Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 399: Kẻ già đời giảo hoạt





Nghe thấy cách xưng hô của tên con trai kia, mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống, xem ra, tên đó là người quen với cảnh sát.
Trần Tiến Nhân lúc này cũng chạy đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, theo sát Diệp Trạch Đào, mà còn nói nhỏ:
- Chủ tịch Diệp, việc này anh không nên tham gia, anh là người có thân phận!
Hừ một cái, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Thân phận quái gì, gặp tình huống như thế mà không quản, làm quan có dụng ích gì!
Trần Tiến Nhân này mới thật sự thấy mặt chính trực của Diệp Trạch Đào, trong lòng nghĩ, Chủ tịch Diệp quả là người cá tính, đối mặt với sự việc như thế, vốn chẳng hề có ý nghĩ nhân nhượng, cũng chưa biết muốn làm gì nữa.
Bàng Phí Vũ cũng chạy tới bên cạnh Diệp Trạch Đào, nói nhỏ:
- Ban nãy vừa hay tôi quay được quá trình bị ngã của bà lão.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, có chứng cứ trong tay, xem tình hình sẽ ra làm sao.
Những người cảnh sát đến đây, người đứng đầu nhìn qua bà lão đang nằm đó:
- Trước tiên đưa người vào bệnh viện cái đã.
Diệp Trạch Đào thấy đối phương xử lý trước với người bị thương, trên mặt cũng dịu đi một chút. Cho dù bà lão này không có đạo đức thế nào đi nữa, dù sao cũng bị thương, xử lý như vậy cũng thấu tình đạt lý.
Cảnh sát nói xong, nhìn qua người đàn ông kia nói:
- Các anh trước tiên tới trụ sở công an báo cáo một chút.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy mấy tên côn đồ âm thầm chuồn mất.
Người con trai vẻ hung hăng nói với anh thanh niên:
- Thằng ranh, mày đẩy mẹ tao ngã, xem mày tới số rồi!
Người thanh niên vẻ mặt buồn phiền, không ngừng xem đồng hồ.
Diệp trạch Đào thấy bộ dạng ấy của người thanh niên mới hỏi:
- Cậu có chuyện gấp à?
Hít một hơi, người trẻ tuổi nói:
- Muộn mất rồi!
Nói xong liền gọi điện xin nghỉ.
Diệp Trạch Đào vỗ vai người thanh niên nói:
- Yên tâm, không chuyện gì đâu!

Người thanh niên nhìn thoáng qua người đàn ông đang nói chuyện với cảnh sát, lòng đầy âu lo.
Lần này Diệp Trạch Đào cũng không khỏi liên quan, cùng cảnh sát tới trụ sở công an.
Toàn bộ quá trình sự việc không có gì phức tạp, cảnh quay cũng đã có rồi. Diệp Trạch Đào cũng tường thuật toàn bộ tình huống.
Vốn Diệp Trạch Đào cho rằng như vậy là xong, người con trai kia cùng với một người dáng vẻ lãnh đạo trong trụ sở vừa đi vừa nói cười. Sau khi hai người đó đến, tên con trai đó chỉ vào Diệp Trạch Đào và anh thanh niên nói:
- Hai kẻ này là đồng phạm, cùng nhau đẩy mẹ tôi ngã.
Diệp Trạch Đào lúc đó mới biết chàng thanh niên giúp đỡ người này tên là Quách Khúc Điển, là nhân viên của Cục Dân chính thành phố, lúc được cử đi làm việc, từ con đường đó đi qua thì giúp đỡ người ngã một chút, không ngờ thành ra như thế này.
Người có dáng vẻ lãnh đạo trong trụ sở cảnh sát kia tiện tay lật giở mọi ghi chép xem qua một chút, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ bà lão đã qua chẩn đoán, chân trái bị gẫy. Triệu Đại Hổ đã tố cáo các anh. Chuyện này các anh định giải quyết tư hay là công đây?
Diệp Trạch Đào nói:
- Các anh đã xem rõ nội dung bên trong rồi, tôi có thể chứng minh anh chàng này làm việc nghĩa giúp người mà!
Trên bản ghi chép Diệp Trạch Đào chỉ ghi bản thân là một công chức chứ không viết chức vụ.
Tên cảnh sát này rõ ràng cũng không rõ tình hình của Diệp Trạch Đào. Hắn là người rất to béo.
- Các anh đều là đồng bọn, việc chứng minh của anh không có tác dụng.
- Anh tên là gì?
Thấy người này rõ ràng nói giúp cho gã con trai kia, Diệp Trạch Đào trầm giọng hỏi.
Mắt trừng nhìn Diệp Trạch Đào, đối phương nói:
- Xem rõ số hiệu của tôi, tôi tên Lư Dũng, thế nào, ý kiến gì?
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào quay qua nói với anh chàng Quách Khúc Điển kia:
- Nhân viên cơ quan thế nào mà lại đi làm những việc như thế. Việc này chúng tôi sẽ thông báo cho đơn vị của anh!
