Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 431: Lưu Phàm dẫn đi chơi.





Lưu Phàm đến rất nhanh, sau khi trở về bị quản chặt quá, khiến gã muốn tìm một cái cớ để đi ra ngoài mà vẫn chưa có cơ hội, không ngờ ông bố lại sắp xếp một nhiệm vụ tuyệt vời như vậy, làm cho gã mừng rỡ khôn cùng.
Vì Diệp Trạch Đào vẫn biểu hiện rất khiêm tốn khi ở nhà họ Lưu, nên anh em nhà họ vẫn rất có cảm tình với Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm cũng không bài xích gì hắn, mượn cớ để đưa Diệp Trạch Đào đi chơi đối với gã là một việc vô cùng tuyệt vời.
- Trạch Đào, cậu đến thật tốt quá! Vừa bước vào, Lưu Phàm đã vui vẻ oang oang.
- Thằng ranh, giao Diệp Trạch Đào cho mày mấy ngày đấy, cậu ấy phải đi công việc, mày thuộc đường thì dẫn cậu ấy đi làm việc, tao nói trước, không được đưa Trạch Đào đi lung tung, cũng không được đi chơi với bọn bạn khốn kiếp của mày!
Lưu Đống Vũ trầm giọng nói với con trai.
Lưu Phàm vội nói:
- Ba, ba yên tâm đi, cứ giao Trạch Đào cho con!
Hoàng Hân cười nói:
- Tiểu Phàm rất thuộc đường, lúc Trạch Đào đi công việc có nó dẫn đường sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian.
Diệp Trạch Đào cũng rất vui mừng, bèn nói:
- Có Tiểu Phàm đưa đi thì tốt quá!
Người nhà họ Lưu cũng cảm thấy rất vui, Lưu Đống Lưu nói:
- Tôi còn đang lo lắng Diệp Trạch Đào sau khi đến đây không có bạn, làm việc không thuận lợi, bây giờ có rồi, có Tiểu Phàm giúp đỡ, mọi việc đều dễ dàng hơn rồi!
Lúc mọi người ăn cơm và nói chuyện phiếm, Lưu Đống Vũ nhìn thằng con trai nói:
- Tiểu Phàm, không phải ba nói con, nhưng thời gian đã lâu như vậy rồi, bây giờ cũng vẫn không bắt đầu làm cái gì, cứ thế này mãi sao được chứ!
- Ba, ba không biết đấy thôi, cái huyện Hư Khâu ma quỷ đó không phải là nơi để người đến đâu, bọn cán bộ ở đó quỷ quyệt lắm, kết chặt với nhau lắm, thật là làm cho người ta bực mình quá, có lực mà không thể dùng được!
Lưu Đống Vũ chăm chú nhìn rồi lắc đầu nói:
- Cho mấy người các con đi là để rèn luyện thôi, nếu như có thể xâm nhập vào đó mới thể hiện được bản lĩnh chứ, nếu như không có cách nào xâm nhập vào đó thì mọi người phải chấp nhận bị đào thải!
Việc này mọi người đều rõ, rất nhiều người của các gia tộc đi xuống huyện một hai năm sau, vì không có bất kỳ một công trình xây dựng nào, cuối cùng cũng phải quay về ngồi không, cũng không có lại bất kỳ sự phát triển nào, thấy Lưu Phàm ở đó không có cách gì để phát triển, người nhà họ Lưu trong lòng cũng rất sốt ruột.
Thấy con cháu nhà mình mỗi người một kiểu, khi không có sự phát triển nào to tát ở địa phương cả, mấy người già nhà họ Lưu đều cảm thấy rất sốt ruột.
Nhưng, việc như thế này không phải là cứ có tài nguyên là làm được, quan trọng là năng lực của bản thân.
Lưu Đống Lưu nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, cháu trao đổi với Tiểu Phàm về phương diện chính trị nhiều vào nhé, hai người các cháu có thể lấy dài bù ngắn đấy, cháu có kinh nghiệm phong phú về các nơi công tác, Tiểu Phàm lại có những giao tiếp nhất định, thì có thể giúp đỡ nhau được đấy.

Diệp Trạch Đào nói:
- Về mặt này cháu còn phải học tập anh Phàm nhiều đấy ạ.
Lưu Đống Vũ tươi cười nói:
- Nó không có gì tốt đẹp để học hỏi đâu, để nó học tập cháu mới đúng, cháu từ tay trắng làm nên chuyện, làm cho kinh tế huyện Thảo Hải phát triển tốt như vậy, đã đủ nói lên năng lực của cháu rồi.
- Đều do mọi người giúp đỡ thôi ạ!
Diệp Trạch Đào khiêm tốn đáp.
Lưu Phàm rất khâm phục Diệp Trạch Đào, cười nói:
- Trạch Đào, cậu đừng khiêm tốn nữa, năng lực của cậu sờ sờ ra đó, trong tỉnh cậu cũng được xem là một nhân vật đó, mọi người khi nói đến cậu vẫn là những lời tán dương đấy thôi!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện khiêm tốn như vậy, Lưu Đống Vũ lắc đầu nói:
- Nói thế không đúng, nói là giúp đỡ, ai mà không phải mượn lực chứ. Cháu cứ nhìn Tiểu Phàm đấy, nhà họ Lưu cho nó không ít vốn đâu, cháu xem, chúng tôi đã giúp nó, lại thêm nó cũng kiếm được không ít nữa, có được những thuận lợi nhiều không kém cháu, nhưng mà chỉ làm những việc có lợi cho người khác thôi!
