Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 400: Xem trọng





- Trạch Đào, anh không sao chứ?
Khi Ngụy Trấn Cao hỏi thăm Diệp Trạch Đào, hai tay đã nắm chặt lấy tay hắn, đôi mắt lộ ra một sự thân thiết.
- Giám đốc Ngụy, cám ơn anh tới cứu tôi.
Diệp Trạch Đào nói.
Nghe câu nói đó mặt Ngụy Trấn Cao đỏ lên, y nghe ra hiểu, trong lòng Diệp Trạch Đào đang rất không vui.
Nghĩ tới tình hình Diệp Trạch Đào mà bản thân mình được biết, trong lòng Ngụy Trấn Cao hết sức không yên tâm. Hôm nay chẳng cần biết Diệp Trạch Đào có hay không có vấn đề, bản thân đều phải đứng về phía Diệp Trạch Đào mới được.
Quay mặt nhìn về hướng một người đến theo mình, Ngụy Trấn Cao rất không vui hỏi:
- Anh Trần, tình huống gì chỗ các anh đây?
Trần Vĩnh Minh là Cục trưởng cục thành phố, bị Ngụy Trấn Cao gọi tới vẫn chưa hiểu rõ tình hình, khi thấy lỗ hổng của thủ hạ ở Cục mình, trong lòng cũng bất an, trừng mắt nhìn Lư Dũng. Trần Vĩnh Minh trầm giọng đáp:
- Tôi yêu cầu anh cho tôi một câu trả lời.
Không khí trong phòng căng thẳng lên.
Lúc ấy Triệu Mai kia vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nghĩ tới việc bản thân vừa cùng Phó giám đốc làm chuyện ấy, sao đến giờ lại tỏ ra không quen mình cơ chứ?
Càng nghĩ càng uất ức, cũng nhìn ra là Phó giám đốc Ô hình như còn dưới quyền so với người đang nói này một bậc, đứng đó không dám nhiều lời.

Triệu Mai cũng là kẻ lăn lộn ra xã hội, quá hiểu một vài sự to lớn của quyền lực.
Triệu Đại Hổ cũng ngơ ngác đầu óc, chẳng hiểu sao một chuyện nhỏ như vậy mà kéo đến nhiều người như thế.
Nhìn thấy tình hình này, đứng đó cũng không dám xem thường.
Lư Dũng lúc này mới có cơ hội để nói.
Nghĩ đến việc ra hiệu ngầm của Phó giám đốc Ô, Lư Dũng nói:
- Đều tại tôi không quản tốt tình hình trong trạm. Đồng chí Ngưu Thịnh Cao mà chúng tôi phái ra ngoài không biết từ đâu ra nghe được tin tức, nói là người thân của Phó giám đốc Ô bị người ta đâm trọng thương. Việc này chúng tôi phải xử lý, lập tức xuất trạm, không ngờ có nhầm lẫn, không nghĩ có người dám mạo danh quen thân Phó giám đốc Ô gây chuyện, tôi đang xem xét tiến hành thanh tra toàn bộ sự việc này!
Hắn cũng hoàn toàn đem toàn bộ việc này đổ lỗi cho một trưởng đồn công an cấp dưới.
Ô Đại Sơn gật mạnh đầu nói:
- Đúng vậy, việc này quả thật khiến người khác khó hiểu, tôi xem các anh nhất định phải điều tra ra manh mối chuyện này, ngoài giải thích với tôi, cũng phải có một lời giải thích với đồng chí bị hại mới đúng.
Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân được mở rộng tầm mắt rồi, trước nay chưa từng thấy loại người nói dối trắng trợn này.
Khi thấy Triệu Mai kia vẫn còn muốn nói, Ô Đại Sơn ho một tiếng, nhìn phía Triệu Mai nói:
- Đồng chí này, thân thích là không được nhận bừa bãi, có lúc nhận bừa sẽ mang tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Khi nói câu này, Ô Đại Sơn đứng quay lưng lại phía bọn Diệp Trạch Đào.
Cũng không biết là thế nào, Đôi mắt của Triệu Mai kia lộ vẻ kinh hãi rồi tự dưng im thít.
Ngụy Trấn Cao lúc ấy nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này Sở chúng tôi sẽ tìm hiểu tới cùng, xin anh tin tưởng Sở chúng tôi vẫn còn có lẽ phải.
Diệp Trạch Đào nhìn qua Bàng Phí Vũ nói:
- Tiểu Bàng của chúng tôi vừa hay quay được nội dung sự việc.
- Tiểu Bàng, đem đưa cho Giám đốc Ngụy xem đoạn phim anh quay!
Bàng Phí Vũ liền đem mở chiếc di động đó ra.
Mọi người sau khi xem xong nội dung quay, Ngụy Trấn Cao hừ một tiếng, nhìn Triệu Đại Hổ kia nói:
- Thật không giống lời khai, các anh thế nào lại làm ra những chuyện như vậy! Bằng chứng ở đây, anh còn lời gì để nói?
Triệu Đại Hổ cũng không ngờ có người đem quay lại sự việc, sắc mặt biến đổi.
Ô Đại Sơn liền đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói:
- Thật không thể tưởng nổi, việc như vậy cũng có thể làm!
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng Ô Đại Sơn, trong lòng thầm nghĩ, lão già này quả nhiên là một kẻ thành tinh. Hôm nay không có cách nào làm gì hắn, thế nhưng, người như thế quyết không để gã ngồi ở vị trí Phó giám đốc Sở công an tỉnh được. Sau khi trở về, sẽ đến nói qua chuyện này với thầy Điền mới được.
Nhìn qua tên Triệu Đại Hổ kia, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Tôi chỉ có một ý tưởng, việc này không phải là chuyện bình thường, nó liên quan đến lương tâm cơ bản của chúng ta! Làm người phải có lương tâm, người đang làm, trời đang nhìn, anh ắt phải vì hành động hôm nay của anh chịu trách nhiệm!
Diệp Trạch Đào coi trọng chuyện này đến vậy!
Mọi người sau khi nghe xong, đều cảm thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ rồi!
Diệp Trạch Đào nói đến đây, chỉ vào Quách Khúc Điển bên cạnh nói:
- Tôi vừa nghe thấy Cục trưởng Lư của các anh nói là, việc này nhất định phải thông báo cho hai đơn vị chúng tôi, tôi đến phải xem xem Cục trưởng Lư thông báo như thế nào, tôi đợi!
Nói xong lời này, chủ động bắt tay Ngụy Trấn Cao nói:
- Giám đốc Ngụy, vì chuyện này, thật làm phiền anh rồi, giờ tôi không quấy rầy các anh làm việc nữa.
Ngụy Trấn Cao biết với tính khí của Diệp Trạch Đào sẽ không dễ dàng cho qua việc này. Nếu xử lý không tốt, làm không tốt với Diệp Trạch Đào sẽ sinh ra sự tình, vội chân thật nói:
- Xin Trạch Đào tin tưởng hệ thống công an chúng tôi là có tính đấu tranh, nhất định đủ khả năng xử lý tốt chuyện này. Chờ một lát, chúng tôi sẽ đem sự tình xử lý báo cáo đến anh.
Biết giờ người nhà họ Triệu đau đầu việc này, Diệp Trạch Đào cùng bước ra với Quách Khúc Điển, nhìn thấy trên vai Quách Khúc Điển cũng chảy ra chút máu, quần áo bị xé, trên quần áo vẫn còn dính máu một vài nơi, vỗ vai Quách Khúc Điển hỏi:
- Có hối hận khi làm việc tốt?
Hít một hơi, Quách Khúc Điển trả lời:
- Cứ coi là lại phát sinh những chuyện như thế, tôi vẫn sẽ đi đỡ người ta một tay. Anh vừa nãy nói đúng, làm người phải có lương tâm, nếu tôi gặp chuyện như thế mà không quản, tôi vẫn còn chút công đức đạo lý sao?

