Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 238: Biến hóa đầy thú vị.





- Các vị lãnh đạo, được sự phân công của thành ủy, chúng ta tổ chức công tác đến huyện Thảo Hải…
Trịnh Lâm Xương bắt đầu giới thiệu tình hình đến huyện Thảo Hải lần này, ông ta nói rất chậm rãi, có vẻ như mỗi từ đều được mài dũa thật cẩn thận.
Trịnh Lâm Xương không theo phe nào, nhưng như thế không có nghĩa là ông ta ngu ngốc, ông ta biết rõ chuyến đi đến huyện Thảo Hải lần này được các vị lãnh đạo thành ủy rất coi trọng, nếu để xảy ra chút sơ xuất gì thì rắc rối to.
Trong công việc Trịnh Lâm Xương cũng là người cẩn thận. Ông ta phân mọi người làm mấy nhóm, chia rõ mấy loại đánh giá thử nghiệm khác nhau, lại tạo sự biệt lập giữa các nhóm, mọi người cũng chỉ biết được số liệu của nhóm mình chứ không nắm được tình hình của các nhóm khác.
Làm như thế thì dù nội dung có bị tuồn ra ngoài thì cũng chỉ bị lộ một hạng mục nào đó.
Trịnh Lâm Xương tự mình tổng hợp các số liệu báo cáo.
Trịnh Lâm Xương bỏ rất nhiều công sức vào bản báo cáo, cố ý đưa vào đó các số liệu của từng thành viên trong nhóm, thái độ làm việc của bọn họ cũng đều được đưa vào.
Nghe Trịnh Lâm xương báo cáo các ủy viên thường vụ đều không ai nói được câu gì, họ đều nhận thấy Trịnh Lâm Xương đã hoàn thành một khối lượng công việc đồ sộ một cách hết sức tỉ mỉ, cẩn thận.
Thật ra thì bọn họ cũng đều có người tới huyện Thảo Hải, tình hình ra sao cũng tìm hiểu được phần nào, chỉ là không biết sau khi tổng kết lại thì sẽ ra sao mà thôi.
Đáng ra việc này cũng chỉ cần thông qua nội bộ một chút rồi sau đó công cố kết quả với đảng ủy là được rồi, nhưng bây giờ tình hình trở nên nghiêm trọng đến mức toàn bộ đảng ủy phải nghe báo cáo. Nhưng quả thật tình trạng tranh quyền đoạt lợi ở huyện Thảo Hải đang diễn ra rất ác liệt.
Sau khi báo cáo một lượt Trịnh Lâm Xương mới cầm tập tài liệu lên nói :
- Tất cả những tài liệu này đều là do các đồng chí cán bộ cẩn thận điều tra tổng kết lại, tôi sẽ báo cáo từng hạng mục một.
Trịnh Lâm Xương quả thật rất thông minh, phải nắm rõ hết mọi số liệu thì khi nói mới không sợ bị người khác vặn vẹo.
Một điều rất thú vị là hình như hôm nay mọi người đều tỏ ra nhẫn nại hơn ngày thường.
Triệu Diệc Hiền mỉm cười nói :

- Đồng chí Trịnh Lâm Xương làm việc thật cẩn thận.
Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Phương Thuận Chương cũng mỉm cười :
- Đồng chí Trịnh Lâm Xương trước giờ làm việc luôn tỉ mỉ.
Thấy Trịnh Lâm Xương được khen ngợi, Phương Thuận Chương cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao thì cũng là người trong ban ngành của mình.
Hứa Phu Kiệt chú ý lắng nghe, tuy là phân thành vài phương diện khác nhau, giữa các mặt lại không liên quan gì tới nhau lắm, mọi người cũng nắm được từng chi tiết nhỏ lẻ, nhưng khi vừa tổng hợp các số liệu báo cáo lại thì Hứa Phu Kiệt liền phát hiện ra một vấn đề, ấy là đánh giá của các lãnh đạo thường vụ huyện ở các mặt nhỏ lẻ đều không cao.
Một vài người Hứa Phu Kiệt muốn dùng đến lại không thu được thành tích nào nổi bật, quả thật Hứa Phu Kiệt không hề nghĩ tới điều này.
Dần dần Hứa Phu Kiệt cũng lộ rõ vẻ tươi cười, hầu hết ở các bảng xếp hạng, đứng thứ nhất đều là tên của một người, mà điểm số đánh giá lại rất cao, cách xa với vị trí số hai.
