Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 388: Bàng Chân rất gấp





- Trạch Đào, dậy chưa?
Diệp Trạch Đào vẫn còn đang ngủ, sáng sớm đã nhận được điện thoại của Bàng Chân.
Thấy số máy lạ, nhưng lại là tiếng Bàng Chân, Diệp Trạch Đào xem giờ thì mới có bảy rưỡi, trong lòng có chút kỳ quái, “Tên này sáng sớm đã gọi mình làm gì thế.”
Sống tại Lưu gia, tối hôm qua thứ nhất là Lưu Mộng Y vừa trở thành phụ nữ, không thể lại làm chuyện đó, còn một cái nữa là dù sao cũng là ở Lưu gia, Diệp Trạch Đào cũng không thể ngang nhiên chưa kết hôn mà đã ở cùng nhau, nên chỉ có thể cùng Lưu Mộng Y hàn huyên tâm tình một hồi mới ngủ.
Hai vợ chồng ông Diệp Hằng Thành về rất muộn, có thể thấy rằng, hai người bọn họ đều khá vui vẻ, chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi nhiều.
Vừa nghĩ đến chuyện cha mẹ chạy đến nhà Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào liền đỏ mặt, chuyện này cha mẹ hoàn toàn không hiểu!
- Là anh Bàng à, có chuyện gì thế?
Diệp Trạch Đào lên tiếng, nghĩ là Bàng Chân có phải muốn nói về chuyện đánh cuộc đá không.
Nói thật, cái chuyện đánh cuộc đá này Diệp Trạch Đào đã từng nghe qua, thường khi một viên đá chưa được cắt mài toàn bộ, bên trong rốt cuộc là dạng nào hoàn toàn không thể đoán định được, khi mình đưa cho Bàng Chân thì vẫn chưa cắt xong, chẳng may lúc cắt ra lại là loại khác thì “xong”, vậy có thể sẽ chẳng còn đáng giá nữa.
Bàng Chân nói với vẻ khá gấp:
- Trạch Đào, là thế này, việc cậu nói muốn xây mười bốn trường học ở huyện Thảo Hải tôi thấy là một việc tốt, ích nước lợi dân, đối với sự phát triển của những đứa trẻ nghèo khổ cũng là một việc tạo phúc rất tốt, nếu hôm nay cậu không có việc gì, thì chúng ta có thể cùng nhau ngồi nghiên cứu một chút không?
Nghe thấy việc này, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, “Tay Bàng Chân này còn gấp hơn cả mình nữa!”
Thế nhưng, Diệp Trạch Đào đương nhiên là vui sướng khi thấy chuyện tốt như vậy, lập tức trả lời:
- Anh Bàng sắp xếp đi, tôi sẽ đến ngay.
Bàng Chân vui vẻ nói:
- Được, tôi có một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, cậu cũng chưa ăn sáng phải không, cậu đến đó đi. Xe tôi phái đi đã ở trước cửa Lưu gia rồi đấy.
Diệp Trạch Đào được một trận ngạc nhiên, “Hiệu suất làm việc của tên Bàng Chân này không phải là cao bình thường nữa rồi!”
Lúc ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào thấy cha mẹ mình đã ngồi ở đó, Lưu Đống Lưu cũng ngồi đó nói chuyện với họ.
- Cha mẹ, hai người ngủ ngon không?

- Ngon, rất ngon, chỉ là làm phiền gia đình quá!
Ông Diệp Hằng Thành hơi ngượng ngùng nói.
Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:
- Làm gì có phiền với không phiền, đều là người một nhà cả mà!
Nói tới đây, Lưu Đống Lưu mỉm cười quay sang nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Sao không ngủ thêm một chút, thanh niên các con phải ngủ nhiều, không giống người già chúng ta.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ban nãy nhận được điện thoại của Bàng Chân, nói hẹn con đi nói chuyện về việc xây trường ở Thảo Hải, con phải đi gặp cậu ta ngay, xe cậu ta phái tới đón con đã đợi trước cửa rồi.
Lưu Đống Lưu sửng sốt, liền trở nên trầm tư.
Tuy khả năng của ông không phải rất tốt, nhưng cũng không thiếu kinh nghiệm tranh đấu, lập tức đánh hơi ra có chút vấn đề trong việc này, bèn hỏi:
- Vì sao Bàng Chân lại gấp gáp thế?
Diệp Trạch Đào đáp:
- Con cũng không rõ.
Lưu Đống Lưu vỗ nhẹ lên đùi, suy nghĩ một lát nhưng vẫn không thể hiểu được chuyện này.
Nghĩ tới xe Bàng Chân phái đến đã ở trước cửa, Lưu Đống Lưu hướng về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Chuyện này là chuyện tốt, dù sao đối với con cũng không có hại, nếu có thể xây dựng trường học ở huyện Thảo Hải, thì đây chính là tạo phúc cho Thảo Hải.
