Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 422: Con trai Lâm Bá Thành để ý đến Phương Di Mai.





Trong phòng ngập tràn hơi thở của mùa xuân. Hai bên đều đã kiệt sức mới chịu nằm xuống thở dốc. Phương Di Mai vùi mình vào lòng Diệp Trạch Đào. Cô nói:
- Có nhớ em không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đương nhiên là nhớ rồi!
Phương Di Mai liền bò lên người Diệp Trạch Đào nhìn hắn nói:
- Xạo! Sợ là nhớ người con gái khác thì có?
Đưa tay ra âu yếm vuốt vẻ cơ thể trần truồng của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Nói bậy!
Từ sự nhiệt tình của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được rằng Phương Di Mai rất quyến luyến mình.
Phương Di Mai nhớ đến những ngày tháng của mình với Diệp Trạch Đào ở xã Xuân Trúc thì nhỏ nhẹ nói:
- Em hối hận rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Hối hận gì?
- Hối hận vì đã không giữ anh sớm hơn!
Diệp Trạch Đào liền bật cười.
Do phải đến thủ đô một chuyến nên Diệp Trạch Đào phải đến thành phố đáp máy bay. Vừa đến thành phố là Diệp Trạch Đào liền giục đám Bàng Phí Vũ về. Gọi điện thoại đến chỗ Phương Di Mai xong thì Phương Di Mai liền nhanh chóng lái xe tới.
Đây là một căn phòng mới được sửa sang lại. Tất cả mọi thứ bên trong đều mới cả. Sau khi Phương Di Mai mai bán căn nhà ở huyện, Diệp Trạch Đào bỏ thêm không ít tiền để cô ta mua một căn nhà ở thành phố.
Căn nhà không được coi là lớn, chỉ khoảng chín mươi mét vuông, nhưng mọi thứ bên trong đều trang trí rất tinh tế.
Ánh mặt trời dịu nhẹ luồn qua rèm cửa. Dưới ánh nắng mặt trời, thân hình tuyệt đẹp của Phương Di Mai vô cùng say đắm lòng người.
Ánh mắt chạm vào bộ ngực trên cơ thể của Phương Di Mai. Chỗ ngạo nghễ, kiên cường đó lại khiến cho dục vọng vừa mới dập tắt của Diệp Trạch Đào lại bốc lên lần nữa. Hai người lại tiếp tục những đụng chạm mãnh liệt.
Lúc dừng lại lần nữa, Phương Di Mai thở hổn hển nói:
- Anh thật khỏe!

Lời nói vô cùng quyến rũ.
Châm một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào dựa vào đầu giường nói:
- Đến thành phố thấy thế nào?
- Quá mệt mỏi. Không ngờ ở đâu cũng là đấu đá nhau!
Phương Di Mai vừa nói đến đây thì thở dài một tiếng.
- Hối hận rồi à? Nếu không thì đổi chỗ khác. Học hỏi Ôn Phương, đến địa phương làm chút chuyện có ích?
Lấy tay vuốt mặt Diệp Trạch Đào một hồi lâu, Phương Di Mai nói:
- Thôi khỏi, ở đây có hai cái tốt. Một là anh thường hay đến thành phố. Chỉ cần anh đến thành phố, chúng ta lại có thể gặp mặt. Điều này có thể là hơn ở chỗ Ôn Phương nhiều. Thứ hai, tuy ở đây đấu đá nhau kịch liệt, nhưng cũng có thể khiến em học được rất nhiều điều. Em cảm thấy sau khi đến đây, bản thân đã tiến bộ vô cùng nhanh!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Em nói rất đúng. Trong thành phố người tài giỏi tương đối nhiều. Tuy để có được thành tích ở đây thì hơi khó nhưng cũng có thể học được rất nhiều thứ. Học tập trước, đến lúc học được chút chút rồi gác lại làm việc một thời gian, sau đó lúc lại quay lại em sẽ phát triển rất nhanh!
- Em nghe theo anh.
Phương Di Mai tỏ vẻ dịu dàng.
Hai người ngủ được một giấc rồi mới ngồi dậy.
Phương Di Mai cười nói:
- Mấy khi anh mới tới một lần, em dẫn anh ra ngoài ăn gì đó nhé.
- Mai mới bay, bây giờ cũng chẳng có việc gì.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng mặc quần áo vào, còn Phương Di Mai lại rất chậm chạp.
Nằm ở giường, ngắm Phương Di Mai chải tóc ở đó, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất vui. Người con gái này mọi mặt đều rất tốt. Dáng vẻ này, đặc biệt là dáng vẻ vừa mới làm chuyện đó xong, khuôn mặt tỏa ra mộ nét rạng rỡ quyến rũ.
- Em mặc bất cứ bộ nào cũng rất đẹp!
