Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 379: Phó Chủ tịch tỉnh Lư Giang tới Thảo Hải.





- Thưa thầy, Phó Chủ tịch tỉnh Lư Giang nói là muốn đến điều tra nghiên cứu xã Xuân Trúc huyện Thảo Hải….
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ.
Nhận được tin Phó chủ tịch Lư Giang sắp đến, Diệp Trạch Đào nhớ lại việc Điền Lâm Hỉ từng nói Lư Giang là một nhân vật thuộc phe Lưu, liền gọi điện kể việc này với Điền Lâm Hỉ và cũng muốn tìm hiểu vài điều về mục đích chuyến thăm này của Lư Giang.
Điền Lâm Hỉ đang lúc cao hứng, nghe Diệp Trạch Đào kể chuyện này cười nói:
- Lư Giang có vẻ cũng không ngồi yên được rồi!
- Lần trước nghe thầy nói ông ta là người thuộc phe Lưu?
- Không sai, Lư Giang là một viên tướng tài mà Lưu gia đặt tại Ninh Hải, là người lão Lưu lúc sinh thời rất trọng dụng. Ông ta từng là thư ký của Lưu gia, rất thân thiết với Lưu gia, có điều, sau khi ông ta đến Ninh Hải thì lão Lưu qua đời, khiến ông ta lập tức mất đi một hậu thuẫn chắc chắn.
Một vài lời đã nói hết lên tình hình về Lư Giang.
Diệp Trạch Đào nghe xong những lời này, cảm thấy khó hiểu liền hỏi:
- Nói như thế thì ông ta cũng là một người đáng tin của Lưu gia, tại sao Lưu gia lại không bảo vệ ông ấy?
Điền Lâm Hỉ hắng giọng bảo:
- Có một số việc cậu vẫn chưa hiểu rõ, ta sẽ nói cho cậu biết thêm một vài điều, Lưu Vũ Giang và ông ta không được ăn ý lắm.
Diệp Trạch Đào ồ một tiếng rồi không hỏi chuyện này nữa, hắn đã hiểu, ngay trong nội bộ Lưu gia cũng có những chia rẽ trong việc đối xử với Lư Giang. Trước đây khi Lưu Vũ Giang còn sống, quyền lực chủ yếu nằm trong tay bà ta, người của Lưu gia đương nhiên không thích gì Lư Giang, nay Lưu Vũ Giang không còn nữa, việc này liền thay đổi.
- Trạch Đào, Lư Giang quả thật rất giỏi đấy, ông ta còn là người trung thành với Lưu gia, cậu phải hợp tác tốt với ông ta.
- Thầy dạy phải, người ta là cấp Phó tỉnh, tuy rằng vẫn chưa lên đến chức Ủy viên thường vụ, nhưng cũng là nhân vật tai to mặt lớn, tôi thì có là ai chứ!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Điền Lâm Hỉ cười:
- Cậu xem nhẹ bản thân rồi, cậu là con rể của Lưu gia, hiện giờ cũng có trọng lượng chứ!

- Trạch Đào, cậu phải ghi nhớ kĩ một chút. Sự phát triển của Thảo Hải mới là cái gốc cơ bản cho sự phát triển của cậu, cho dù bất cứ lúc nào cậu đều phải coi việc của Thảo Hải là việc quan trọng hàng đầu cần làm.
Diệp Trạch Đào cảm thấy có chỗ Điền Lâm Hỉ nói chưa hết, chỉ yêu cầu hắn phải làm tốt việc ở Thảo Hải, lại nghĩ đến gần đây khi lão Điền lên Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra ít nhiều.
Tuy Lư Giang chỉ là một Phó Chủ tịch tỉnh chưa lên tới chức Ủy viên thường vụ, nhưng chuyến thăm của ông ta lại được cả hai cấp huyện và thành phố đặc biệt coi trọng.
Một đoàn người do Phó Chủ tịch thường trực thành phố đi cùng đã đến huyện Thảo Hải.