Ngược lại với thái độ tươi cười của Hứa Phu Kiệt, vẻ mặt của vài vị ủy viên thành ủy bỗng trở nên sầm xuống.
Trịnh Lâm Xương vẫn đều đều đọc báo cáo, sau khi đọc xong đánh giá từng hạng mục một Trịnh Lâm Xương mới nói :
- Bây giờ tôi xin báo cáo số liệu tổng kết sau cùng.
Mọi người đều chú ý lắng nghe, trên mặt hiện ra đủ loại tâm trạng khác nhau, sao kết quả lại thành như thế nhỉ?
Diệp Trạch Đào đứng thứ nhất!
Sau khi Lâm Trịnh Xương đọc hết số liệu các hạng mục, không khí trong phòng họp trở nên im ắng, mọi người đều nghe rất rõ một nội dung ấy là Diệp Trạch Đào vượt rất xa điểm số của người đứng vị trí số hai, Diệp Trạch Đào đã được đông đảo quần chúng nhân dân tín nhiệm.
Hứa Phu Kiệt nhìn Trịnh Lâm Xương sau khi đọc xong bản báo cáo liền quay về chỗ ngồi, không nói thêm lời nào nữa thì hết sức hài lòng nói :
- Thông qua bản báo cáo của đồng chí Trịnh Lâm Xương chúng ta có thể thấy rõ tác phong làm việc của tổ công tác điều tra, toàn bộ quá trình điều tra minh bạch, công minh, kết quả điều tra rất xác thực.Các đồng chí! Chúng ta phải học tập cách làm việc của đồng chí Trịnh Lâm Xương.
Nghe Hứa Phu Kiệt nói lời này mỗi người lộ một vẻ mặt khác nhau.
Hiện tại tâm trạng của Hứa Phu Kiệt đã tốt hơn rất nhiều, ông không ngờ lại có sự chuyển biến lớn như vậy, một thanh niên trẻ tuổi mới chỉ tham gia công tác một năm đã có được sự tín nhiệm lớn từ toàn bộ người dân huyện Thảo Hải.
Ánh mắt của các ủy viên thường vụ đều hướng về phía nhóm nhân viên đến huyện Thảo Hải điều tra lần này.
Thật ra thì mọi người cũng đều nắm được ít nhiều tình hình thông qua người của mình, cũng biết trong vài hạng mục Diệp Trạch Đào làm rất tốt và được đánh giá cao, nhưng không hề nghĩ là đến khi tổng hợp số liệu lại được kết quả như thế.
Bây giờ nhìn đến người của mình cũng chẳng thấy sắc mặt lộ vẻ thay đổi gì.
Chỉ cần nhìn là biết những số liệu này hoàn toàn là thật, chẳng có tý thêm bớt nào.
Có vài vị ủy viên liền tổng hợp lại lần nữa các số liệu vừa rồi.
Vài thành phần muốn nhân cơ hội này để buộc Hứa Phu Kiệt phải lựa chọn giữa Diệp Trạch Đào và dự án đầu tư khu công nghiệp xã Xuân Trúc, nhưng không ngờ kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, một cán bộ mới tham gia công tác một năm lại có thể đạt được mức tín nhiệm cao như vậy từ phía quần chúng. Quả thật là ngoài sức tưởng tượng!
Bây giờ Hứa Phu Kiệt mới thở phào, vừa rồi căng thẳng quá!
- Thưa các đồng chí, lần kiểm tra này đã nói lên điều gì? Nói lên rằng cái nhìn của người dân quả thực rất sáng suốt. Huyện Thảo Hải xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà lòng dân vẫn vững. Mặc dù thành tích của đồng chí Diệp Trạch Đào vượt xa so với dự đoán của mọi người, nhưng nếu chúng ta cẩn thận nghĩ lại thì sẽ thấy điều này cũng hoàn toàn hợp lý. Từ khi đồng chí Diệp Trạch Đào tham gia công tác đến nay, luôn hết mình vì công việc, suy nghĩ mọi chuyện hết sức chu toàn. Khu công nghiệp xã Xuân Trúc là do một tay đồng chí Diệp Trạch Đào vun vén, bây giờ xã Xuân Trúc đang phát triển rất mạnh mẽ khiến người dân cảm thấy như đang có chỗ dựa. Bọn họ biết rằng chỉ có để những vị lãnh đạo tài ba đứng vào những vị trí quan trọng thì bọn họ mới có cơ hội, có hi vọng vươn lên. Việc này giúp cho chúng ta hiểu rằng dù là ở bất kỳ cương vị nào cũng phải hết lòng vì công việc, đặt công việc đặt nhân dân lên hàng đầu.
