Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 396: Trở về Thảo Hải





Ngồi trên xe riêng mà Tư Đồ Vũ lái đến, Diệp Trạch Đào chợp mắt một lát, lần này tới thủ đô, Diệp Trạch Đào thật đúng là rất mệt, trước mắt chớp động một màn cảnh tượng.
- Chủ tịch Diệp, trong huyện ta vừa xuất hiện một vị tổng giám đốc tên là Bàng Chân, hôm qua từ thủ đô tới, nói là muốn đợi anh. Khi anh ta đến, một số vị lãnh đạo trong tỉnh cũng cùng đến theo.
Bàng Phí Vũ nhỏ giọng nói.
Diệp Trạch Đào ừ nhẹ một tiếng, Bàng Chân hôm qua đã gọi điện thoại thông báo qua tình hình rồi, nói là việc thiết lập hệ giáo dục không thể kéo dài hơn nữa, vì thế mà y tới Thảo Hải trước, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào không thể không mau trở lại Thảo Hải.
Trước mắt lại hiện ra cảnh Trịnh Tiểu Nhu phục vụ mình hôm qua, người con gái này quả là có ý với mình.
Thoáng hiện cảnh tận tâm phục vụ mình của Trịnh Tiểu Nhu, sau đó lại nghĩ tới ở nhà họ Lưu, buổi tối Lưu Mộng Y trong đêm lén vào phòng của mình, trong lúc mơ màng, lại cùng Lưu Mộng Y trên chiếc giường đó mãnh liệt một hồi.
Có đôi khi có nhiều phụ nữ cũng là một chuyện nguy hiểm tính mạng!
Lưu Mộng Y từ sau khi trải qua việc đó, lập tức buông thả, làm việc cũng tràn đầy cảm xúc mạnh liệt!
Cũng may có Ngũ Cầm Hí, bằng không thật không trụ được.
Vừa là Trịnh Tiểu Nhu, bỗng lại biến thành Lưu Mộng Y, hình ảnh hai người đó không ngừng ẩn hiện trong mắt Diệp Trạch Đào.
Qua một hồi, cố gắng thoát khỏi hình ảnh của hai người phụ nữ, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Trong huyện có chuyện gì không?
- Thời gian này mọi người gắng sức đầu tư, thành tích tốt hơn, dự án của khu công nghiệp bên kia lại tăng lên vài mặt. Ngoài ra việc kiến thiết con đường cũ trong huyện đã được triển khai toàn diện, mọi người có vài ý kiến trong việc tu bổ con đường, xe cộ đi trên đường không thông!
- Phải tăng cường tuyên truyền, đồng thời phải giải quyết tốt vấn đề khó khăn của người dân!
Nghĩ tới khi lượng xe cộ lưu hành bây giờ vẫn chưa lớn, Diệp Trạch Đào cảm thấy chỉ có tăng cường tốc độ thiết lập đường giao thông, Thảo Hải mới có thể phát triển hơn, lượng tiếp nhận mới có thể lớn được.
Theo tuyến đường liên thông 3 tỉnh, đến khi đó, Thảo Hải còn muốn có lượng xe như này rõ ràng không có khả năng, phải nhanh kiến thiết hơn mới được.
Xe nhanh chóng tiến vào huyện Thảo Hải.
Thấy cảnh trên đường các loại máy móc công trình đang hối hả thi công, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, tên tiểu tử Tôn Lâm này cũng đang dốc sức rồi, thấy rằng đang gần tới nhiệm kỳ mới, nếu không làm nên chút thành tích gì, với việc tái nhậm chức của cha y cũng sẽ có ảnh hưởng.
Cái nhà họ Tôn này trong việc kiến thiết Thảo Hải không thể không toàn lực tiến hành!

Liếc mắt nhìn ra ngoài, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Tôn Lâm đội mũ bảo hiểm đang đứng bên cạnh một chiếc xe công trường.
