Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 313: Vụ án giết người xảy ra ở thị trấn Ly Thủy.





Diệp Trạch Đào không hề để tâm tới việc của Lưu Vũ Lộ. Dù gì trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng không có mấy thiện cảm với Lưu gia. Cứ mặc họ điều tra.
Hai ngày nữa lại trôi qua, đột nhiên một tin tức kinh động lòng người truyền đến. Tin tức này khiến Diệp Trạch Đào cũng phải khiếp sợ.
Trần Tỏa Nguyên gọi điện tới, vừa mở miệng Trần Tỏa Nguyên đã nói:
- Trạch Đào xảy ra chuyện lớn rồi!
Trần Tỏa Nguyên đã nói xảy ra chuyện lớn thì Diệp Trạch Đào không dám coi thường vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghĩ tới huyện Thảo Hải vừa xảy ra chuyện, nếu lại xảy ra vấn đề nữa thì đúng thật là vô cùng nguy hiểm.
Trần Tỏa Nguyên thở dài:
- Lần này làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn tới huyện Thảo Hải. Thậm chí ảnh hưởng tới cả thành phố.
Diệp Trạch Đào không hề ra khỏi cửa mấy ngày nay không ở lớp học thì ở ký túc xá. Về Thảo Hải được mấy ngày hắn phải tranh thủ học bổ sung mấy bài còn lại. Không hề biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Trần Tỏa Nguyên lại tiếp tục nói:
- Trạch Đào, chuyện là thế này, Ngay sau khi Tôn Cương chết mọi người đều cảm thấy rất căng thẳng với việc giết người. Không căng thẳng còn đỡ chứ hễ căng thẳng liền phát hiện thị trấn Ly Thủy gần đây có không ít người bị mất tích. Có người còn bị đâm. Việc này đang ầm ĩ trên mạng. Lại đúng lúc Sở công an tỉnh có mặt ở huyện Hải Thảo nên đã cử nhân viên chỉ đạo việc điều tra phá án ở huyện. Anh không biết, việc này không điều tra thì còn đỡ chứ đã để điều tra chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ tới một khía cạnh khác. Cao Vệ vốn là Bí Thư đảng ủy thị trấn Ly Thủy, nếu thị trấn Ly Thủy xảy ra chuyện tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới Cao Vệ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ghê gớm gì?
Cao Vệ lần này rất có khả năng được thăng chức, ít nhất cũng có thể lên thêm một bậc. Nếu thật đã xảy ra chuyện thì quyết không phải là chuyện nhỏ, có lẽ sẽ ảnh hưởng xấu tới sự nghiệp của Cao Vệ.
- Anh kể tỉ mỉ chút đi!
Diệp Trạch Đào cảm thấy việc lớn mà Trần Tỏa Nguyên ám chỉ là ở khía cạnh này.
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Dưới sự chỉ đạo của Sở Công an tỉnh đã phát hiện một người trung niên trên quả núi thuộc thị trấn Ly Thủy rất đáng nghi. Hắn không hề nuôi dưỡng con vật nào, càng không lên núi săn thú vậy mà thỉnh thoảng lại có thịt đà điểu đem xuống thị trấn bán. Cho rằng hắn rất khả nghi liền tiến hành theo dõi. Thật không ngờ hắn là tội phạm giết người. Hắn đem thịt của người chết phơi khô giả làm thịt đà điểu và đem đi bán.
Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên khi nghe được chuyện này. Không thể tưởng tượng rằng chuyện như vậy có thể xảy ra.
Trần Tỏa Nguyên nói tiếp:
- Trong huyện không ít người đã ăn số thịt đà điểu đó. Mọi người đều không biết rốt cuộc số thịt mà họ ăn là thịt người hay thịt đà điểu. Không ít người đã nôn ra! Ôi, đúng là kinh khủng!
Khi Diệp Trạch Đào nghĩ đến rất nhiều người trong huyện đã cho rằng thị người mà họ ăn là thịt đà điểu thì trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.
