Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 34: Ngượng ngùng





Đi vào phòng Đảng chính, Diệp Trạch Đào phát hiện Ngưu Thường Thắng ngồi ở đó với vẻ đầy ưu tư, trong lòng thoáng vui, hiện tại Ngưu Thường Thắng chắc chắn đang cực kì nan giải đối với tình hình của mình
Thấy Diệp Trạch Đào vào cửa, ngồi ở bên trong là Khương Quốc Bình và Phương Di Mai tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thực lòng mà nói, bọn họ vẫn đang quan sát tình hình của Ngưu Thường Thắng, nhưng, Ngưu Thường Thắng kia sau khi vào phòng đến nước trà cũng không đi lấy để uống, ngồi ở đó nhìn như đang lật báo đọc, kỳ thực là đang ngồi đờ ra.
Khác thường à nha.
Hiện tại nhìn thấy Diệp Trạch Đào vào cửa, trong ánh mắt hai người họ hy vọng có thể từ phía hắn nhìn ra một vài điều gì đó.
Nội dung chủ yếu của buổi họp Đảng ủy hôm nay cơ bản đã được nghe ngóng rõ ràng rồi, đó là bí thư Lâm Dân Thư sẽ chỉnh Diệp Trạch Đào, dựa trên sự phán đoán của mọi người, việc này hoàn toàn chính là một màn đi qua sân khấu, Diệp Trạch Đào lần này gặp khó rồi.
Kết quả cũng là thành như vậy, Ngưu Thường Thắng im lặng, Diệp Trạch Đào đi qua cũng ngồi ở chỗ kia không nói gì.
Chẳng lẽ bên trong cuộc họ một biến cố gì đó?
Phương Di Mai ngồi ở bên cửa sổ, cô nhìn thấy Lâm Dân Thư mặt âm trầm ngồi vào xe rời đi.
Theo sát sau đó, Ôn Phương cũng mặt đầy tâm sự ngồi vào một chiếc xe rời đi.
Bí thư và Chủ tịch xã đều là bộ dạng này, Ngưu Thường Thắng lại là như vậy, rốt cuộc có vấn đề gì? Việc này khiến cho hai người trong lòng như bị mèo cào vậy.
- Chủ nhiệm, tôi về ký túc xá một chuyến, xin anh cho nghỉ phép.
Diệp Trạch Đào nói với Ngưu Thường Thắng.
- Ừ, được, được.
Ngưu Thường Thắng dường như có chút căng thẳng, thân mình đều nghiêng xuống một chút.
Mắt nhìn theo bóng dáng Diệp Trạch Đào từ từ rời đi, Khương Quốc Bình và Phương Di Mai thoáng nhìn nhau. Trong lòng hai người có một loại cảm giác kinh ngạc, chủ nhiệm Ngưu hôm nay dường như rất khác thường.
Diệp Trạch Đào đã ra đến cửa chính Ủy ban xã, Ngưu Thường Thắng lúc này mới đứng lên, ánh mắt quét qua hai người một thoáng, rồi mang theo cặp rời khỏi văn phòng.
Cùng nhìn thấy Ngưu Thường Thắng rời đi, hai người trong phòng làm việc đều thở dài.
Phương Di Mai vỗ vỗ lên bộ ngực phồng của cô ta và nói:
- Muốn chết rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hôm nay như thế nào mà ai ai cũng đều kì quái.
Ánh mắt Khương Quốc Bình thoáng nhìn trộm bộ ngực Phương Di Mai một chút, vẫn là bị sự việc này chấn động, nói:
- Không sai, việc hôm nay rất quái lạ, tôi nghe được tin tức nói là bí thư Lâm muốn chỉnh Diệp Trạch Đào. Phu nhân của bí thư thành uỷ ở huyện cũng nói cứng, nói là phải khai trừ Diệp Trạch Đào, buổi họp hôm nay chính là nghiên cứu việc này!