Thấy Tôn Lâm khi đó đang lái chiếc xe việt dã ở công trường, Diệp Trạch Đào cười một cái, gã tiểu tử này đúng là đang làm việc.
Xe đi tới rồi dừng lại, Diệp Trạch Đào từ xe bước ra.
Nhìn thấy bước ra từ trên xe là Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Tôn Lâm biến đổi nhanh chóng.
Hiện vẻ hồ hởi tươi cười, Tôn Lâm rảo bước tiến tới. Cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, lần này vào thành phố bàn chuyện hôn lễ chứ?
Loại chuyện này đương nhiên không dấu nổi Tôn Lâm.
- Đúng vậy, anh Tôn hôm nay lại nhọc công đến đây sao?
- Kỳ hạn công trình gấp mà, nếu không cố gắng tôi lo sẽ bị lỡ hạn công trình!
Tình hình của Tôn Lâm từ lâu đã có người liên tục báo cáo tới chỗ mình, gã tiểu tử này có lẽ cũng lo lắng cho việc của cha y, thời gian này không việc gì liền bắt tay làm, đây thật đúng là sửa đi hình tượng một công tử.
Vừa nghĩ tới việc thực hiện lần này của Tôn Lâm, Diệp Trạch Đào cũng có chút cảnh giác, gã tiểu tử chịu cúi đầu rồi, nếu cha y tái nhậm chức, làm không tốt tên tiểu tử này lại quay lại nhắm mũi tên vào mình, không thể coi vẻ bề ngoài của y được!
Diệp Trạch Đào nhìn về hướng công trình, nói:
- Nhất định hoàn thành đúng kỳ hạn, hiện giờ do toàn huyện đang thi công, đi lại của người dân gặp khó khăn!
- Việc này chúng ta đều có dự án, chỉ là xe cộ lưu thông gặp khó khăn,ảnh hưởng tới việc đi lại của nhân dân chưa hẳn quá lớn, cũng may huyện Thảo Hải là một huyện vừa, mọi người coi việc đi làm, đưa con đi học, đi bộ cũng không xem là mất nhiều sức lực.
Tôn Lâm đáp.
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào cũng hiểu tình hình này, hiện giờ Thảo Hải không được xem là huyện lớn, chẳng qua, sau khi toàn bộ công trình thi công, Thảo Hải sẽ mở rộng gấp nhiều lần, khi hoàn thiện, Thảo Hải sẽ không còn là một huyện nhỏ nữa, con đường kiến thiết lần này của phía Tôn Lâm chính là một mạng lưới kiến thiết mở rộng, xem như hung hăng gõ một chút bọn làm đường ấy.
Thấy Diệp Trạch Đào đứng trước mặt mình kiểm tra tình hình công trình, trong lòng Tôn Lâm vô cùng bực bội, người ngoài đều nói bản thân mình cống hiến vì sự phát triển của Thảo Hải, có mấy kẻ hiểu được nỗi khổ tâm của mình!
Lần này bị Diệp Trạch Đào làm cho một phen, các con đường trong huyện đang làm, căn bản sẽ không thể thu hồi phí tổn, coi như đem mấy thành quả vất vả của bản thân hoàn toàn đầu tư vào Thảo Hải rồi!
Nghĩ tới tình hình người cha đến thời kỳ then chốt, Tôn Lâm biết bản thân còn phải cứng rắn mà làm.
- Thế nào, thời gian một tháng, con đường chính trong huyện có hoàn thành kịp không?
Diệp Trạch Đào hỏi đột ngột.
- Anh yên tâm, tiến độ công trình nhanh, đội thi công hiện giờ là như vậy, chỉ cần tiền vào đầy đủ, gì cũng sẽ tốt!
Tôn Lâm trả lời.
Khi nói chuyện, Tôn Lâm lại một trận đau lòng, làm phen này đúng là súng thật đạn thật, tiền tiêu cũng giống như nước chảy vậy!
