Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 250: Ôn Phương phát hiện ra rồi





Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai đều không biết, trong khi hai người đang tình tự trong phòng thì Ôn Phương đứng bên ngoài chứng kiến, gần như là sau khi Phương Di Mai rời đi thì Ôn Phương mới đi mà thôi.
Tin tức mà Diệp Trạch Đào nói ra làm cho Ôn Phương rất kinh ngạc, kỳ thực, Ôn Phương cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, theo đuổi Diệp Trạch Đào là việc cô đã quyết định từ lâu rồi.
Lúc đó Ôn Phương cũng đã phân tích khi người của đại gia tộc từ Bắc Kinh đến sẽ có ảnh hưởng tới Diệp Trạch Đào, nên không nghĩ đến việc có còn theo Diệp Trạch Đào hay không.
Tin này tới quá đột ngột, làm Ôn Phương bị chấn động, nếu như thật sự đã xuất hiện một người ghê gớm như vậy, lại có quan hệ đối địch với Diệp Trạch Đào, Ôn Phương hiểu rằng những ngày tháng gian khổ của Diệp Trạch Đào đã đến.
Ôn Phương cũng lần đầu tiên phát hiện, Lưu gia cũng không ủng hộ Diệp Trạch Đào mà trái lại còn gây cản trở, nếu như không có sự tồn tại của Lưu gia, con đường phát triển của Diệp Trạch Đào sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vẫn chưa nhìn thấy Phương Di Mai đi ra, Ôn Phương sau khi đã hồi phục trấn tĩnh thì hiểu là Diệp Trạch Đào thử mình một lần, thầm rủa một tiếng, có gì mà cứ nhất thiết phải thử chứ, Ôn Phương vẫn có hơi chút giận Diệp Trạch Đào, tấm lòng của mình có lẽ nào hắn ta lại không biết.
Bĩu môi một cái, Ôn Phương quyết định ngày hôm nay nhất định phải nói rõ với Diệp Trạch Đào.
Đi trên đường, khi Ôn Phương nghĩ đến thân phận một người phụ nữ đã ly hôn, ít nhiều vẫn có chút lo lắng. Bây giờ điều mà đàn ông hay để ý nhất là lần đầu tiên của người phụ nữ, ai bảo mình là người phụ nữ đã ly hôn cơ chứ, lại bị Diệp Trạch Đào nhìn thấy việc cô gặp gỡ người đàn ông đó trong công viên, trong lòng tự dưng thấp thỏm bồn chồn.
Thảo nào Diệp Trạch Đào cứ lần lữa không chịu chấp nhận mình, chắc chắn là trong lòng hắn đã có thành kiến về mình rồi đây.
Đi về phía vườn trường, khi thấy trong sân trường rất quang đãng, Ôn Phương thở dài một hơi, hôm nay trời nắng chói chang, quên mang ô rồi!
Thẳng hướng căn phòng của Diệp Trạch Đào đi tới, Ôn Phương liền nhìn thấy thoáng cái cửa sổ được kéo vào.
Nhìn thấy việc này, Ôn Phương cười thầm, nghĩ rằng có lẽ Diệp Trạch Đào sau khi về đến phòng thì sẽ đi tắm chăng.
Bây giờ Ôn Phương không vội vã nữa, đi chầm chậm về phía phòng Diệp Trạch Đào.
Đàn ông tắm rửa chắc là nhanh thôi chứ không lâu như phụ nữ, đợi một lát thôi, Diệp Trạch Đào sẽ nhanh chóng tắm xong,
Khi nghĩ tới Diệp Trạch Đào tắm, trong lòng Ôn Phương không biết tại sao lại trào lên một cảm giác rạo rực.

Đã rất lâu không làm cái chuyện nam nữ đó rồi!
Càng đến gần phòng của Diệp Trạch Đào thì Ôn Phương càng cảm thấy trong lòng như muốn bốc cháy.
Trời vốn dĩ rất nóng, lại thêm tâm trạng xao động khiến trong lòng Ôn Phương bấn loạn cả lên.
Nghĩ đến mấy lần thân mật với Diệp Trạch Đào, Ôn Phương thầm rủa, cái tay Diệp Trạch Đào này vẫn cố làm ra vẻ!
Ở thời đại internet này, Ôn Phương không tin Diệp Trạch Đào vẫn còn độc thân, trong lòng lại nghĩ lẽ nào Diệp Trạch Đào không thích làm chuyện đó?
Khi đi đến phòng Diệp Trạch Đào, mặt Ôn Phương đã đỏ lên rồi, cô đột nhiên rất muốn được nghe lén tiếng tắm rửa đầy kích động của Diệp Trạch Đào, cũng không biết cảnh tắm rửa của Diệp Trạch Đào sẽ thế nào.
Khi có những suy nghĩ này, bước chân của Ôn Phương cũng có phần nhanh hơn.