Phương Di Mai cũng thu được một ít tin tức, khẽ gật đầu nói:

- Tôi nghe được tin tức cũng là về việc này, nghe nói ông phó chủ tịch huyện Chung cũng đã đập bàn trong phòng làm việc, không xử lý Diệp Trạch Đào không được.
Nói tới đây, hai người nhìn nhau, cảm nhận được sự việc hôm nay khác thường, Diệp Trạch Đào này dường như cũng không có bộ dạng bị xử lý.
Diệp Trạch Đào đi về phía kí túc xá của mình, đã xảy ra một số việc, hắn cũng cần sắp xếp lại một chút suy nghĩ của chính mình.
Bản thân mình hiện tại đang làm một số việc kỳ thực cũng rất nguy hiểm, nếu không chiếm được sự ủng hộ của Cao Chấn Sơn, dưới sự liên kết của Lâm Dân Thư và Ôn Phương, muốn thu thập mình hoàn toàn là một việc rất đơn giản. Chính mình cũng coi như là đánh cuộc một phen vậy, đánh cuộc chính là tính chuẩn xác trong tin tức của Ninh Quân, đánh cuộc chính là Cao Chấn Sơn quyết tâm bảo vệ uy quyền của ông ta. Hai việc này chỉ cần một việc xuất hiện sai sót, chính mình không chừng thực sự sẽ phải bỏ của chạy lấy người.
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào đối với việc một dạng cây cỏ như mình muốn vươn lên có rất nhiều bùi ngùi cảm khái.
Hiện nay đâu đâu cũng đều nói phụ nữ muốn thăng quan tiến chức, bên trên phải có người. Nghĩ đến Ôn Phương, lại ngẫm tới Phương Di Mai, hắn không phải coi thường cách nghĩ của các cô. Các cô ấy cũng là bị cuộc sống cưỡng bức, không làm như vậy, dựa vào thân phận dân đen của họ, liệu họ có bao nhiêu khả năng thành công.
Mệt! Qúa mệt mỏi rồi!
Diệp Trạch Đào nằm trên giường liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn tỉnh dậy thì mới biết đã là giờ ăn cơm các em học sinh, bên ngoài các học sinh đi tới đi lui rất náo nhiệt.
Rời khỏi giường, rửa mặt xong, Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần rung lên, cửa cũng không đóng, khi đi từ nhà vệ sinh trở về, không thấy bóng dáng chiếc bát ăn cơm đâu cả.
- Thầy Diệp, thấy thầy về rồi, em đã giúp thầy mua cơm, phiếu cơm là em lấy ở trên bàn của thầy.
Một âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến.
Khi Diệp Trạch Đào xoay người nhìn lại, nhìn thấy Dương Ngọc Tiên một thân người mặc áo sơ mi ca rô, vóc dáng thon thản, thanh tú đẹp đẽ.
Nhận bát cơm, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cảm ơn Ngọc Tiên!
Mặt ửng đỏ, khẽ cắn môi, Diệp Ngọc Tiên dùng một loại thanh âm mà chỉ có thể chính mình mới nghe thấy được nói:
- Bố em đã tới trường học rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tốt, nhớ nhà rồi phải không?
Trên mặt tràn đầy một màu đỏ, Dương Ngọc Tiên nói:
- Bố em đã nói một số việc!
Diệp Trạch Đào nói:
- Ừ, lần trước sau khi đến nhà em, tôi đã bàn bạc xong xuôi với bố mẹ em, em yên tâm đi.

Nghe được lời này, Dương Ngọc Tiên mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:
- Bố dặn em phải nghe lời thầy, không được làm phiền thầy, em sẽ nhớ kỹ.
Hắn càng nghe càng không rõ, khi ngẩng lên, lại cùng lúc với Dương Ngọc Tiên vừa ngẩng đầu lên, hai tai đều đỏ ửng , ánh mắt hai người cùng nhìn nhau. Trong chốc lát, hắn liền hiểu ra ý tứ của Dương Ngọc Tiên.