Diệp Hằng Thành ít nhiều cũng hiểu một chút chuyện này, liền nói:
- Đi đi, chuyện này là chuyện vui lớn, nhất định phải làm tốt đấy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, rồi mới đi ra ngoài.
Ra khỏi Lưu gia, Diệp Trạch Đào quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ ở đó.
Thấy Diệp Trạch Đào đi ra, một thanh niên trông khá tháo vát chạy ra nghênh đón, cung kính nói với Diệp Trạch Đào:
- Là Chủ tịch huyện Diệp phải không ạ?
- Bàng Thực kêu cậu đến sao?
Diệp Trạch Đào nói.
- Vâng ạ, ông chủ chúng tôi phái tôi đến đón Chủ tịch huyện Diệp.
Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe, mới phát hiện ra, chiếc xe này quả thật không tồi, các thiết bị bên trong bố trí cũng rất tốt.
Xe rất nhanh đã chạy đến trước một tòa nhà xem ra rất có khí thế.
Khách sạn Kinh Triều Đại!
Đọc tên khách sạn, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, “Tên Bàng Chân này cũng thật là kẻ biết làm ăn, một sòng bạc ngầm không nói, giờ lại có cả một khách sạn lớn, xem ra người này phát lắm đây.”
Dưới sự dẫn đường của cậu thanh niên kia, Diệp Trạch Đào nhanh chóng đi tới nhà hàng của khách sạn này.
Thấy Diệp Trạch Đào tiến vào, Bàng Chân ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy chào đón.
Nắm chặt tay Diệp Trạch Đào, Bàng Chân nói:
- Sáng sớm đã gọi điện thoại tới, quấy rầy giấc ngủ của cậu rồi!
- Tôi cũng vừa dậy.
Diệp Trạch Đào nói.
- Mau ngồi xuống ăn sáng đi.
Rất nhanh, có hai phục vụ đi vào bày ra một bàn đồ.
Thấy nhiều đồ như vậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Nhiều thế này ăn sao hết.
Bàng Chân nói:
- Không sao đâu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Bóc một quả trứng gà, Diệp Trạch Đào vừa ăn vừa hỏi:
- Anh Bàng, sao lại vội thế?
- Trạch Đào, nói thật, cách làm của cậu hôm qua thật khiến tôi vô cùng cảm động, cả đêm không ngủ được. Cũng đã gặp qua rất nhiều quan chức, nhưng chưa từng thấy người nào không tham tiền như cậu, nghĩ đến việc cậu không tiếc dùng số tiền lớn như vậy đầu tư xây trường học cho huyện Thảo Hải, tôi liền cảm thấy hổ thẹn, trong chuyện này, tôi phải học tập cậu nhiều!
Diệp Trạch Đào uống một ngụm sữa đậu nành nói:
- Nếu có cơ hội, anh Bàng thử đến Thảo Hải một chuyến, anh sẽ hiểu được cách nghĩ của tôi. Huyện Thảo Hải là một huyện nghèo khó, rất nhiều người dân vẫn còn đang vật lộn với cơm ăn áo mặc, càng có nhiều gia đình đến giờ cũng không có cách nào cho con em mình đi học, đặc biệt là những trường học này, phòng học đều rất nguy hiểm, mỗi khi mưa to gió lớn, an toàn của bọn trẻ thật sự là một vấn đề, nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng tôi thấy sốt ruột lắm!
Bàng Chân liền biểu lộ vẻ mặt xúc động nói:
- Trạch Đào, người bạn như cậu Bàng Chân tôi nhất định phải kết giao, từ trên người cậu, tôi thấy được hi vọng của Hoa Hạ (Trung Quốc). Ôi, luôn muốn làm một chút việc có ích, đáng tiếc chưa có ai chỉ dẫn, sau khi nghe những lời này của câu, tôi quyết định, bất luận thế nào cũng phải cống hiến một phần năng lực của mình!
Diệp Trạch Đào liền vui vẻ nói:
- Có sự giúp đỡ của anh Bàng, huyện Thảo Hải sẽ càng phát triển nhanh hơn!
- Là thế này, Trạch Đào, chuyện cậu nói mỗi xã xây một trường tôi đã nghĩ rồi, chỉ xây trường trung học vẫn là không đủ, bọn trẻ ở đó chắc chắn không ít đứa vẫn là học sinh tiểu học phải không. Lần này dứt khoát một chút, tiền của cậu dành để xây trường trung học, ngoài ra tôi đầu tư thêm một số tiền cải tạo các trường tiểu học hiện có ở mỗi thôn, cậu thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào thật sự là tràn trề niềm vui, có chút chần chừ nói:
- Anh Bàng, cái này cần một số tiền lớn, toàn huyện giờ có 162 thôn, tuy quy mô trường tiểu học không lớn, có một số chỉ có một giáo viên, cũng là mấy gian phòng, nhưng cũng có hơn tám mươi trường, nếu mỗi trường đầu tư cải tạo hai trăm ngàn, vậy cũng phải đến hơn mười sáu triệu đấy!