Nhìn quanh bốn phía, thấy vì trời quá nóng nên hầu như không có người nào đi lại bên ngoài, công trường xây dựng phía xa có rất nhiều người cũng không ai chú ý đến nơi này cả, tim đập thình thịch, Ôn Phương áp tai vào cửa sổ nghe ngóng.
Trong lòng càng tưởng tượng ra cảnh Diệp Trạch Đào đang cởi quần áo.
Chỉ có một lần Ôn Phương nhìn thấy thân thể Diệp Trạch Đào chính là lần trong căn phòng đó, đương nhiên, cô chỉ là bất giác nhìn thấy Diệp Trạch Đào khi đó vừa trở về từ công trường là cởi quần áo lau người dưới vòi nước lạnh, nghĩ đến thân thể tráng kiện của hắn, trái tim Ôn Phương đập càng nhanh hơn.
Vốn đang nghĩ sẽ nghe được tiếng chảy của nước tắm, kết quả là đã xảy ra chuyện mà Ôn Phương không bao giờ ngờ tới.
Trợn trừng mắt, mồm miệng há hốc tưởng chừng không thể khép lại được, cô phát hiện từ trong phòng phát ra âm thanh rên rỉ quen thuộc của hai người nam nữ trong cuộc mây mưa.
Không phải đang tắm rửa!
Ai!
Rốt cuộc là ai đang làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào ở bên trong?
Ôn Phương kinh hãi, chính mình chứng kiến Diệp Trạch Đào có người đàn bà khác.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Ôn Phương, không bao giờ có thể ngờ được Diệp Trạch Đào lại có người tình ở xã này.
Trong lòng Ôn Phương rối loạn tơi bời.
Nghĩ đến nhiều lần mình đã bật đèn xanh, lại có ý nhào vào ôm đều không thành, lại nghĩ đến Diệp Trạch Đào đã có người đàn bà khác, trong lòng cô bấn loạn cả lên.
Biết rất rõ mình và Diệp Trạch Đào sẽ chẳng có kết quả gì, cũng biết hắn đã có người bạn gái ưu việt là Lưu Mộng Y, bây giờ lại thấy Diệp Trạch Đào và người đàn bà khác đang làm chuyện đó, Ôn Phương cảm giác đầu óc thật trống rỗng.
Đứng dưới cửa sổ, Ôn Phương không biết phải làm thế nào bây giờ.
Cẩn thận nghe kỹ lại, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của người đàn bà kia rất quen thuộc.
Là Phương Di Mai!
Giờ đây Ôn Phương đã biết được người đàn bà bên trong phòng đó là ai rồi.
Thật không thể ngờ, những biểu hiện của Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào bình thường Ôn Phương đều nhìn thấy, hồi trước còn đoán mò, cho rằng hai người có chuyện, tuy nhiên mỗi khi chạm mặt Diệp Trạch Đào là Phương Di Mai đều cung kính chào: “Chủ tịch xã Diệp”, làm việc thì cũng ra dáng làm việc, hai người cũng không có biểu hiện gì là đã có tình cảm nam nữ cả, Ôn Phương sau khi âm thầm quan sát vài lần, thì cho rằng hai người họ chẳng có chuyện gì, bây giờ mới phát hiện Phương Di Mai kia thật khéo diễn kịch.
Nghe cái thứ âm thanh đê mê đầy kích thích đó vọng ra từ trong phòng, Ôn Phương lại nhìn quanh bốn bề, ngoại trừ ngoài công trường đang tiến hành các công việc cuối cùng để hoàn tất công trình ra thì trong sân trường hoàn toàn yên ắng không có ai chú ý đến chuyện ở đây cả.
Suy đi tính lại rất lâu, khi Ôn Phương nghĩ đến việc mình với Diệp Trạch Đào sẽ không bao giờ có thể thành một gia đình được, lại nghĩ đến kết cục của Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai.
Phương Di Mai cũng không bao giờ có một kết thúc tốt đẹp với Diệp Trạch Đào được đâu!
Nghĩ thế, Ôn Phương cũng đã có đôi chút an ủi.
Dựa vào sự quan sát của Ôn Phương đối với Phương Di Mai thì thấy cô ta cũng là người thông minh tinh tế, có lẽ nào cô không biết rằng cô với Diệp Trạch Đào sẽ có kết quả thế nào ư?
Suy nghĩ vòng vo một hồi lâu, nghe âm thanh đầy kích thích trong phòng vọng ra, mặt Ôn Phương đỏ lựng, tay Diệp Trạch Đào này trông thế mà lợi hại gớm nhỉ!
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cái thứ khoái cảm tình dục đã bị đè nén bấy lâu trong lòng Ôn Phương lại bị thiêu đốt nhức nhối lên rồi.
Rốt cuộc Phương Di Mai đã câu được Diệp Trạch Đào từ lúc nào nhỉ?
Ôn Phương đã khâm phục thủ đoạn của Phương Di Mai rồi, người đàn bà này thật không đơn giản!
Đúng lúc này, Ôn Phương có cảm giác những người trong phòng đã làm xong chuyện ấy rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, Ôn Phương biết họ sẽ đến mở toang cửa sổ.
