìn về phía Tô Ảnh, trầm giọng nói:
- Cô làm anh ấy tức giận rồi phải không?
Tô Ảnh nói:
- Anh ta nói không cần tôi theo, tự mình xem, tôi thấy anh ta đang xem đấu giá, liền đến đây trước.
Lưu Phàm giơ tay tát một bạt tai.
“Páp” một tiếng, Lưu Phàm liền lớn tiếng nói:
- Đồ kỹ nữ thối tha, ông đây gọi ngươi đến là để tiếp đãi anh ấy, cô giỏi thật, người không tiếp cho tốt, chạy tới đây làm gì?
Một vị công tử lại hỏi:
- Phàm thiếu gia, sao vậy?
- Mẹ kiếp, ông đây kêu cô ta chăm sóc tốt Diệp Trạch Đào, thế mà cô ta lại thế, người không tiếp, chạy đến đây, làm cho anh ấy bỏ đi rồi!
Nói xong lại muốn đánh người.
Tô Ảnh bị đánh, cô ta thế nào cũng không ngờ đến sẽ có chuyện như vậy, muốn khóc lại không dám khóc.
Người hỏi kia giật mình nói:
- Diệp Trạch Đào nhà các anh?
Lưu Phàm gật đầu nói:
- Hôm nay lão gia sắp xếp cho tôi nhiệm vụ tiếp đãi tốt anh ấy, đồ kỹ nữ thối này, sắp xếp vui chơi một chút thôi mà cũng bị cô ta đều bị cô ta làm hỏng!
Người thanh niên kia vỗ mạnh vào đùi nói:
- Sớm đã muốn kết giao với người đặc biệt này, vẫn không có cơ hội, kỹ nữ thối này thật đáng đánh, cơ hội tốt như vậy đã bị đánh mất!
Một công tử khác cũng thở dài:
- Người này nhà các anh là một người có tài, anh xem xem, chỉ là một Chủ tịch huyện thôi, thế mà vị Tôn gia kia đã bị anh ta làm cho không thể nhấc mình lên nổi. Anh tôi thực sự rất khâm phục anh ta. Phàm thiếu gia, nhà các anh có được thế lực này, thì không ai dám chọc vào!
Các công tử bàn luận mỗi người một ý.
Tô Ảnh sợ hãi nghe, lúc này cô ta hoàn toàn quên việc mình bị đánh, đột nhiên phát hiện hôm nay mình đã làm một việc vô cùng sai lầm: nhìn lầm người rồi!
Tô Ảnh tự cảm thấy thực sự đã đánh mất đi một cơ hội lớn, đã bỏ qua một người thật sự có tài!
- Cút!
Lưu Phàm càng nghĩ càng giận, còn không biết Diệp Trạch Đào rốt cuộc là chạy đi đâu, tâm tính vô cùng không tốt, quát Tô Ảnh một tiếng lớn.
Đi đâu chứ?
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào suy nghĩ.
- Diệp, Diệp thiếu gia!
Một chiếc Bentley dừng bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Một người gần như chạy bổ ra khỏi xe.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy liền vui vẻ, lại là Tào Giản Đài vừa gặp ở bên trong.
Nhìn thấy bộ dạng của Tào Giản Đài, Diệp Trạch Đào biết tiểu tử này hẳn là biết thân phận của mình.
Đối với con người Tào Giản Đài, Diệp Trạch Đào vẫn có cảm tình tốt. Ở vào trường hợp kia, mình chỉ là một người xa lạ, thế mà ông ta có thể giới thiệu với mình một cách tỉ mỉ về các đường lối, đây là người có thể kết giao!
- Ông chủ Tào, không đấu giá nữa sao?
Lúc này trong lòng Tào Giản Đài thật sự rất sảng khoái, vừa rồi còn nghĩ mình đã đánh mất đi một cơ hội tốt, không ngờ là cơ hội ấy lại quay lại.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, trong lòng Tào Giản Đài xúc động, ai nói cơ hội chỉ dừng lại vài giây rồi vụt mất, cơ hội sẽ đi vòng vèo, bây giờ không phải đã tới rồi sao!