Đừng nghĩ Dương Ngọc Tiên xuất thân ở gia đình nghèo khó, làn da của cô rất trắng trẻo, tuy rằng chưa đến mười sáu tuổi, nhưng cả người đều đã trưởng thành đầy đặn lên rồi. Lại có thêm bộ dạng ngượng ngùng kia, Diệp Trạch Đào cũng có một loại cảm giác hâm mộ.
Ánh mắt nhìn nhau, Diệp Trạch Đào chính là một trận sững sờ, lẽ nào Dương Căn Dân kia thực sự chạy tới trường nói gì đó với Dương Ngọc Tiên rồi?
- Thầy Diệp, em đi lên trên tự học đây.
Nhỏ giọng nói xong lời này, Dương Ngọc Tiên với dáng vẻ gần như bỏ chạy đã rời khỏi kí túc xá của Diệp Trạch Đào.
Nhìn Dương Ngọc Tiên chạy trốn giống như một trận gió, hắn mắt trợn trừng, qua một lúc mới dậm chân nói:
- Thằng cha Dương Căn Tài chó chết, thiếu nữ vị thành niên cơ mà!
Ôm bụng đói, trong đầu hắn là một mớ hỗn loạn, tâm tư kia rất phức tạp, giới hạn của đạo đức phẩm hạnh và người thiếu nữ xinh đẹp kia đan xen vào cùng một chỗ.
- Mình là cán bộ nhà nước! Mình là cán bộ nhà nước!
Hắn lầm bầm nói với chính mình.
- Ha ha, Trạch Đào, anh đương nhiên là cán bộ nhà nước rồi, nãy giờ nói chuyện một mình! Anh không sao chứ?
Phương Di Mai từ ngoài cửa đi vào.
Sự việc hôm nay lộ ra quá nhiều điểm nghi hoặc, sau cùng thì Phương Di Mai và Khương Quốc Bình cũng tìm hiểu tình hình trong cuộc họp.
Sau khi hiểu được tình hình trong cuộc họp, cái cảm giác kinh ngạc của Phương Di Mai và Khương Quốc Bình thực sự khó lời nào có thể diễn tả.
Cả hai ai cũng thật sự không ngờ là sẽ như vậy, đối mặt với tình huống hung hiểm như vậy, mà cuối cùng lại là kết cục như thế. Chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Dân Thư không thể thu thập được Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai cảm thấy chính mình phải tìm hiểu Diệp Trạch Đào kĩ càng một chút rồi.
Ăn cơm xong, Phương Di Mai sau khi cẩn thận trang điểm lại dung mạo liền tìm tới đây.
Vừa mới tới cửa, chợt nghe thấy Diệp Trạch Đào ở đó đang lầm bầm nói “ mình là cán bộ nhà nước”, trong lòng hoàn toàn khó hiểu.
- Tiểu Phương đến đây, ngồi, mời ngồi!
Đến bây giờ Diệp Trạch Đào vẫn chưa có thể tỉnh táo lại, nói đến cũng có chút hài hước.
Phương Di Mai cười nói:
- Anh thực sự không sao chứ?

Khi ánh mắt nhìn lên người Phương Di Mai, trong đầu Diệp Trạch Đào tự nhiên đem Phương Di Mai và Dương Ngọc Tiên tiến hành một sự so sánh.
Xã Xuân Trúc sinh ra toàn mỹ nhân nhỉ!
Nhất thời cũng khó thể phân cao thấp, chỉ là cô Phương Di Mai này càng thêm vẻ trưởng thành mà thôi.
Nhận thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào không ngừng tuần tra trên người mình, Phương Di Mai trên mặt ửng hồng, trong lúc vô tình cố ý điều chỉnh lại một chút thân mình, dùng hết khả năng đem điểm hấp dẫn đàn ông nhất của mình bày ra.
- Đã ăn cơm chưa?
Diệp Trạch Đào đột nhiên hỏi.
