Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 423: Nhà tôi rất giàu.





- Lâm Kiệt! Lâm Kiệt! Biết cậu đến đây, tôi cũng mò tới!
Một người đàn ông trung niêm mập mạp vội vàng chạy qua. Thấy người đàng ông trung niên đó, Lâm Kiệt nhìn về phía Diệp Trạch Đào có chút đắc ý:
- Một người muốn phát triển thì cần phải tự biết mình. Phượng hoàng đứng giữa bầy gà thì vẫn là phượng hoàng. Thật là hão huyền nếu đám gà đó hoang tưởng muốn kết thân với phượng hoàng.
Diệp Trạch Đào nghe Lâm Kiệt nói thì thấy vui. Tên này xem ra vẫn là một thanh niên có học thức.
- Ừ, anh nói rất có lý, rất có lý. Chỉ có điều là làm sao mới có thể phân biệt được gà và phượng hoàng đây?
Những lời nói này khiến cho sắc mặt của Lâm Kiệt trầm xuống.
Người trung niên mập mạp đứng bên cạnh không hề cảm thấy buồn vì Lâm Kiệt không để ý đến ông ta. Nghe nói đến đây, ông ta liền cảm nhận được, xem ra Lâm Kiệt và người thanh niên này có mâu thuẫn rồi đây!
Nhìn về phía Phương Di Mai đang ngồi ở đó thì thấy cô đang cầm một bó hoa. Người trung niên đó liền hiểu ngay. Thì ra là Lâm Kiệt đang tranh giành ghen tuông với người thanh niên này.
Ông ta nhìn người Diệp Trạch Đào một hồi lâu. Từ đầu tới chân không thấy Diệp Trạch Đào có chỗ nào đặc biệt cả. Lại càng chú ý đến cái túi kia của Diệp Trạch Đào, dường như hơi cũ kỹ.
Thấy dáng vẻ này của Diệp Trạch Đào, người trung niên kia liền hiểu, người thanh niên này hẳn là người không có quyền có thế gì cả.
Quan sát xong thì người trung niền cười hì hì nói:
- Cái này còn phải giải thích sao? Lâm Kiệt rõ ràng là người giàu có, chính là phượng hoàng. Con gái bây giờ tìm người yêu nhất định phải tinh mắt một chút mới được. Đừng tìm những người bậy bạ, lung tung!
Lâm Kiệt nghe những lời này thì quay lại liếc nhìn người trung niên. Lúc này mới nói:
- Giám đốc Phương, công ty bất động sản của các ông là công ty lớn. Công việc nhiều như vậy, sao hôm nay ông lại có thời gian rảnh rỗi mà đến đây? Xe của ông là xe mấy triệu tệ, đến đây coi chừng bị va vào mà hư đó!
Tên Giám đốc Phương đó liền cười nói:
- Lâm Kiệt đã đến rồi, tôi mà là gì chứ. Chỉ là muốn dựa vào Lâm Kiệt kiếm miếng ăn mà thôi!
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất thú vị. Nghe hai người này nói chuyện qua lại, lại nhìn dáng vẻ rất tự đắc của Lâm Kiệt rồi nhìn về phía Phương Di Mai nói:
- Sao mà anh cảm thấy nơi này lại gặp phải những người có vấn đề về thần kinh vậy chứ?
Tâm trạng của Phương Di Mai cũng không vui. Một ngày vốn ấm áp như vậy mà lại bị tên này phá tan tành. Cô nhìn về phía Lâm Kiệt thầm bĩu môi. Người như Tôn Tường Quân mà đã sụp đổ dưới tay của Diệp Trạch Đào thì Lâm Bá Thành của anh là gì chứ!
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy thì nói với hắn:
- Cựu lãnh đạo, ăn trước cái gì đi.
Nói rồi giúp Diệp Trạch Đào tráng chén bằng nước nóng, sau đó cẩn thận đặt trước mặt Diệp Trạch Đào.
Tình hình bây giờ là Phương Di Mai không còn thấy sự tồn tại của Lâm Kiệt nữa.
Nhìn thấy người đẹp mà mình để ý như vậy lại quan tâm Diệp Trạch Đào như thế, sắc mặt của Lâm Kiệt vô cùng khó coi.
Tên Giám đốc Phương kia cũng là người biết quan sát. Thấy nét mặt này của Lâm Kiệt thì thầm nghĩ, khó khăn lắm mới tạo dựng được mối quan hệ với công tử của một Thường vụ Tỉnh ủy. Cơ hội ngày hôm nay thật khó mà có được, nhất định phải nhân cơ hội này để giành lấy thiện cảm của Lâm Kiệt.

Giám đốc Phương nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi có thể nói xen vào được không?
- Ông là?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tự giới thiệu một chút, tôi là Giám đốc của Công ty bất động sản Ngân Hải, Phương Minh Thiên!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu một cái, không nói một lời nào, càng không đứng dậy rời đi cùng ông ta.