- Sao chuyện như vậy có thể xảy ra, cán bộ công an địa phương không ai phát hiện được sao?

Diệp Trạch Đào rất tức giận. Ngành công an huyện Thảo Hải thật có vấn đề. Việc xảy ra lớn như vậy mà một chút cũng không biết, cũng không biết đất nước đã bỏ ra bao nhiêu tiền đổ vào đám người gì đây!
- Việc này thật khiến người ta nghi hoặc, có rất nhiều người đến báo án mất tích nhưng cũng không điều tra được bản án nào. Anh cũng biết, hiện nay ngành công an phá án không được như trước kia. Một bản án điều tra mà không có kết quả là liền để lại một chỗ. Trừ phi có sự thúc giục của cấp trên mọi người mới ra sức đi điều tra.
Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình đó. Hiện nay, đây cũng đồng thời là tồn tại của nhiều ngành khác: việc gì có lợi thì tranh nhau làm những việc không có lợi thì không mấy người chịu làm. Diệp Trạch Đào còn nhớ vụ trộm đã từng xảy ra ở nhà chị mình. Khi đó, cả gia đình chị đang ăn cơm nhà bố mẹ, khi đồng hồ điểm sáu giờ họ trở về nhà mình. Vừa về tới nhà đã nhìn thấy song sắt chống chộm sau cửa sổ bị phá tan hoang. Vội mở cửa vừa nhìn vào nhà thì cảnh tượng cả ngôi nhà là một mớ hỗn độn hiện ra. Tiền đã bị trộm. Mấy tập sách trong nhiều năm nay của anh rể cũng không thấy nữa. Họ quyết định phải báo công an địa phương, liền gọi điện cho công an. Khi anh rể trình bày đầu đuôi câu chuyện cho công an thì cán bộ công an ở đầu dây bên kia đáp lại bằng một câu: trời tối rồi, việc tìm chứng cứ sẽ rất khó khăn, yêu cầu anh chị phải giữ nguyên hiện trường. Ngày mai sẽ phái người điều tra.
Việc này khiến cho Lâm Phi rất tức giận. Anh đã mắng công an một trận qua điện thoại. Giữ nguyên hiện trường, ngày mai mới phái người tới, đây không phải là hại người sao, cuối cùng rồi lại phải coi như chưa từng báo án.
Thực trạng là như vậy, mọi người đều không có cách nào thay đổi. Có thể thấy việc gì thị trấn Ly Thủy không làm thì sẽ đẩy lên sở.
- Đã chết bao nhiêu người?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trần Tỏa Nguyên cười đau khổ nói:
- Đây đúng là thời gian rối loạn ở huyện Thảo Hải. Lần này, kết thúc bước đầu điều tra phát hiện người trung tuổi kia không ngờ còn đem con ngươi của những người đã chết bỏ vào một cái bình lớn để ngâm rượu uống. Cả mấy chục mạng người! Khi bắt được người đó hắn còn biện minh chỉ vì cuộc sống nên mới phải làm vậy!
Diệp Trạch Đào thấy Trần Tỏa Nguyên nói vậy cảm thấy sởn gai ốc, dựng hết cả tóc gáy lên. Đây đúng là một Ma vương giết người!
- Trạch Đào, sau vụ án này, tỉnh cũng rất hoảng sợ, lập tức phong tỏa tin tức.mà chuyện này thì cậu cũng biết làm sao mà phong tỏa được. Hiện tại trên mạng đang xôn xao tin tức này. Ôi ! Lại xảy ra chuyện lớn rồi!
Diệp Trạch Đào nghe xong điện thoại, hắn sững sờ ngồi một chỗ. Việc xảy ra như thế trước giờ hắn chưa từng nghe qua. Đậy cũng không phải là chuyện nhỏ ở trong nước. Hiện giờ không biết ở trên tỉnh tức giận tới mức nào !
Diệp Trạch Đào lập tức gọi điện cho Cao Vệ.