Thấy Phương Di Mai so sánh các bộ quần áo, Diệp Trạch Đào cười nói một câu.
Phương Di Mai cười nói:
- Lúc bình thường em không trang điểm, sửa soạn gì cả. Hôm nay thì khác, người đàn ông của em đến, dù sao cũng phải chỉn chu một chút cho anh xem. Nếu không được vài ngày anh lại quên mất em!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu. Phương Di Mai này suy nghĩ thật là nhiều!
Một bộ quần dài áo sơ mi trắng, để lộ ra một thân hình uyển chuyển, dịu dàng. Chiếc quần dài ôm lấy cơ thể, để lộ ra cặp đùi thon dài. Một cảm giác đầy đặn, đẫy đà, khiến cho người ta phải tương tư. Mái tóc bồng bềnh đen óng xỏa xuống vai. Khuôn mặt lộ ra vẻ phong tình quyến rũ.
Thấy thân hình với những đường cong quyến rũ của Phương Di Mai, mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, bước tới ôm lấy Phương Di Mai vào lòng.
Hai người liền đứng đó cọ sát cơ thể vào nhau.
Một lúc sau, Phương Di Mai mới nhỏ nhẹ nói:
- Xem ra em vẫn còn sức hấp dẫn mà!
- Đó là điều đương nhiên, vô cùng có sức hấp dẫn.
Diệp Trạch Đào khen một câu.
Khoác một chiếc xắc nhỏ trên vai, Phương Di Mai kéo cánh tay Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi.
Hai người đi ra ngoài.
Đương nhiên là ở trong phòng thì có thể thân mật nhưng ra đến ngoài thì hai người lại tỏ ra rất nghiêm túc. Đi đường không hề có bất cứ tình cảm nào thái quá.
- Dạo này em cô cùng thích đến con đường hẻm nhỏ này. Nơi đây có rất nhiều món ăn bình dân rất ngon.
Dẫn Diệp Trạch Đào vào một con hẻm nhỏ.
Thấy sự náo nhiệt trong con hẻm nhỏ này, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có vẻ náo nhiệt nhỉ.
- Đúng vậy. Mấy đứa con gái tụi em thường đến đây ăn uống.
Có vẻ như là quen đường quen ngõ, Phương Di Mai dẫn Diệp Trạch Đào bước vào một tiệm nhỏ trang trí cũng rất đẹp, quang cảnh nhìn cũng rất tao nhã.
- Ở đây thế nào?
Diệp Trạch Đào nhìn ngắm nơi đây rồi nói:
- Không giống như là một quán nhỏ bình thường!
- Là một cửa hàng lâu đời. Làm ăn buôn bán rất tốt!
Thấy Phương Di Mai vội vàng gọi đồ ăn, Diệp Trạch Đào tìm một chiếc bàn kê sát tường ngồi xuống.
Nhìn xung quanh thấy mọi người đều ăn rất ngon miệng. Vừa nãy vận động cùng với Phương Di Mai ở trên giường lâu như vậy nên rất đói bụng. Thấy mọi người ăn ngon như vậy, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy rất thèm.
- Đói rồi sao?
Sau khi gọi đồ ăn xong, Phương Di Mai đi lại ngồi đối diện với Diệp Trạch Đào, cười hỏi.
- Tiêu hao sức nhiều nên đói thật!
Diệp Trạch Đào trêu ghẹo nói.
Phương Di Mai hiểu cái mà hắn ta nói tiêu hao đó là cái gì. Không gặp một thời gian dài như vậy, hôm nay Phương Di Mai cũng tỏ ra vô cùng động tình. Nghĩ đến chuyện xảy ra, trong lòng Phương Di Mai cũng rung động liền ném cho Diệp Trạch Đào một ánh mắt rất quyến rũ.
- Di Mai, em đến rồi à?
Đang lúc Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai ngồi chờ đồ ăn thì thấy một người thanh niên từ ngoài đi vào. Một bộ đồ hiệu, trên tay cầm một chiếc chìa khóa xe. Nhìn lại đôi giày da của anh ta được lau chùi láng bóng.
Đặc biệt hơn cả là trong tay anh ta còn cầm một bó hoa hồng.
Không đợi Diệp Trạch Đào làm rõ mọi chuyện thì người thanh niên đó đã đưa bó hoa hồng trong tay cho Phương Di Mai nói:
- Di Mai, tặng em, xin em hãy nhận nó.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào chợt khựng lại. Cuối cùng thì cũng đã hiểu được một chút tình hình. Thì ra là người đàn ông này đang theo đuổi Phương Di Mai!
Phương Di Mai không hề nhận bó hoa đó, vẻ mặt điềm tĩnh nói:
- Lâm Kiệt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Chúng ta không hợp nhau. Xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!