Khương Chính Quyền và Diệp Trạch Đào cũng tiến hành đón tiếp ở huyện để biểu thị sự coi trọng.
Nhìn thấy mấy chiếc xe việt dã đến, Khương Chính Quyền và Diệp Trạch Đào đều ra đón tiếp.
Lư Giang không hề ngồi trong xe chờ người khác mở cửa mà lại chủ động xuống xe.
Sau khi bắt tay và nói vài câu xã giao với Khương Chính Quyền, Lư Giang liền giơ tay về phía Diệp Trạch Đào.
Hai người đều đã biết về nhau, nhưng chưa từng giao tiếp, Lư Giang cảm thấy đứng trước mặt Diệp Trạch Đào có thể nói là một điều vinh dự lớn, nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này, mặt Lư Giang lộ rõ vẻ tươi cười.
- Đây là đồng chí Diệp Trạch Đào?
- Kính chào Chủ tịch Lư!
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Diệp Trạch Đào, trong lòng Lư Giang cũng thấy xúc động, người thanh niên này quả thật rất được.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chúng tôi đã biết đến sự phát triển của xã Xuân Trúc từ lâu. Mục đích chính chuyến thăm lần này của chúng tôi là muốn tiến hành điều tra nghiên cứu kĩ hơn về mô hình phát triển của xã Xuân Trúc. Một số huyện và thị trấn trong tỉnh ta còn rất lạc hậu, chính là muốn tìm ra một con đường phát triển phù hợp cho các xã và thị trấn. Xã Xuân Trúc của các anh hiện nay được giới truyền thông đưa tin rất rầm rộ, tôi cũng muốn đi thực tế để tiến hành điều tra nghiên cứu một chút.
Nhìn thấy điều này thì ai cũng hiểu rằng chuyến đi lần này của Lư Giang đều là vì Diệp Trạch Đào, không có việc gì khác cả!
Đoàn người nhanh chóng đến huyện Thảo Hải. Sau khi trải qua một số trình tự thủ tục tiếp đón cần phải có, Lư Giang đến ở tại nhà khách Huyện ủy.
Trước tiên, Lư Giang và Khương Chính Quyền nói chuyện về một số công việc, thư ký ra ngoài, nói là Phó chủ tịch Lư muốn nói chuyện công việc riêng với Diệp Trạch Đào.
Khi vào đến phòng, Lư Giang đứng dậy chủ động bắt tay Diệp Trạch Đào, sau khi ra hiệu cho Diệp Trạch Đào ngồi, Lư Giang nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Mộng Y mỗi lần đến Ninh Hải đều vào thăm nhà chúng tôi một lần, sau này thì đều là người một nhà cả rồi!
Cách nói chuyện lần này có vẻ rất đặc biệt. Cơ bản không có ý gì khác, ngay lúc đó quan hệ của hai người đã trở nên gần gũi hơn.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đã rất thích. Cách nói chuyện của Lư Giang rất đặc biệt, như thế này làm giảm đi bao nhiêu sự dò xét không cần thiết.
Mặc dù chưa từng nghe chuyện gì liên quan đến Lư Giang do Lưu Mộng Y kể, Diệp Trạch Đào vẫn mỉm cười nói:
- Từ lâu đã nghe nói Chủ tịch Lư là thư ký của lão gia, quan hệ với Lưu gia rất thân thiết!
Lư Giang liền bật cười ha ha nói:
- Tôi luôn luôn rất chú ý đến quá trình phát triển của cậu, Diệp Trạch Đào, cậu làm tốt lắm!
Câu nói này càng biểu lộ rõ sự quý trọng của Lư Giang dành cho Diệp Trạch Đào, luôn luôn quan tâm đến sự phát triển của Diệp Trạch Đào, điều này cho thấy ông ấy luôn quan tâm tới việc nhà họ Lưu, đằng sau lại khen ngợi Diệp Trạch Đào, đây chính là xem trọng Diệp Trạch Đào.