Thấy mì nguội trong chén, Diệp Trạch Đào liền cười nói với Phương Di Mai:
- Hôm nay ăn mì nguội?
- Đúng vậy, mì nguội ở đây rất tuyệt, nhiều người đều đến đây ăn.
Hai người đều không quan tâm tới bọn Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt đã sắp nổi điên, chỉ vào Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai:
- Một thằng cha cấp dưới, có tin là một cái chỉ tay của tôi là có thể chỉnh đốn hắn không!
Diệp Trạch Đào đập đôi đũa xuống bàn kêu một tiếng. Vốn cho rằng chỉ là một chàng trai trẻ theo đuổi con gái, chẳng phải chuyện to tát gì. Không ngờ đối phương lại ỷ thế hiếp người. Thấy bộ dạng anh ta thì chắc trước kia cũng ỷ thế ỷ quyền hiếp đáp người khác không ít.
- Anh nói cái gì?
Diệp Trạch Đào trợn mắt lên nhìn về phía người thanh niên.
Phương Di Mai cũng nổi nóng, trầm giọng nói với Lâm Kiệt:
- Anh cút đi cho tôi!
Không ngờ Phương Di Mai lại nói với mình những lời như thế này!
Lâm Kiệt chợt sửng sốt. Bản thân chơi gái cũng không ít, từ trước tới giờ chưa có người con gái nào dám đối với mình như thế này. Hôm nay Phương Di Mai này lại cũng to gan đó!
Vốn định nói chuyện yêu đương tình cảm, giờ lại đụng phải điệu bộ này của Phương Di Mai, Lâm Kiệt cảm thấy thật khó chịu vì bị mất hết thể diện.
Lúc này Phương Minh Thiên bước tới trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Anh bạn, có thể anh chưa biết tình hình của Lâm Kiệt rồi. Tôi chính thức giới thiệu với anh một chút. Lâm Kiệt, anh ta là con trai của Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy, Lâm Bá Thành. Đó cũng là một nhân vật có máu mặt. Chắc anh cũng là người trong chốn quan trường. Anh nghĩ thử xem, một câu nói của Trưởng ban Lâm thì kinh trời động đất như thế nào!
Nói xong những lời này, Phương Minh Thiên liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Chức quan của Trưởng ban Lâm to lắm sao?
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Lâm Kiệt vốn cao ngạo, tự kiêu tự đại. Anh ta nghĩ là sau khi Phương Minh Thiên giới thiệu tình hình của bố mình rồi, người thanh niên này chắc chắn sẽ yếu thế, nhưng không ngờ Diệp Trạch Đào lại nói ra một câu như vậy.
Câu nói này cũng khiến cho Phương Minh Thiên sửng sốt, ngờ vực nói:
- Anh bạn không phải là công chức nhà nước?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng, tôi đang công tác ở huyện.
Phương Minh Thiên lại nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chẳng lẽ anh không hiểu tôi nói gì?
- Bố của anh làm Trưởng ban tuyên giáo thì liên quan quái gì tới tôi.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Những lời này khiến cho Lâm Kiệt không kìm nổi, trầm giọng nói:
- Thằng nhãi, tranh giành người con gái của tao. Mày còn yếu lắm, không cần bố tao ra mặt, tao sẽ chỉnh đốn mày. Thủ đoạn rất nhiều.
Phương Minh Thiên cười hì hì. Lôi một cuốn chi phiếu từ trong người ra, viết nhanh lên trên một hồi. Sau đó đập bộp một cái trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Nhìn thấy chưa, năm trăm ngàn tệ. Nếu giờ anh bỏ đi, số tiền này là của anh!
- Nhà anh hẳn rất giàu?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Minh Thiên
- Anh có cần số tiền này không?
Phương Minh Thiên hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Phương Di Mai nói:
- Người trong họ này của em xem ra giàu thật!
Phương Di Mai cũng vui. Còn có người đập tiền trước mặt Diệp Trạch Đào. Bây giờ Phương Di Mai lại muốn xem xem Diệp Trạch Đào sẽ làm như thế nào.
- Năm trăm ngàn tệ. Hay là anh nhận lấy đi?
Phương Di Mai cười hì hì nói.
Biết Phương Di Mai đang nói đùa, Diệp Trạch Đào nói:
- Năm trăm ngàn tệ có phải là hơi ít không?
Nghe hai người nói như vậy, Lâm Kiệt cũng tỏ ra ngờ vực. Lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cảm thấy có vẻ như người thanh niên này dường như hơi khó chơi.
Phương Minh Thiên thì lại vui, thầm nghĩ trên đời này không có chuyện gì là không dùng tiền để giải quyết được. Chẳng lẽ đối phương chê ít?
Liếc nhìn Lâm Kiệt, Phương Minh Thiên có thể cảm nhận được cái mong muốn mãnh liệt muốn chiếm hữu người đẹp này của anh ta. Trong lòng thầm nghĩ nếu tốn một hai triệu tệ mà có thể qua lại tốt với Lâm Kiệt, có được một Thường vụ Tỉnh ủy làm hậu thuẫn cho mình thì lợi ích sắp tới cũng vô cùng lớn.