Hắn thấy chuyện này Cao vệ không thể thoát khỏi can hệ.
Cao Vệ nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng rồi nói:
- Trạch Đào, lần này anh nằm gọn trong họng súng rồi!
Giọng nói toát đầy vẻ bất an.
- Sao có thể như vậy!
Cao Vệ nói:
- Tôi nào biết việc lại xảy ra như vậy. Tên Lưu Đại Căn khốn khiếp! Mỗi lần khi đứng trước mặt tôi hắn ta đều nói những lời mĩ miều. Ai mà ngờ rằng chính hắn ta lại là người để chuyện như vậy xảy ra!
Lưu Đại Căn là Đội trưởng phòng công an thị trấn. Gần đây, Cao Vệ cũng có ý đề bạt hắn đến phòng Công an huyện đảm nhiệm chức Phó cục trưởng. Cao Vệ cũng tin tưởng gã.
Nghe được câu nói này Diệp Trạch Đào đã hiểu việc lần này Cao Vệ không thể thoát khỏi liên quan.
Khi Cao Vệ mắng nhiếc Lưu Đại Căn, Diệp Trạch Đào cũng biết Cao Vệ rất tín nhiệm Lưu Đại Căn. Có thể xem lòng tin của Cao Vệ với Lưu Đại Căn cũng giống như anh ta tin tưởng mối quan hệ của mình với Thường Minh Quang.
Lưu Đại Căn nhất định sẽ bị cách chức. Lúc đó có liệu có ảnh hưởng đến Cao Vệ?
Nghĩ đến tình hình của Cao Vệ, để xảy ra việc như vậy nếu đổi lại là một người khác không có người hậu thuẫn bên trong thì lập tức sẽ bị cách chức. Hậu thuẫn của Cao Vệ có lẽ cũng nhiều.
- Ý của Thành ủy là gì?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thở dài một tiếng, Cao Vệ nói:
- Hiện tại vẫn chưa có tin gì. Nghe nói đang mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp, anh là Phó chủ tịch thường trực huyện, chủ quản thị trấn Ly Thủy, lại là Bí thư cũ của thị trấn Ly Thủy. Trạch Đào à, lần này anh xảy ra chuyện thật rồi, chỉ có thể tìm cha anh để tìm cách giải quyết. Có lẽ sau này anh không thể ngóc đầu lên nổi ở huyện Thảo Hải nữa rồi.
Xem ra Cao Vệ đã rất bi quan. Có thể là từ chỗ cha anh ta đã biết chút ít nội tình.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Cao Vệ. Để xảy ra chuyện như vậy, Cao Vệ không thể thoát khỏi trách nhiệm. Cùng lúc đó lại nghĩ đến Cục trưởng Công an Uông Lăng Tùng.
Nghĩ tới Uông Lăng Tùng Diệp Trạch Đào gượng cười. Uông Lăng Tùng cũng sẽ không thể thoát khỏi phiền phức. Cửa ải này ông ta cũng khó mà qua.
Vừa nghe xong điện thoại của Cao Vệ thì Uông Lăng Tùng liền gọi tới.
- Phó chủ tịch huyện Diệp, tôi đã nằm trong họng súng rồi.
Uông Lăng Tùng gần như khóc, giọng nói lộ vẻ sợ hãi.
- Thế nào là nằm trong họng súng, để xảy ra chuyện lớn như vậy lẽ nào cậu không nên có trách nhiệm?
Diệp Trạch Đào cũng đã tức giận. Bao nhiêu mạng người như vậy không thể dùng sự im lặng để giải thích, rõ ràng là không coi sự sống chết của quần chúng nhân dân ra gì.
Uông Lăng Tùng cũng hiểu vấn đề của mình là rất nghiêm trọng. Và chỉ có Diệp Trạch Đào mới có thể giúp gã. Liền nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, không phải là tôi trốn tránh trách nhiệm. Tôi thừa nhận mình đã làm việc không tới nơi tới chốn. Chỉ mong rằng cậu có thể nói giúp tôi mấy câu.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc Uông Lăng Tùng đứng về phía hắn, liền nói:
- Phải chờ sự xử lí ở trên thôi, để chuyện này qua đi sẽ nói sau.