Quả nhiên đúng là phong cách của một Bí thư, chỉ trong một vài câu nói đã tạo ra được một hoàn cảnh của những người cùng chung chiến hào.
- Đến lúc đó rất hi vọng Chủ tịch Lư đến tham dự lễ cưới của chúng tôi.
Lư Giang gật đầu đáp:
- Đây là hỉ sự, tôi nhất định phải tham gia chứ!

Càng tiếp xúc, hai người càng hài lòng về nhau, nhìn tình hình của Diệp Trạch Đào, trong lòng Lư Giang cảm thấy rất vừa lòng.
Từng làm thư ký cho Lưu lão gia, Lư Giang hiểu rằng bản thân và nhà họ Lưu không thể nào tách rời. Nhà họ Lưu có thành công thì ông ta mới thành công, nhìn tình hình hiện nay của Lưu gia, ông cũng nóng lòng. Thấy thái độ nhiệt tình của Diệp Trạch Đào, Lư Giang biết Diệp Trạch Đào nên trở thành người lãnh đạo mới của nhà họ Lưu, có được người lãnh đạo xuất sắc như vậy, sức mạnh của nhà họ Lưu mới không bị suy giảm, đây là một việc tốt!
- Nghe nói ông Điền là thầy của cậu?
Lư Giang hỏi một câu.
- Vâng, khi học đại học, tôi ngẫu nhiên được gặp thầy, thầy đã dạy tôi Ngũ Cầm Hí và đối xử với tôi rất tốt.
Lư Giang khẽ mỉm cười nói:
- Đây là việc tốt, ông Điền là một người chân thực nhiệt tình, một khi đã tìm được đúng người, ông ấy sẽ hết lòng giúp đỡ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ông ấy đúng là người như vậy đấy!
Lư Giang cũng khẽ cười.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này đến đây, Chủ tịch Lư muốn tìm hiểu về lĩnh vực nào để chúng tôi dễ sắp xếp.
Lần này Lư Giang đến đột xuất, huyện Thảo Hải cũng chưa chuẩn bị nhiều.
- Như thế này đi, nếu không ảnh hưởng gì thì trong mấy ngày này cậu hãy đưa tôi đi các nơi để xem xét, tôi muốn được nhìn huyện Thảo Hải một cách chân thực nhất.
Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ về Lư Giang, cảm thấy người này là nhân vật cũng dễ hợp tác, nếu Lưu gia có thể đặt ông ấy ở vị trí chủ chốt thì có lẽ sẽ có thể phát huy được một số lợi ích, hơn nữa những lợi ích này còn rất lớn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại thấy, Lưu gia có lẽ còn có rất nhiều sức mạnh, chỉ là vẫn còn tồn tại một vấn đề chung.
Từ nhà khách đi ra, Diệp Trạch Đào không thôi nghĩ đến vấn đề sức mạnh của nhà họ Lưu, cảm thấy mấy kẻ đang lãnh đạo nhà họ Lưu kia đúng là có chút bất tài, bỏ đi bao nhiêu người tài không dùng, dẫn đến cái cảnh chia năm xẻ bảy!
Đã có nhân viên văn phòng phụ trách công việc của Lư Giang, Diệp Trạch Đào không tham gia việc này, vừa lấy ra một điếu thuốc thì Điền Lâm Hỉ gọi điện thoại tới.
- Cậu cảm thấy thế nào?
Điền Lâm Hỉ hỏi một câu.
- Chủ tịch Lư hợp tác rất tốt.
- Tôi cho rằng cái chính là nằm ở năng lực của ông ta, cậu xem nếu như ông ta có thể bước chân vào Tỉnh ủy Ninh Hải thì kết quả sẽ như thế nào?
Điền Lâm Hỉ hỏi.