Bàng Chân lắc đầu nói:
- Trạch Đào, qua cách làm của cậu, tôi thật sự cảm nhận sâu sắc, càng không thể ngủ ngon được, cậu nói xem tôi kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Tiền này, sống không cầm đến, chết cũng chẳng mang đi, làm chút chuyện có ý nghĩa, không phải tốt hơn sao! Tôi nghĩ kỹ rồi, lần này nhất định phải học theo cậu, nhất định làm tốt việc có ý nghĩa này, tám mươi trường tiểu học nhé! Tôi định không thể chỉ tùy tiện sửa sang, mà phải xây tốt một chút, tôi định một trường đầu tư một triệu, phải cho bọn trẻ một môi trường học tập tốt!
Diệp Trạch Đào tính toán một chút, trong lòng cũng có chút cảm động, “Tên Bàng Chân này thật sự không tồi, vừa ra tay đã đầu tư tám mươi triệu, nếu thật sự như vậy, sự nghiệp giáo dục toàn tỉnh sẽ được tiến thêm một bước, đây hoàn toàn là một việc tốt lớn tạo phúc cho huyện Thảo Hải!”

Buông đồ ăn trong tay xuống, Diệp Trạch Đào xúc động nói:
- Anh Bàng, tôi thay mặt bọn trẻ toàn huyện cám ơn anh!
Bàng Chân nghiêm túc nói:
- Ôi, đã sớm muốn làm vài việc có ý nghĩa mà, việc này làm tốt, trong lòng tôi mới thấy dễ chịu hơn chút, Trạch Đào à, năng lực khác thì Bàng Chân tôi không có, làm một chút việc như vậy thì vẫn có thể mà!
Lúc Diệp Trạch Đào lại nhìn sang Bàng Chân, cảm thấy Bàng Chân thuận mắt hơn nhiều, trong lòng cũng nghĩ, “Xem ra con cháu gia tộc lớn vẫn có không ít người nghĩ cho sự phát triển của đất nước!”
- Trạch Đào, ông anh tôi ở Bắc Kinh cũng có chút ảnh hưởng, tôi định triệu tập một vài anh em đến Thảo Hải xem xét, nếu có khả năng, mọi người cũng muốn cống hiến chút năng lực cho sự phát triển của Thảo Hải.
- Cái đó thật sự là quá tốt, Thảo Hải dang trong thời kì phát triển, rất cần sự đầu tư của nhiều doanh nghiệp có chí muốn thúc đẩy Thảo Hải phát triển, việc này cám ơn anh Bàng!
- Ha ha, Trạch Đào à, lời này của cậu khách khí rồi, hai người chúng ta sau này gọi nhau anh em là được rồi, có thể kết giao với người anh em như cậu, thật sự là vinh hạnh của Bàng Chân tôi!
- Anh Bàng khách khí rồi!
Bàng Chân liền cười nói:
- Được, chúng ta không nói những lời này nữa, về sau có gì cần, Trạch Đào cậu cứ nói.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, lúc ăn sáng xong, cơ bản cũng quyết định xong toàn bộ nội dung xây trường học.
Bàn xong việc, Bàng Chân nói:
- Hiện nay ở nước ta cuộc sống của cả xã hội không tốt lắm, rất nhiều người đâm đầu vào đồng tiền quá rồi không dứt ra được. Khi người khác làm việc thiện, họ còn nói bóng nói gió, khiến mọi người đều không dám làm việc thiện nữa. Lần này tôi cho rằng chúng ta phải gióng trống khua chiêng tiến hành tuyên truyền cho việc thiện này. Tôi đã liên hệ với ban Tuyên giáo rồi, đến lúc đó sẽ cố gắng tuyên truyền, phải làm cho nhân dân cả nước biết. Mặt khác, tôi định kêu gọi trong ngoài một chút, kêu gọi mọi người tham gia việc xây dựng Thảo Hải. Tôi nghĩ, ngoài việc xây trường học, chúng ta còn có thể làm một số dự án tặng cho những thôn nghèo, để mọi người nhanh chóng đi lên con đường phát triển!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên nói:
- Anh Bàng thật là người có trí tuệ, đề nghị này quá tốt, nếu có thể dựa vào tình hình các thôn để đưa ra một vài dự án phát triển chú trọng việc giúp đỡ mọi người, vậy căn bản sẽ giải quyết được vấn đề nghèo khó của mọi người, đây là một suy nghĩ rất tốt!
Bàng Chân cũng vui vẻ nói:
- Được, việc này tôi chịu trách nhiệm thực hiện, ôi, có thể làm được chút việc tốt, tôi cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm quá!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.