Trên mặt lộ vẻ tươi cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Tổng giám đốc Tôn yên tâm, cùng với sự phát triển kinh tế của Thảo Hải, sự đầu tư của các anh sẽ có được hồi báo hậu hĩnh!
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào lại bắt tay với Tôn Lâm một cái, lúc này mới ngồi lên xe.
Nhìn Diệp Trạch Đào lên xe rời đi, Tôn Lâm bực mình đá một cái xuống đất, làm đất ở dưới bay lên tung tóe.
Dẫm dẫm vài cái, Tôn Lâm ngồi lên xe cũng nhanh chóng rời đi.
Diệp Trạch Đào ngồi trong xe riêng, nghĩ ngợi một chút, gọi điện cho Bàng Chân nói:
- Tổng giám đốc Bàng à, tôi đến Thảo Hải rồi, tôi sắp xếp địa điểm, mọi người cùng ăn một bữa nhé?
Bàng Chân hiện ra vẻ vui mừng, cười lớn nói:
- Trạch Đào trở về nhanh thật, được, anh nói địa điểm, tôi lập tức tới.
Gọi điện xong, sau khi Diệp Trạch Đào bảo Bàng Phí Vũ bố trí địa điểm, lại gọi điện đến, bảo Bàng Chân mau qua đó.
Rồi gọi điện cho Bí thư Dương Chính Quyền.
Dương Chính Quyền khi ấy đang ngồi trong phòng làm việc, hôm qua nghe nói lãnh đạo tỉnh cùng một người tên là Bàng Chân đến, y lập tức gọi điện tới hỏi thăm. Vừa hỏi mới biết, Bàng Chân này không ngờ là con trai viên Tư lệnh cảnh vệ thủ đô, việc này khiến Khương Chính Quyền có chút để bụng, cùng đi ăn một bữa. Khương Chính Quyền không cảm thấy Bàng Chân đó quan trọng đối với mình, hôm nay vấn đề ở đây nghĩ là đi hay không đi. Nếu đi, tên công tử Bàng Chân đó, cơ bản chẳng coi mình ra gì, mà nếu như không đi, lại lo đắc tội Bàng Chân, thật khó xử.
Khi nhận được điện thoại Diệp Trạch Đào gọi đến, Khương Chính Quyền đang không biết thế nào, giờ thở phào nhẹ nhõm. Có Diệp Trạch Đào đến, việc này hoàn toàn có thể giao cho Diệp Trạch Đào xử lý rồi.
- Bí thư Khương, Tổng giám đốc Bàng của thủ đô đến rồi. Anh ta và tôi trên ấy đã bàn bạc ổn thỏa, muốn đầu tư lớn cải tạo xây dựng trường học ở Thảo Hải. Tôi giờ mới về tới Thảo Hải, đã hẹn với Bàng Chân , anh cũng cùng đi ăn được chứ?
Khương Chính Quyền vốn không biết ý đồ của Bàng Chân, nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, y mới hiểu ra, nghĩ nửa ngày mới hay Bàng Chân đó đến tìm Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến Diệp Trạch Đào đi một chuyến vào thủ đô lại tìm được một khoản đầu tư lớn, Khương Chính Quyền cảm thấy không phục không được.
- Trạch Đào về rồi à, vậy tốt, tôi liền qua đó.
Khương Chính Quyền vui vẻ trả lời.
Khi Khương Chính Quyền nhanh chóng đến chỗ Diệp Trạch Đào nói, bất ngờ phát hiện Bàng Chân cái kẻ rất ngạo khí đó không ngờ đang đứng ngoài ngó đầu nhìn vào.
- Diệp Trạch Đào đến chưa?
Thấy Khương Chính Quyền tới, Bàng Chân liền hỏi.
Câu này khiến Khương Chính Quyền có chút bực bội, bản thân vẫn là một Bí thư huyện Thảo Hải, trong mắt Bàng Chân không ngờ không coi cái chức Chủ tịch huyện của Diệp Trạch Đào đáng gì!