Nghe những lời này, ánh mắt của người thanh niên tên Lâm Kiệt đó liền hướng về phía Diệp Trạch Đào. Nhìn Diệp Trạch Đào một lúc lây rồi lớn tiếng nói:
- Thằng cha này là bạn trai em à?
Sắc mặt của Diệp Trạch Đào chợt trầm xuống. Thằng ranh này là loại người gì vậy!
- Em nói cho anh biết, chuyện của em không cần anh phải quan tâm. Xin anh đừng làm phiền cuộc sống của em.
Phương Di Mai nghe đối phương hỏi như vậy thì đã vô cùng không vui. Vốn dĩ hôm nay muốn được vui vẻ cùng Diệp Trạch Đào mà không ngờ lại bị tên này làm phiền.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng điều chỉnh lại tâm trạng, nói với tên này:

- Anh nghe chưa, đừng làm phiền nữa, đi qua chỗ khác đi.
Diệp Trạch Đào không hề muốn gây chuyện. Hôm nay tâm trạng rất tốt, chỉ muốn cùng Phương Di Mai nghỉ ngơi một chút thôi.
- Phương Di Mai, em mới tới thành phố, hẳn là chưa biết tình hình. Nhưng em phải suy nghĩ về chuyện tiền đồ của em cho kỹ, sự kiên nhẫn của anh có hạn đó!
Thấy có một người đàn ông ở cùng Phương Di Mai, Lâm Kiệt trở lại với dáng vẻ nho nhã lịch sự trước đó, trầm giọng nói một câu.
Diệp Trạch Đào vốn cho rằng một người thanh niên theo đuổi Phương Di Mai cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Người đẹp như Phương Di Mai mà không có người theo đuổi mới là chuyện lạ. Bây giờ có người theo đuổi, như vậy mới gọi là hợp lý. Nhưng nghe những lời tên này nói, trong lòng cảm thấy không vui.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía người thanh niên này nói với vẻ tò mò:
- Nghe anh nói thì dường như anh có chút thân thế ở trong thành phố?
Người thanh niên liếc nhìn Phương Di Mai, ngạo mạn nói:
- Có người con gái không phải ai cũng có thể theo đuổi đâu. Chắc anh chưa hiểu rõ tình hình. Tôi khuyên anh nhân lúc còn sớm nên tránh càng xa càng tốt!
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Phương Di Mai. Trong ánh mắt ấy có ý thăm dò.
- Lâm Bá Thành là bố của anh ta.
Phương Di Mai liền nói một câu.
Nghe Phương Di Mai nói ra tên của bố mình, Lâm Kiệt cười ha hả nói:
- Nhìn bộ dạng anh thì chắc là ở huyện tới rồi.
Lúc nói câu này, ánh mắt liền nhìn xuống đôi giày của Diệp Trạch Đào.
Hôm nay lúc đến, Diệp Trạch Đào còn đến công trường xem xét một chút. Chân còn dính rất nhiều bùn đất. Đến thành phố rồi cũng không để ý. Người thanh niên này nhìn thấy bùn đất trên dôi giày của Diệp Trạch Đào thì rất hiển nhiên nghĩ đến tình hình không có chút thế lực của Diệp Trạch Đào.
Vừa mới ở tỉnh khác tới nên Lâm Kiệt vẫn chưa rõ tình hình của tỉnh Ninh Hải cho lắm. Vừa nhìn thấy Phương Di Mai là đã say đắm rồi. Mấy ngày nay, ngày nào cũng một bó hoa, tiến hành theo đuổi một cách điên cuồng. Biết Phương Di Mai thích đến đây ăn uống, y liền chờ chực ở đây, chờ cho đến khi Phương Di Mai đến.
Hôm nay, Phương Di Mai trang điểm, sửa soạn rất tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ. Đặc biệt là cái vẻ phong tình sau khi làm chuyện đó khiến cho Lâm Kiệt rạo rực trong lòng. Vốn dĩ là cái suy nghĩ vui đùa kia đã không còn nữa, tâm trạng hoàn toàn đã lộ ra rồi.
Nghĩ đến bố mình là Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy nên Lâm Kiệt đều coi thường hết thảy những ai dưới quyền y.
- Đúng vậy. Tôi và Tiểu Phương là đồng nghiệp cũ.
Diệp Trạch Đào nói. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc người thanh niên này như thế nào. Nếu chỉ là theo đuổi thì mình lại chẳng cần phải đôi co với y. Còn nếu không phải thì đừng trách mình không khách khí.
Lúc nghĩ đến là con trai của Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào lại có một vài suy nghĩ mới. Tôn Tường Quân đã sụp đổ, tên Lâm Bá Thành phe Tôn này đã mất đi hậu thuẫn rồi. Nếu anh ta không trêu chọc mình thì mình cũng sẽ không nhiều chuyện. Còn nếu trêu chọc thì cũng kéo anh ta xuống luôn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.