Diệp Trạch Đào hết sức ngạc nhiên nhìn cái gã Lư Dũng đó, trong lòng đầy vẻ nghi hoặc, người này vì sao lại giúp tên Triệu Đại Hổ đó.
- Người đâu, đem bọn họ vào phòng tạm giam, đợi liên hệ xong với đơn vị của họ hẵng hay.
Đây hoàn toàn là hành vi vô cơ sở pháp lý, Diệp Trạch Đào thấy thật kinh ngạc, trầm giọng hỏi:
- Các anh dựa vào cái gì tạm giam chúng tôi?
Bàng Phí Vũ cũng không chịu nổi, lớn tiếng hỏi:
- Ở đâu ra cảnh sát làm việc như vậy?

Tên Triệu Đại Hổ kia tiến gần tới Diệp Trạch Đào nói thầm:
- Mày giờ thay đổi ý định vẫn còn kịp, nếu không, tao cho chúng mày một bữa không yên!
Lại nhìn về phía Quách Khúc Điển nói:
- Đem hai mươi vạn ra coi xong chuyện này, không thì, cho mày biết tay!
Thầm than một tiếng, ở đất Trung Hoa này, không có người quen thật khó làm việc.
- Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại chứ?
Diệp Trạch Đào bình tĩnh hỏi.
Lư Dũng cũng muốn xem xem sau lưng Diệp Trạch Đào có quan hệ gì, mặt cười như không nói:
- Được thôi, mời gọi.
Diệp Trạch Đào lấy điện thoại của bản thân ra, liền gọi điện tới cho Giám đốc sở công an tỉnh Ngụy Trấn Cao.
- Giám đốc Ngụy, xin chào!
Lúc Diệp Trạch Đào gọi một cách xưng hô, Ngụy Trấn Cao kia đã cười lớn hỏi:
- Là Trạch Đào à, thế nào mà hôm nay mới gọi điện cho ông anh này thế?
Ngụy Trấn Cao hiện giờ cũng biết rõ năng lực của Diệp Trạch Đào, trong điện thoại cũng lén ghi tên y, vừa nhìn biết liền là số của Diệp Trạch Đào.
Lư Dũng kia vốn điệu bộ cười hớn hở, khi nghe thấy cách xưng hô của Diệp Trạch Đào với Giám Đốc Ngụy, bởi ở gần, cũng nghe rõ đây là âm thanh của Giám đốc Ngụy, liền đem tờ khai trình ra xem nội dung, tiếp đó xem cái tên kia.
Làm cả buổi giờ y vẫn chưa xem tên tuổi cụ thể.
Khi xem xong tên, trên trán Lư Dũng toát hồ môi, tên tuổi Diệp Trạch Đào y đã từng nghe qua, chỉ là tới nay nhất thời chưa có liên hệ gì mà thôi, giờ mới phát hiện ra lỗ hổng sai sót lớn.
- Giám Đốc Ngụy, tôi bây giờ đang ở trong Cục cảnh sát của các anh, Cục trưởng Lư Dũng của các anh muốn đem tôi tạm giam. Tôi muốn hỏi một chút, giúp người làm chứng bị cho là đồng lõa, chuyện này Cục Cảnh sát chẳng nhẽ loạn rồi sao?
Ngụy Trấn Cao vốn tâm trạng đang tốt bỗng bị phá hoại, có chút cuống cuồng nói:
- Trạch Đào, tôi lập tức tới.
Diệp Trạch Đào gọi điện xong thì ngồi ở đó.
Tên Triệu Đại Hổ đến giờ vẫn chưa rõ tình hình, thấy Diệp Trạch Đào gọi điện xong, ngoa giọng nói:
- Trên địa bàn này, ai cũng không thể giúp được ngươi!
Diệp Trạch Đào hiếu kì hỏi:
- Anh có lai lịch gì?
Cũng không phát hiện thấy Lư Dũng ở đó lau mồ hôi, Triệu Đại Hổ cười sằng sặc nói:
- Ngươi tự mà tìm hiểu!
- Chủ tịch Diệp!
Lư Dũng lúc này có chút sợ rồi, lau mồ hôi trên trán.
Hừ một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đợi anh giam giữ tôi!
Trên mặt lộ vẻ khổ sở, Lư Dũng nói:
- Chủ tịch Diệp. Không biết là anh, xin lỗi ạ!
- Ý của anh là, nếu là người khác vẫn có thể làm loạn?
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Triệu Đại Hổ kia cũng thấy một vài tình hình, nói với Lư Dũng:
- Yên tâm, Phó giám đốc Ô Sở các anh là em rể của tôi, không ai có thể làm gì anh!
Lư Dũng không ngừng oán thầm, em rể chó gì, chẳng qua em gái y xinh đẹp, chỉ làm tình nhân của Phó giám đốc Ô mà thôi, lần này thật sự bị Triệu Đại Hổ hại thảm rồi.
Gã Triệu Đại Hổ lúc này nhờ điện thoại gọi tới cho em gái mình, nói:
- Em gái, đến chưa. Thằng ranh kia gọi người, em phải đến làm chủ mới được.