Diệp Trạch Đào ánh mắt ngời sáng, lại dùng lực vỗ vai Quách Khúc Điển bảo:
- Nói hay lắm, làm người phải như vậy!
Quách Khúc Điển cũng nhận ra, Diệp Trạch Đào này không phải người bình thường, thế nhưng, nghĩ đến tình cảnh của mình, vẫn âm thầm thở dài.
Diệp Trạch Đào liền phát hiện ra sắc mặt biến đổi của Quách Khúc Điển, trong lòng nghĩ, anh chàng này gặp phải chuyện gì rồi, giờ phải tìm hiểu qua một chút mới được, nếu có thể nhất định sẽ giúp đỡ, những người thanh niên như vậy ngày càng hiếm!
Nhìn thấy Quách Khúc Điển ngồi trong một chiếc taxi vội vã rời đi, Diệp Trạch Đào cầm điện thoại gọi tới phòng làm việc của người bạn học cùng Phan Văn Lâm phó chánh văn phòng Giám đốc sở Dân chính.
Phan Văn Lâm đang chừng không có phát triển, chìm ở Sở Dân chính tỉnh cũng nghĩ đến tiền đồ bản thân, khi bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, mắt sáng lên. Tình hình của Diệp Trạch Đào y cũng quan tâm rất nhiều, sau khi nắm rõ nhiều thông tin về Diệp Trạch Đào, liền nghĩ việc tiến thêm bước nữa kéo mối quan hệ với Diệp Trạch Đào. Cuộc điện thoại này gọi tới khiến y rất phấn khởi.
- Trạch Đào, đã lâu không gặp, mình đang muốn tụ họp các bạn cùng lớp một chút, lần trước nói chuyện với lão Chử về cậu, thế nào, tới thành phố, chúng mình tụ tập chút chứ?
- Lão Phan à, tôi lần này vào trong tỉnh, là chuyện thế này, tôi có một người bạn làm việc ở Sở Dân chính thành phố các cậu, tên là Quách Khúc Điển. Nghe nói cậu ta gần đây không được thuận lợi lắm, thì muốn nhờ cậu qua hỏi thăm một chút, cậu thấy tiện chứ?
Phan Văn Lâm sững sờ, lập tức nói:
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, Cục trưởng của bọn họ là chỗ thân quen với tôi, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm. Bạn của cậu mà cũng có người dám động đến sao, tôi muốn xem xem kẻ đó là ai mới được!
Trong giọng nói mang theo sát khí.
Diệp Trạch Đào còn nói vài chuyện phiếm, mới cúp máy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.