Nói đến đây, Lưu Đống Vũ không ngừng lắc đầu.
Thấy cha nói như vậy mà Tiểu Phàm cũng chẳng thấy ngượng chút nào, còn nói:
- Con vốn dĩ không theo nghiệp chính trị mà, đến như Trạch Đào cậu ấy có tiền đồ phát triển, một vị Chủ tịch huyện cũng bắt Tôn Tường Quân ngã ngựa được, việc này con không khâm phục được sao!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Việc của Tôn Tường Quân là việc của trên Tổ chức, em thật không làm gì hết đâu!
Lưu Phàm bèn cười nói:
- Việc này trong lòng mọi người đều rõ hết rồi!
Diệp Trạch Đào cảm giác tâm địa của cái gã Lưu Phàm này thật không kín đáo chút nào, thuộc loại ruột để ngoài da, chẳng trách anh ta ở dưới huyện không được, một người không chính phủ thế này chỉ muốn theo bọn rắn đầu địa phương đó, quả nhiên là tốn công rồi!
Hoàng Hân cười nói:
- Không sao mà, từ từ rồi sẽ được!
Lời nói này của bà làm cho Lưu Đống Lưu cũng phải thở dài, Lưu gia còn có thể từ từ sao? Nếu không nhanh chóng phát triển thì đứng còn không vững nữa là!
Thấy mọi người bực bội, Lưu Phàm bèn nghĩ cách mượn cớ để chuồn, bèn nói:
- Ba, ba xem Diệp Trạch Đào đến đây mà không có người quen, con cho rằng chú ấy cần phải làm quen với một số người thì hơn, có người quen dễ làm việc, con đưa đi làm quen với mấy người bạn của con nhé!
Nhìn thoáng Diệp Trạch Đào, nghĩ đến nếu không để hắn làm cái gì đó thì không khéo Trịnh Tiểu Nhu lại chạy qua kéo đi cũng nên.
Nhìn Lưu Đống Lưu một cái, Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Thôi được rồi, nhưng ba nói với con, không được làm những việc bậy bạ nghe không!
Lưu Đống Lưu cũng cười nói:
- Bác nghĩ cháu hãy đưa Trạch Đào đến trung tâm vui chơi tắm hơi mát xa gì đó cho thoải mái, đi đường mệt mỏi rồi!
Nghe mọi người sắp đặt, Diệp Trạch Đào trong lòng rất vui, xem ra nhà họ Lưu đã thay đổi cách đối xử với mình rồi, như hiện tại thì rất tốt!
- Trạch Đào, đi thôi!
Lưu Phàm mừng rỡ giục Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào bèn nhìn sang mấy người nói:
- Thế thì con với anh Phàm ra ngoài một lúc nhé?
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Vấn đề về vốn kia chắc không lớn lắm, ngày mai hãy đi cũng không muộn đâu. Lão Bàng nếu đã hứa rồi, chút chuyện cỏn con này bọn họ làm tốt lắm.
Diệp Trạch Đào biết lần đến này, kỳ thực ra là Bàng gia muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện với hắn, về chuyện tiền vốn cũng đúng như lời mà Lưu Đống Lưu vừa nói, không phải là vẫn đề quan trọng.
Cùng với Diệp Trạch Đào đi ra cửa, Lưu Phàm bèn hít một hơi thật dài nói:
- Trạch Đào, cậu đúng là ân nhân cứu mạng tôi đấy, có cậu đến đây, ngày tháng của tôi trở nên tốt đẹp rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Em nhận ra mục đích của anh từ lâu rồi, nếu như anh thấy không tiện em tìm một nơi nào đó ngủ một giấc là được rồi!
Mắt sáng ngời,vỗ vai Diệp Trạch Đào một cái, Lưu Phàm nói:
- Cậu thật là hiểu tôi, nhưng mà cậu đến một lần thật không dễ, tôi vẫn phải dẫn cậu đi vài vòng, thế này nhé, cậu đi đường cũng mệt, đặc biệt là đối diện với mấy người bọn họ, trong lòng không thoải mái, dẫn cậu đi trung tâm vui chơi tắm hơi mát xoa trước, sau đó ngủ một giấc, hồi phục tinh thần cho cậu một tí, sau đó thì tôi sẽ đưa cậu đi vui vẻ một tí, ha ha!
Diệp Trạch Đào thế nào cũng được, thật sự cũng mệt đôi chút, bèn nói:
- Được, em nghe theo anh.
Lưu Phàm nói:
- Cậu cũng là một người đặc biệt, đi cùng cậu, tôi cũng được mát mặt!
Diệp Trạch Đào có đôi chút không hiểu nói:
- Nhưng em chẳng quen ai ở đây cả!