- Diệp thiếu gia, anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi.
- Không có gì, không dám làm phiền anh, tôi gọi xe đi rồi.
Tào Giản Đài vội nói:
- Không phiền, không phiền, tiện đường, tiện đường thôi, lên xe đi.

Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc ở đây đúng là không có taxi, phải đi qua một đoạn mới có, liền cười nói:
- Vậy được.
Tào Giản Đài vô cùng vui sướng, rất nhanh đi đến giúp Diệp Trạch Đào mở cửa xe, mời hắn ngồi vào trong, sau đó mình mới ngồi.
Người lái xe là một nhân viên của Tào Giản Đài, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, từ lúc ông chủ Tào kêu dừng xe, đến lúc mời Diệp Trạch Đào vào xe, thời gian rất ngắn, khiến người lái xe xuống xe mở cửa, lại lên xe đóng cửa. Căn bản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không ngừng nói thầm, hôm nay ông chủ Tào sao lại mời Diệp Trạch Đào lên xe nhỉ. Tào Giản Đài vẻ mặt tươi cười nói:
- Diệp thiếu gia đi đâu?
Diệp Trạch Đào còn có chút chần chừ. Nếu như về nhà Lưu gia mà không đi cùng Lưu Phàm, việc này Lưu Phàm cũng không dễ giải thích. Nếu đến chỗ Trịnh Tiểu Nhu, cô ấy nói hôm nay bận, chắc là có chuyện, không nên quấy rầy, chỗ Hô Diên Ngạo Bác hẳn là là cũng không ít việc, chỉ có thể tới chỗ ông Điền thôi.
Thấy Diệp Trạch Đào không nói là đến đâu, Tào Giản Đài ánh mắt sáng lên, ông ta cũng là một nhân vật rất biết quan sát, biết Diệp Trạch Đào có thể chưa nghĩ ra nơi muốn đi, đây là cơ hội cho mình.
- Diệp thiếu gia, hay là tìm một chỗ, chúng ta nói về việc hợp tác Thảo Hải?
Tào Giản Đài có một cảm giác, chỉ có chuyện này là có thể hấp dẫn Diệp Trạch Đào.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào vốn chưa nghĩ ra nơi muốn đi, nghe thấy Tào Giản Đài nói về chuyện hợp tác Thảo Hải, liền nghĩ tới nội dung trên tấm danh thiếp là công ty ngọai thương, nghĩ đến việc nếu Thảo Hải có thể phát triển một chút mậu dịch nước ngoài, cũng là một hướng đi mới.
- Được, vậy ông chủ Tào sắp xếp đi.
Tào Giản Đài liền cười nói:
- Diệp thiếu gia, tôi nhớ ra rồi, anh là Chủ tịch huyện Thảo Hải, anh xem trí nhớ của tôi, suýt chút nữa không nhớ ra rồi!
Lời nói này làm Diệp Trạch Đào trong lòng rất vui, Tào Giản Đài quả nhiên là người ngay thẳng, đối với việc hiểu biết về mình không hề có giấu diếm.
- Ha ha, ông chủ Tào có thể nói đến sự phát triển của Thảo Hải, chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn!
- Tôi tin tưởng Thảo Hải có rất nhiều dự án phù hợp với doanh nghiệp chúng tôi!
Xe tiến về phía trước, Diệp Trạch Đào và Tào Giản Đài nói chuyện rất hòa hợp.
Lúc này Tào Giản Đài vô cùng dễ chịu, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thu hoạch thật là quá lớn. Nếu Diệp Trạch Đào đấu giá bữa ăn tối cùng hắn, vậy thì chắc giá sẽ vô cùng cao. Nhưng cho dù có phải bỏ ra một cái giá rất lớn thì ông ta cũng chưa chắc có thể hình thành được sự hòa hợp như bây giờ. Chuyện hôm nay thật sự là buôn bán lời, bước tiếp theo phải tạo một mối quan hệ thật tốt với hắn. Có lẽ bước phát triển tiếp theo của ông Tào tôi sẽ trông cậy vào cơ hội hôm nay!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.