Diệp Trạch Đào đáp:
- Đương nhiên là rất tốt rồi, nếu ông ấy tham gia vào Tỉnh ủy Ninh Hải thì tin rằng sức mạnh của tỉnh Ninh Hải sẽ có những thay đổi lớn, sức mạnh của Lưu gia cũng sẽ nhập vào với Ninh Hải.
- Ha ha, Lư Giang không thể nào trở thành Ủy viên thường vụ Ninh Hải được, nhưng có thể linh hoạt một chút, để ông ta đến tỉnh Nam Tây nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ.

Tỉnh Nam Tây?
Diệp Trạch Đào trở nên trầm tư.
- Trạch Đào, có lẽ cậu không biết, tỉnh Nam Tây luôn là một khu vực quan trọng của Lưu gia. Nhưng một thời gian trước đây có xảy ra một số vấn đề, lực lượng của Lưu gia bị chèn ép quá nhiều, chỉ giữ có một vị trí trong Tỉnh ủy. Hiện nay các lãnh đạo đang làm vài việc để cân đối hơn một chút, Tôn gia chắc sẽ rút khỏi Nam Tây, Lư Giang sẽ có thể bổ sung vào đó, chỉ cần có ông ta gia nhập, thì sức mạnh của Lưu gia tại Nam Tâyy sẽ một lần nữa được tăng cường.
- Tôn gia đồng‎ ý rút lui sao? Họ đã bỏ bao nhiêu công sức để vào Nam Tây cơ mà!

- Trạch Đào, tôi phải cho cậu biết một chuyện, Tôn Tường Quân làm hết nhiệm kỳ này sẽ lại làm thêm một nhiệm kỳ nữa.
Nghe Điền Lâm Hỉ nói, Diệp Trạch Đào đã hiểu ra toàn bộ, thông qua một loạt hành động, Tôn Tường Quân lại có hi vọng được tái nhậm chức.
Ngẫm lại tình hình của Tôn Tường Quân, hiện nay chẳng qua ông ta bị một chút hạn chế mà thôi. Chức Bí thư thành ủy Kim Lăng cũng không có gì thay đổi, cơ bản khi tới lúc chuyển giao nhiệm kỳ thì theo lẽ tự nhiên sẽ miễn nhiệm. Bây giờ sự nghiệp chính trị lại được kéo dài thêm, chẳng trách Tôn Tường Quân lại có thêm điều kiện!
Lại sắp có không ít chuyện xảy ra rồi!
Diệp Trạch Đào nhận thấy, các lãnh đạo cấp trên cố ý không muốn bản thân có thời gian an nhàn, ở đây vừa mới đuối sức, Tôn Tường Quân liền nhảy chồm đến.
Không nghe thấy tiếng Diệp Trạch Đào trong điện thoại, Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói:
- Không mài kiếm thì kiếm làm sao sắc được, Trạch Đào, cậu nhất định phải nhìn xa trông rộng một chút!
- Tôi chỉ nghĩ không biết có ảnh hưởng đến sự phát triển của Thảo Hải hay không, còn những việc khác cũng không có gì quan trọng.
Diệp Trạch Đào nói.
Điền Lâm Hỉ liền vui mừng nói:
- Trạch Đào, đã bàn bạc xong với nhà họ Lưu rồi, tôi thấy lần này cậu phải lên Bắc Kinh một chuyến. Cha mẹ cậu cũng phải đi nhận mặt rồi, đây là việc quan trọng cả đời cậu, phải mau chóng giải quyết mới phải.
- Vâng, hiện nay mọi công tác ở các phương diện của Thảo Hải cũng đã sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng muốn đi xử lý việc này một chút.
- Trạch Đào, có những việc cậu phải hiêu rõ, hiện tại cậu là con rể của Lưu gia, nhưng mới chỉ là con rể tương lai, nếu cậu chính thức trở thành con rể thì cậu sẽ trở thành một thế hệ chủ chốt mới của nhà họ Lưu, đây là hai việc khác nhau, Lưu gia cũng đang cần được thổi thêm sinh khí mới rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.