Lưu Phàm cười nói:
- Cậu không biết thôi, cậu ở trong tỉnh rất nổi tiếng, không phải loại nổi tiếng thông thường, chẳng có mấy người dám trêu trọc cậu đâu!
Diệp Trạch Đào rất lấy làm lạ.
Sự sắp xếp của Lưu Phàm thật dễ chịu, cũng biết là Diệp Trạch Đào cần yên tĩnh, sắp xếp cho hắn đi xông hơi một chút, sau đó thuê một phòng cho hắn đánh một giấc.
Thả lỏng mình, Diệp Trạch Đào đánh một giấc ngủ thật ngon.
Ngủ được khá lâu, tỉnh dậy mới phát hiện ra đã 4 giờ chiều rồi.
Luyện một chút Ngũ Cầm Hí ngay trong phòng, khi người nóng lên một chút thì có điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu gọi tới:
- Trạch Đào, vốn dĩ định sắp xếp cho anh gặp ba em một chút, hôm nay chương trình kín cả rồi, buổi tối cũng phải tham dự một cuộc họp, nên không có cách nào gặp anh được rồi!
Vừa nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, Diệp Trạch Đào tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, đi gặp Trịnh Thành Trung thì hắn vẫn có chút ít áp lực.
- Thế thì lần sau gặp vậy!
- Bố bảo em nói với anh một câu, ông nói rồi, căn nguyên của phát triển vẫn là tự thân!
Diệp Trạch Đào nghe câu này cũng thầm gật đầu, cũng rất tán thành câu nói này, lực lượng bên ngoài thì có thể mượn, nếu như tự mình không có năng lực thật cứng thì muốn mượn cũng không được lực lượng. Hắn không giống với những người khác, tất cả vẫn là phải dựa vào chính mình mới được.
- Anh hiểu rồi!
Trịnh Tiểu Nhu bèn hỏi:
- Anh đang ở đâu thế?
- Lưu Phàm đưa anh đi xông hơi, ngủ một giấc vừa mới tỉnh lại.
- Phái một người đi để kèm anh à!
Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người sáng dạ, liền bật cười.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Em nói gì thế?
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Người nhà họ Lưu càng để ý đến anh nhiều hơn rồi đấy, tốt thôi, được rồi em không nói chuyện với anh nữa, chiều nay việc của em còn nhiều, ngày mai liên hệ anh sau nhé!
Tắt điện thoại rồi, Diệp Trạch Đào suy nghĩ tỉ mỉ lời Trịnh Tiểu Nhu nói khi nãy, khi nghĩ ra được thì cũng bật cười, người nhà họ Lưu quả là lòng dạ hẹp hòi, hôn sự của mình với Lưu Mộng Y đã chắc như đinh đóng cột rồi, thế này lại nghĩ về mình tệ quá!

Lúc đã điều hòa được tâm trạng để đi ra ngoài, thì nhìn thấy Lưu Phàm đang ngồi ở đại sảnh tãn gẫu với gái.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Lưu Phàm bèn cười nói:
- Giấc ngủ của cậu cũng đủ lâu nhỉ, tôi ra vào mấy lần, xong việc rồi mà cũng vẫn không thấy cậu đi ra!
Khi Diệp Trạch Đào nhìn thoáng cô gái bên cạnh Lưu Phàm, liền có cảm giác quen quen.
Lưu Phàm bèn giới thiệu:
- Gần đây có một bộ phim, cô ấy đóng vai chính, tên là Lâm Cầm Tiên.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ ra, có lúc về nhà thấy mẹ đang xem bộ phim đó, cô gái này trong phim đó thật là vô cùng trong trắng.
Bây giờ nhìn dáng vẻ cô ta thấy chẳng có chút gì là trong trắng cả!
Nhìn lại dáng vẻ Lâm Cầm Tiên một lần nữa, đẹp thì có đẹp, nhưng không có vẻ đẹp như trong bộ phim đó.
- Gọi anh Diệp!
Lưu Phàm nói với Lâm Cầm Tiên.
Lâm Cầm Tiên vội hô một tiếng:
- Anh Diệp
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đợi lâu rồi à?
- Đi thôi, hôm nay có một buổi đấu giá từ thiện, tôi đưa cậu đi thưởng thức một chút nhé, đồ chó, đều là những tay chơi, mượn chỗ đó để vui vẻ.
Diệp Trạch Đào nghe có buổi đấu giá như thế, mỉm cười nói:
- Đây là việc tốt mà, nếu như có thể kêu gọi mọi người làm từ thiện, đất nước chúng ta sẽ được êm ấm rồi!
Lưu Phàm cười ha ha nói:
- Bọn họ đều lú vì không có trò vui gì, nên muốn tìm kiếm niềm vui, cậu không biết đấy, bọn người này ngày ngày rất buồn chán , chỉ cần nơi nào có niềm vui thì đều có bóng dáng của bọn họ!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Buổi đấu giá từ thiện mới nghe thì đúng là một nơi tốt, nên ủng hộ nhiều chứ!
Lưu Phàm liền bật cười, nói:
- Cậu cứ đến đấy thì sẽ biết!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.