Uông Lăng Tùng thở dài một tiếng. Gã hiểu ý của Diệp Trạch Đào. Trong việc này, nếu tự gã có thể chứng minh không liên quan tới vấn đề gì khác thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ giúp gã thôi. Nếu điều tra mà còn ra thêm vấn đề gì khác thì Diệp Trạch Đào quyết sẽ không thể giúp hắn nữa.
- Phó chủ tịch huyện Diệp yên tâm, việc này tôi đã nhận trách nhiệm về mình, không còn vấn đề nào khác đâu !
Uông Lăng Tùng nói.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Tỏa Nguyên đã lo lắng không thừa. Cao Vệ chắc chắn sẽ gặp chuyện, không chỉ là việc của Cao Vệ. Lẽ nào các lãnh đạo của Thành phố không có ai đứng ra gánh trách nhiệm ?
Trong lòng có chút kinh hãi. Nếu như có người rắp tâm phá rối thì Hứa Phu Kiệt có lẽ cũng sẽ gặp chuyện không may.
Diệp Trạch Đào không thể hiểu rõ được chuyện này. Hắn cảm thấy chuyện này cần phải hỏi Điền Lâm Hỉ.
Ra khỏi ký túc xá, Diệp Trạch Đào gọi một chiếc taxi tới nhà Điền Lâm Hỉ.
Vào trong nhà, Diệp Trạch Đào thấy Điền Lâm Hỉ đang nói chuyện điện với ai đó liền đến ngồi cạnh.
Điền Lâm Hỉ dập máy, thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống liền nói:
- Tôi đoán cậu đến đây cũng bởi vụ án giết người xảy ra ở thị trấn Ly Thủy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này liên lụy tới nhiều người. Em có vài việc không hiểu muốn thỉnh giáo thầy chút.
Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:
- Huyện Thảo Hải của các cậu làm sao vậy? Có người nói, phong thủy của huyện Thảo Hải không được tốt lắm, là nơi chôn vùi long mạch. Cũng có nghĩa là khi có mãnh rồng bên ngoài tới thì đều không thể sống yên ổn. Cậu xem mấy người đến từ nơi khác tới có ai là không bị hãm hại.
- Sư phụ à, thầy đã xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi, việc này mà cũng tin.
Diệp Trạc Đào cười khổ nói.
Điền Lâm Hỉ lắc đầu nói:
- Lúc trước tôi cũng không tin, nhưng từ sau khi nhìn thấy tình hình của huyện Thảo Hải các cậu tôi đã tin thật đúng là cảnh tượng đó. Chỉ cần có người từ nơi khác tới bất kể lai lịch như thế nào đều sẽ bị hãm hại. Lai lịch càng ghê gớm thì kết cục càng thảm.
Cái bộ dạng của Điền Lâm Hỉ đã khiến Diệp Trạch Đào thấy vui hơn một chút, cười nói:
- Vậy mà không ít người vẫn muốn vào.
Ngẫm lại chuyện không may xảy ra với mấy người đặc biệt là Tôn Cương. Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng đã tin. Quả nhiên huyện Thảo Hải đúng là khiến người ta phát sợ, bất kể là chuyện gì cũng có thể xảy ra !
Điền Lâm Hỉ thở dài một cái nói:
- Lần này huyện của cậu để xảy ra chuyện như vậy. Cao Vệ nhất định phải gánh trách nhiệm. Bố của anh ta cũng rất lo lắng, ông ta cũng đang nghĩ cách!
- Anh ấy thật sự có chuyện?
- Huyện Thảo Hải muốn giữ cậu ta cũng không được rồi, hiện giờ ý của mọi người là muốn điều cậu ta đến một nơi khác. Trước tiên hãy điều cậu ta tới một huyện khác làm Phó chủ tịch huyện, không là thường vụ đảng nữa rồi, đợi qua một thời gian sẽ khôi phục lại sau.