Lại lôi cuốn chi phiếu kia ra một lần nữa, rồi lại ghi ghi chép chép trên đó một lúc lâu. Sau đó lại đập trước mặt Diệp Trạch Đào.
- Tấm này là một triệu tệ, cộng thêm tấm đó nữa là một triệu năm trăm ngàn tệ. Anh bạn, nhìn rõ rồi nhận đi. Chút nữa thì đừng có nói, một đồng cũng không có đâu. Miếng cơm của anh cũng không còn đâu!
Ánh mắt của Lâm Kiệt cũng nhìn về phía hai tấm chi phiếu. Trong lòng cũng không ngớt khen Phương Minh Thiên. Hôm nay tên Phương Minh Thiên này coi như là đã giành lấy thể diện cho mình rồi!
Diệp Trạch Đào tỏ ra do dự, nhìn về phía Phương Di Mai nói:
- Em cũng rất đáng giá đó chứ!
Phương Di Mai cười cười nói:
- Một triệu năm trăm ngàn tệ, nhận hối lộ đi!
Diệp Trạch Đào có vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Phương Minh Thiên nói:
- Ông muốn hối lộ à. Có biết là tội hối lộ cũng nặng lắm không!
Phương Minh Thiên hừ một tiếng nói:
- Anh bạn, đừng có “rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt”. Anh là cái thá gì chứ. Bây giờ thì đợi mà mất miếng cơm đi!
Vừa nói vừa giơ tay ra lấy lại hai tấm chi phiếu.
- Phương Minh Thiên, cũng không biết công ty của ông còn có ngày mai không?
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ kỹ rồi. Nhà họ Lâm đã thất thế, không nhân cơ hội này để ra vẻ một chút thì đúng là không được rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lâm Kiệt nói:
- Bố anh không dạy dỗ anh sao. Có người có thể trêu chọc, nhưng có người thì không thể. Coi chừng lại gây ra đại họa đó!
Rồi lại nhìn về phía Phương Minh Thiên nói:
- Hôm nay ông không may rồi, vô cùng không may!
Những lời này khiến cho hai người đều sửng sốt một hồi. Có sao đi nữa cũng không hiểu rốt cuộc là Diệp Trạch Đào đang nói gì.
- Trạch Đào!
Lúc này, nghe thấy có người gọi mình, Diệp Trạch Đào quay người lại nhìn thì vội vàng đứng dậy, đi tới ôm lấy Giang Triều Vỹ đang đi tới. Hai người đều tỏ ra rất vui mừng. Diệp Trạch Đào đấm Giang Triều Vỹ một cái nói:
- Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây!
- Tôi cũng vừa mới từ xã Xuân Trúc về. Có chút chuyện.

- Chuyện hơi nhiều. Dạo này cũng không bận bịu không hỏi han tình hình của cậu!
- Cũng được.
Giang Triều Vỹ liền nhìn về phía Phương Di Mai. Cũng là người quen.
Giang Triều Vỹ vội vàng chào hỏi:
- Chủ nhiệm Phương, cô cũng đến ăn à?
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Cựu lãnh đạo tới nên tôi mời anh ấy đi ăn mấy món bình dân.
Giang Triều Vỹ liền cười nói:
- Tôi cũng thích đến đây ăn mì nguội.
Liếc nhìn Phương Minh Thiên tò mò đứng đó, Giang Triều Vỹ nói:
- Giám đốc Phương cũng đến à?
Đều là người một tỉnh, đã có lần tham gia cuộc họp Chủ tịch nên Giang Triều Vỹ đã gặp qua Phương Minh Thiên. Trong đầu của tên Phương Minh Thiên này đột nhiên xuất hiện một người. Ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi, Phương Minh Thiên toát hết cả mồ hôi trán.
- Sao lại không nghĩ là người này chứ?
- Tiêu rồi, tiêu rồi!
Khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Phương Minh Thiên định chuồn.
- Mọi người làm gì làm đi. Tôi có chút chuyện.
Nói rồi định đi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Giám đốc Phương đi cẩn thẩn, đi đường cẩn thận!
Câu nói này khiến cho Phương Minh Thiên cảm thấy hai chân mềm nhũn. Ông ta cũng đã nghe không ít chuyện về Diệp Trạch Đào. Chỉ có điều là chưa đụng mặt. Hôm nay định nịnh bợ Lâm Kiệt, không ngờ lại đắc tội với người còn nguy hiểm hơn!
Đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Phương Minh Thiên run rẩy đứng đó. Lâm Kiệt không hiểu tình hình gì cả, to tiếng nói với Phương Di Mai:
- Phương Di Mai, em phải nghĩ cho kỹ!
Trong lời nói có ý uy hiếp, đe dọa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lâm Kiệt phải không? Xem ra tôi phải giúp bố anh dạy dỗ anh một chút mới được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.