Tuy là bực bội, Khương Chính Quyền trước mặt vẫn cười đáp:
- Trạch Đào nói rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng tới, giờ này đường trong huyện ùn tắc, có lẽ đến chậm một chút.
Nghe vậy, Bàng Chân nói:
- Thằng Tôn Lâm chó má, đem toàn huyện biến thành công trường lớn rồi.
Trong lúc nói chuyện, bỗng thấy chiếc xe kia của Diệp Trạch Đào chầm chậm tiến vào.
Thấy Diệp Trạch Đào từ trên xe bước xuống, Bàng Chân cười lớn nghênh tiếp, từ xa đã lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, phiền hà cho anh đến vội vã như vậy rồi!
Hai người rất thân thiết bắt tay hỏi thăm.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tổng giám đốc Bàng đến Thảo Hải tham quan việc kiến thiết huyện, việc tốt lớn như vậy, tôi một Chủ tịch huyện không cấp tốc trở về, đó chẳng phải có lỗi với thiện chí này của Tổng giám đốc Bàng sao!
Bắt tay, Bàng Chân nói nhỏ:

- Việc này chúng ta đều hiểu, đều hiểu!
Diệp Trạch Đào liền thấy được dáng vẻ mỉm cười trên mặt của Khương Chính Quyền và một số vị lãnh đạo.
Chủ động tiến đến bắt tay Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Khương, tôi xin phép anh.
- Trạch Đào à, anh là người tài giỏi của huyện Thảo Hải chúng tôi, xin nghỉ phép đều có thể tìm nguồn đầu tư, cái phép này của anh là phép gì vậy, tôi xem không thể coi là phép rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Chủ yếu là Tổng giám đốc Bàng là một doanh nghiệp đầy lòng thiện tâm!
Bàng Chân xấu hổ cười, trong lòng cũng buồn phiền, lần này bản thân bị cha mắng thê thảm, việc làm gây ra chút nữa khiến tiền đồ của cha y tan tành mây khói, cũng may có sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào!
Diệp Trạch Đào nhìn hướng về các vị lãnh đạo đi cũng Bàng Chân đến, vội vàng tiến đến bắt tay từng người, luôn miệng nói chậm trễ.
Mọi người thật ra cũng thấy rõ, Bàng Chân rất để tâm đến Diệp Trạch Đào.
Những người này đều là một nhóm Giám đốc sở, cơ bản còn có chút kiêu ngạo. Giờ đối diện với một người mà đến cả Bàng Chân cũng phải kính cẩn đối đãi là Chủ tịch huyện, nên bọn họ cũng đều không dám lên mặt lãnh đạo, toàn bộ trên mặt đều tươi cười cùng bắt tay hỏi thăm Diệp Trạch Đào.
Khương Chính Quyền thấy tình cảnh này, lại cảm thấy buồn bực, bản thân đối đãi các vị cán bộ cấp tỉnh này cũng không tồi, kết quả nhiệt tình nhận lại vẻ lạnh nhạt!
Nhìn tình hình hiện giờ, những người này hạ mình xuống rất nhiều đối với Diệp Trạch Đào!
Sau khi bắt tay hỏi thăm mọi người, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Các vị lãnh đạo. Tổng giám đốc Bàng, chúng ta cùng nhập tiệc nhé, ha ha, hôm nay bay gấp, xuống máy bay liền chạy tới đây, vẫn chưa ăn chút gì nữa!
Bàng Chân nghe câu nói này liền rất vui, biết Diệp Trạch Đào dùng lời nói như vậy để biểu thị tính quan trọng đối với sự xuất hiện của mình.
Cười lớn nói:
- Được, chúng ta hay là đánh chén no nê trước rồi hãy nói.
Mọi người cười cười nói nói đi vào phía trong.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.