Điện thoại vừa cúp máy, liền thấy một thiếu phụ rất mĩ miều đi đến, trên người ngọc ngà toàn thân. Đi qua thoang thoảng mùi thơm.
- Anh. Việc gì gấp mà gọi em đến, lão Ô vẫn đang ở dưới đợi em kìa.
Vừa hay ở đây cũng có thể thấy tình hình dưới lầu, Diệp Trạch Đào liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở dưới.
Lư Dũng dường như vin được cái để bám, nói với người phụ nữ đó:
- Chị Mai, chào chị, đây là việc gia đình mọi người, tôi không liên quan nhé, nói xong liền muốn chuồn ngay.
Người phụ nữ vừa bước vào nói:
- Lư Dũng, thế nào, chuyện này anh phải cho chúng tôi một giải pháp. Anh Ô có lẽ đang ở trên xe xem đó.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Trạch Đào chỉ có thể lắc đầu. Cảnh sát bây giờ ở đâu còn chút ý nghĩa vì dân làm việc.
Em gái của tên Triệu Đại Hổ kia cũng là một bà la sát, khi nghe thấy Triệu Đại Hổ nói mẹ y bị ngã gẫy chân, thì ở trong trạm cảnh sát này lớn tiếng mắng Diệp Trạch Đào, mà còn phát ngôn bừa bãi, muốn phủ đầu Diệp Trạch Đào.
Người phụ nữ này theo bám Phó giám đốc Ô, việc ấy mọi người đều biết. Phó giám đốc Ô là kẻ có tiếng háo sắc, mọi cảnh sát trong trụ sở giả bộ làm việc, không có một người dám đứng ra nói lời công đạo.

Diệp Trạch Đào vẫn quan sát tình hình chiếc xe đỗ dưới lầu, có điều thú vị là lúc này từ ngoài lại tiến vào mấy chiếc xe cảnh sát.
Theo mấy chiếc xe cảnh sát tiến vào, chỉ trông thấy Ngụy Trấn Cao đã từ trong xe bước ra, đi cùng vẫn còn vài người nữa.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng thấy chiếc xe đỗ ở cổng cũng đã mở ra, chỉ thấy một cảnh sát thân hình cao gầy từ trong bước xuống.
Cũng chẳng biết hắn nói vài lời gì với Ngụy Trấn Cao, mọi người cùng hướng phía trên lầu bước tới.
Lư Dũng cũng luôn nhìn ra xem tình hình bên ngoài. Nhìn thấy quả nhiên đích thân Giám đốc Sở tới, sắc mặt lập tức biến thành tro, y quá rõ tình hình, biết lần này bản thân đã lội quá sâu rồi.
Rất nhanh chạy xuống lầu, Lư Dũng chỉ mong Phó giám đốc Ô thấy mình vì chuyện của nhà họ Triệu mà bảo vệ mình một chút.
Ngụy Trấn Cao vào trước, một đội người cùng mau chóng tiến vào.
Phó giám đôc Ô kia cũng theo sát Ngụy Trấn Cao.
Mọi người vừa tới, người em gái của gã Triệu Đại Hổ kia mắt sáng lên, dịu dàng gọi:
- Anh Ô, anh tới rồi?
Vẻ mặt nghi hoặc, Phó giám đốc Ô nói:
- Cô quen tôi sao?
Thật không ngờ Phó giám đốc Ô vờ như không quen, em gái Triệu Đại Hổ quýnh lên, nói to:
- Anh Ô, anh sao lại không nhận ra em, em là tiểu Mai mà!
Phó Giám đốc Ô kia dường như nghĩ một hồi lắc đầu nói:
- Có lẽ cô nhận nhầm người rồi!
Hoàn toàn là đôi mắt trợn tròn nói dối.
Diệp Trạch Đào không thể không khâm phục Phó Giám đốc Ô này, mặt không biến sắc, lòng không động đứng ở đó, đầy vẻ quang minh chính đại, tỏ ra rất nghiêm túc.
Triệu Mai nóng nảy, to tiếng:
- Vừa nãy chúng ta mới ở cùng nhau mà!
Hừ một tiếng, Phó giám đốc Ô hướng về phía Lư Dũng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì đây?
Lư Dũng trong lòng phát khổ, Phó giám đốc Ô này, là muốn mình giúp y hóa giải sự việc, thế nhưng, ai giúp mình bây giờ?
Phó giám đốc Ô lại nói một câu:
- Tiểu Lư, đồng chí của chúng ta phạm một lỗi nhỏ có thể tha thứ, điều đáng sợ chính là một con đường đi tới cùng. Nghe nói các anh ở đây phát sinh tình hình, tôi rất đau lòng, có người dùng thủ đoạn cải trang lừa bịp, các anh là cảnh sát, thì càng phải điều tra rõ mới đúng, khắc sâu bài học rõ chưa!
Mắt Lư Dũng sáng lên, ý của Phó giám đốc Ô quá rõ rồi, việc này bản thân mình phải giúp y làm rõ, việc của bản thân cũng trở thành người bị mắc lừa, cũng sẽ không mở rộng thêm, vẫn là Phó giám đốc Ô chỉ cho lối đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.