Phương Di Mai có một chút kích động muốn đá cho Diệp Trạch Đào một cước, thằng cha này là như thế nào, hôm nay cả người cũng không bình thường, họp xong một cái liền trở thành như thế này!
- Anh mời tôi ăn cơm à?
Phương Di Mai mỉm cười nói.
- Cô ăn trước bát này, tôi lại đi mua tiếp.
Diệp Trạch Đào đang muốn rời đi.
- Tôi ăn rồi, anh mau ăn đi.
Phương Di Mai khẽ cười nói.
Thật đúng là đói bụng rồi, Diệp Trạch Đào bưng bát cơm lên, trước tiên bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu, ăn cơm đã.
Phương Di Mai nhìn hắn cơm một cách thú vị, cô đột nhiên phát hiện ra Diệp Trạch Đào này thực sự là đẹp trai.
- Anh hôm nay thực sự oai phong đó!
Phương Di Mai cười nói.
Diệp Trạch Đào giả vờ nói:
- Cái gì uy phong?
Bĩu môi một cái, Phương Di Mai kiều mỵ nói:
- Được, quan hệ của chúng như vậy còn muốn giấu tôi, nói thật đi, anh có phải có người nâng đỡ ở đằng sau đúng không?
Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tình hình của tôi cô đều biết rõ, tôi nhớ cô còn hay đến nhà của tôi nhìn qua rồi.
- Đó chỉ là lãnh đạo muốn chúng tôi hiểu về tình hình của nhân viên thôi mà!
Nói tới đây, Phương Di Mai nói:
- Nói thật, anh có phải có quan hệ với ông to nào không?
Hai người ở văn phòng vốn hay thích nói chuyện đùa, hiện tại không có ai giữa hai người, Phương Di Mai cố ý giả vờ dùng ngữ khí nũng nịu để che đậy cho câu hỏi của mình.
Diệp Trạch Đào sau khi ăn cơm xong cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, làm sao có thể sập bẫy của Phương Di Mai, cười nói:
- Tôi thì lại nghe nói cô mới là người có quen biết, tôi thì quen biết cái gì, sau này thăng tiến, tôi chỉ biết trông cậy vào cô rồi!
Nghe được câu này, Phương Di Mai sắc mặt khẽ biến một chút nói:
- Đừng nghe người ta nói lung tung, tôi không phải là loại người mà mọi người hay bàn tán!
Diệp Trạch Đào liền cười và nhìn về phía Phương Di Mai.
Dậm chân một cái, Phương Di Mai nói:
- Thật sự không có gì!
Nhìn Phương Di Mai đang phát cuống lên ở khoảng cách gần như thế này,Diệp Trạch Đào nhìn thấy lông mày của cô mọc khá sát nhau, dường như đây là hình tượng của người trinh nữ mà trong sách nói đến, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự không có chuyện gì?
Nhưng ngoài miệng đã nói:
- Tôi tin cô.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ thầm, những thứ trong sách vở nào thì có bao nhiêu độ đáng tin, bây giờ đều có thể làm giả được, sách vở còn thể tin được không?
Phương Di Mai nghe được Diệp Trạch Đào nói câu này, trên mặt mới bình thường trở lại.
Phương Di Mai cũng không biết vì sao, bây giờ cô rất để ý đến cảm giác của Diệp Trạch Đào.
Hắn nói tin tưởng mình, trong lòng cô liền cảm thấy rất vui, chính cô cũng không rõ mình rốt cuộc là làm sao vậy.
Cùng với sự biến đổi thất thường của Phương Di Mai,vừa vặn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới ánh mặt trời, Phương Di Mai hiện lên cũng rất động lòng người.
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai trong lòng có chút hốt hoảng, mặt ửng hồng nói:
- Tôi chính là đến thăm anh, không có việc gì là tốt rồi. Tôi đi đây.
Nói xong câu này, như một cơn gió bước đi.
Nghiêng đầu một chút, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, hôm nay thật sự là một ngày kỳ quái!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.