Ngay góc ký túc xá có một chỗ ngoặt, Ôn Phương bèn lách mình nấp vào một bên.
Lúc này tấm rèm kín mít được vén lên, rồi cửa sổ cũng được mở, tiếng đối thoại của hai người từ trong phòng vọng ra.
Không ngờ hai người lại nói đến mình.
Ôn Phương nấp một bên nghe ngóng hai người nói chuyện.
Chỗ nấp cũng có thể nghe thấy rất rõ lời đối hoại.
Từ trong phòng có thể quan sát khắp cả vườn trường, hai người nói chuyện xem ra có chút lo ngại, Ôn Phương nghe thấy hết lời họ nói.
Những bất mãn trong lòng Ôn Phương đối với Phương Di Mai cũng phai nhạt dần theo từng lời cô ta nói ra.
Ôn Phương đột nhiên phát hiện ra không biết tại sao Phương Di Mai lại hiểu về mình nhiều như vậy.
Chính mình có khát vọng quyền lực mạnh mẽ là thật, tại sao lại có khát vòng quyền lực đó nhỉ. Chẳng phải vì từ trước tới nay mình vẫn có cảm giác cực kỳ không an toàn đó sao. Nếu như có một mạnh thường quân làm cái ô che nắng che mưa cho mình ở đó, thì mình đâu có phải bấn loạn lên thế này!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào thể hiện tài năng xuất chúng ở xã Xuân Trúc, từ lâu trong lòng Ôn Phương đã vô tình khắc sâu hình bóng của Diệp Trạch Đào rồi, cô cũng tự biết rằng mình không thể nào có được kết cục tốt đẹp với hắn, nhưng, phụ nữ thật là phức tạp, bây giờ nếu muốn tự mình rời bỏ Diệp Trạch Đào thì cũng không thể thực hiện được.

Điều làm Ôn Phương kinh ngạc nhất lại là những lời nói mà Phương Di Mai đã nói với Diệp Trạch Đào, ý nghĩa trong câu nói chính là chấp nhận cả chính mình nữa.
Mặt cô lại đỏ bừng lên, Ôn Phương cũng bị chấn động, nếu thật sự là như vậy, cũng có thể suy nghĩ lại, cái cô Phương Di Mai này lẽ nào cũng có cùng suy nghĩ với mình?
Lại nghe thấy Diệp Trạch Đào nói sẽ suy nghĩ, trong lòng Ôn Phương lập tức không vui. Này! Diệp Trạch Đà,o lòng anh sâu thật là khó đo đây.
Rất nhanh, lời nói trong phòng vọng ra làm Ôn Phương đặc biệt chú ý.
Càng nghe càng khiến Ôn Phương kinh hãi.
Đúng là tiểu oan gia!
Ôn Phương thầm rủa một tiếng, có một bí mật quan trọng như vậy mà giữ không nói cho mình biết với.
Hóa ra Diệp Trạch Đào đều tạo được mối quan hệ với hai nhân vật cỡ bự kia rồi!
Biết được bí mật này, Ôn Phương càng tín nhiệm Diệp Trạch Đào hơn gấp bội.
Vốn dĩ vẫn lo lắng Diệp Trạch Đào không thể địch lại với vị Bí thư huyện ủy mới đến có đại gia tộc hùng hậu hậu thuẫn sau lưng kia. Bây giờ có ô dù to thế này thì cuộc tranh đấu giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương sẽ chỉ triển khai một cấp huyện thị mà thôi, hai bên coi như là cùng đẳng cấp. Nếu mà như vậy Diệp Trạch Đào sẽ không bị đè bẹp mà còn có thể chiến thắng. Cứ nghĩ rằng Diệp Trạch Đào chỉ cần thắng được Tôn Cương, lại có được sự hỗ trợ của xã Xuân Trúc, cũng đồng thời có được sự ủng hộ to lớn dường ấy của bọn Hoa Uy thì hơi thở của Ôn Phương đã trở nên gấp gáp, thật là cũng bắt kịp nhịp độ phát triển của sự việc, viễn cảnh của Diệp Trạch Đào thật là tươi sáng.
Đã có suy nghĩ như vậy rồi, trên mặt Ôn Phương cũng xuất hiện nụ cười, bất luận thế nào cũng cứ phải bám riết lấy Diệp Trạch Đào.
Nở nụ cười Ôn Phương nghĩ, cho dù Phương Di Mai nhanh chân thế nào mình cũng không thể chậm hơn cô ta.
Ôn Phương cảm giác mình đã được giải tỏa một chút rồi, hôm nay biết được chuyện rồi, nếu hành động tốt, Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể phất lên được.
Bây giờ mà đi khỏi đây thì không thích hợp chút nào, từ trong phòng ở có thể nhìn bao quát hết cả sân trường, Ôn Phương cũng không muốn đi ra, cô đã quyết định, nhân cơ hội này sẽ thổ lộ hết lòng mình với Diệp Trạch Đào, cơ hội hôm nay thật là tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.