Quả nhiên đã có được thỏa thuận với lãnh đạo cấp trên!
Cha của một Phó chủ tịch tỉnh quả nhiên vẫn rất hữu dụng.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy tiếc cho hoàn cảnh hiện giờ của Cao Vệ.
- Em có cảm giác trong thành phố cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Diệp Trạch Đào nói.
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu, một lúc sau mới nói:
- Tỉnh Ninh Hải vẫn là nơi mà các gia tộc tranh quyền đoạt vị. Đừng nói Thành phố Hắc Lan của các cậu, cho dù là trên tỉnh cũng không thể bình tĩnh. Cậu nên thấy tỉnh Ninh Hải đương nhiên không phải là địa phận của riêng một gia tộc nào. Mọi người đều tìm cơ hội để bước vào Ninh Hải. Lần này xảy ra chuyện như vậy, một số người ở Bắc Kinh không nhân cơ hội này để tiến vào thì họ quá ngu ngốc rồi.
Diệp Trạch Đào đã hiểu được lời nói của Điền Lâm Hỉ, làm không tốt thì chuyện này không biết chừng sau này sẽ còn ảnh hưởng tới sự tranh quyền đoạt lợi tại chính quyền tỉnh Ninh Hải.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào vẫn còn chút nghi ngờ, liền hỏi:
- Không đến mức ảnh hưởng lên cả trên tỉnh chứ?
- Bản án giết người đó cũng là loại án bình thường .
Điền Lâm Hỉ cũng lên tiếng đồng ý.
Diệp Trạch Đào không nói thêm nữa. Đây thực sự là loại án bình thường, thông qua sự việc này cũng chứng minh Ninh Hải còn tồn tại rất nhiều vấn đề, tinh thần văn minh, xây dựng chế độ pháp luật, xã hội ổn định, bất luận chuyện gì cũng đều có khả năng nhằm vào tỉnh.
- Cũng may những việc này đều không có liên quan gì đến cậu, cứ yên lặng quan sát biến động này đi. Trong thời gian này cũng có một phen tranh giành.
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Chuyện của huyện Thảo Hải tạm thời cậu đừng quan tâm nữa. Bất cứ ai cầu cứu cũng đừng đồng ý. Bình tĩnh quan sát diễn biến là quan trọng nhất. Trước khi chưa có kết luận cuối cùng, người khác có cầu cứu sao cậu cũng đừng quan tâm.
Diệp Trạch Đào nghĩ hắn vừa đến huyện Thảo Hải chưa được lâu vậy mà đã xảy ra việc những việc như vậy. Trong lòng rất nhiều cán bộ chắc hẳn rất bất an. Trong lòng hắn cũng nặng trĩu.
Việc này liệu có khi nào sẽ ảnh hưởng tới việc thu hút đầu tư ?
Đây cũng là một vấn đề đau đầu.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng đến đứng ngồi không yên của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, so sánh với sự việc phát sinh tại huyện Thảo Hải cậu lại là một điểm sáng. Cậu cứ yên tâm việc này còn mang một cơ hội cho cậu. Vốn dĩ tôi còn nghĩ cậu sẽ không còn cơ hội nhưng giờ thì cơ hội đến rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Điền Lâm Hỉ có chút khó hiểu.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Thảo Hải đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Thể diện của lãnh đạo cấp trên cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Thứ mà bọn họ cần là có một cách nhìn thay đổi. Điểm sáng của cậu chính là thứ họ cần. Tôi vừa nói chuyện điện thoại với một người ở Bắc Kinh về việc tuyên truyền cho xã Xuân Trúc. Cậu phải chuẩn bị tâm lí vì có thể tin đồn về xã Xuân Trúc sẽ còn ghê gớm hơn nhiều.
- Thầy muốn nói đây là cơ hội của em?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Cậu cứ chờ mà xem, có lúc con người cũng phải nhờ vào vận may.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.