Nghe những lời này của Hứa Phu Kiệt các thường vụ đảng ủy phân làm hai luồng ý kiến, một nhóm thì cho rằng Hứa Phu Kiệt nói rất phải, nếu như cẩn thận ngẫm nghĩ thì quả đúng là Diệp Trạch Đào đã làm được rất nhiều việc, chẳng trách nhân dân huyện Thảo Hải tin tưởng hắn đến vậy.
Bản thân Trịnh Lâm Xương là người thực hiện công tác điều tra, sau khi đến huyện Thảo Hải, trong quá trình điều tra quả thật đã nghe được rất nhiều việc liên quan đến Diệp Trạch Đào, trong lòng quả thực cũng rất cảm kích Diệp Trạch Đào. Mặc dù ông biết nếu ông nói ra những lời bênh vực Diệp Trạch Đào thì sẽ dẫn đến một số điều dị nghị, nhưng Trịnh Lâm Xương nhiều lúc cũng rất thẳng thắn, liền nói :
- Các vị lãnh đạo, lần này chúng tôi đến huyện Thảo Hải, thâm nhập đến từng xã một để tìm hiểu tư tưởng của người dân, hi vọng có thể giải quyết được tình hình hỗn loạn của huyện trong thời gian sớm nhất. Sau khi chúng tôi đến xã Xuân Trúc thì quả thực ở nơi đó đã đổi mới rất nhiều, cả khu công nghiệp vẫn rất náo nhiệt như không hề bị ảnh hưởng bởi tình trạng rối loạn của huyện.
Nói xong Trịnh Lâm Xương không nói thêm gì nữa.
Hứa Phu Kiệt khẽ gật đầu :
- Vốn dĩ để một người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào quản lý khu công nghiệp mọi người cũng không yên tâm lắm, nhưng bây giờ hiện thực đã chứng minh rằng Diệp Trạch Đào là một đồng chí có năng lực, để cậu ta nắm giữ chức điều hành khu công nghiệp xã Xuân Trúc là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Quả là một âm thanh đanh thép!
Mỗi người biểu lộ một sắc mặt khác nhau, vốn dĩ mọi người muốn dùng việc này để ép Hứa Phu Kiệt. Hứa Phu Kiệt không còn cách nào khác cũng đành phải đồng ý, bây giờ thì tốt rồi, mọi người đành phải im miệng cả, chẳng lẽ bây giờ lại lên tiếng phản đối chính ý kiến của mình trước đây?
Nghĩ tới việc cuộc họp lần trước đều được ghi chép lại cẩn thận, mọi người không ai dám mở miệng nữa.
Mọi người đều than thầm, tên Diệp Trạch Đào này lật ngược tình thế quá giỏi, bây giờ mọi việc đều biến thành có lợi cho hắn cả!
Lần này coi như thất bại rồi!
Cũng đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, không thể cứng nhắc quá, thành ra trong phòng họp chỉ còn tiếng của Hứa Phu Kiệt :

- Đồng chí Thuận Chương, ban ngành của đồng chí phải khẩn trương đưa ra phương án điều chỉnh cán bộ huyện Thảo Hải, theo nguyên tắc thì cứ dựa theo các nghị quyết trong cuộc họp lần trước mà tiến hành!
Nói xong Hứa Phu Kiệt tuyên bố giải tán cuộc họp.
Nhìn bộ dạng khoái chí của Hứa Phu Kiệt, mấy vị ủy viên chỉ còn biết thở dài.
Hứa Phu Kiệt đi vào văn phòng, lập tức gọi điện thoại. Lần này xem như ông cũng có cái để ăn nói với Điền Lâm Hỉ rồi.
Điện thoại vừa thông Hứa Phu Kiệt liền cười nói :
- Lão Điền, báo cho lão một tin vui, thành phố cử cán bộ đến huyện Thảo Hải tiến hành điều tra thăm dò, theo kết quả thăm dò thì Diệp Trạch Đào đứng đầu tất cả các hạng mục!
Điền Lâm Hỉ nghe xong cũng vui mừng nói :
- Tên nhóc này coi bộ cũng có chút nhân duyên!

Hứa Phu Kiệt cười nói :
- Nói thật là lần trước bị một phen toát mồ hôi hột, giờ kết quả như vậy thì quá tốt rồi.
Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói :
- Thư ký Hứa, tôi giao Trạch Đào lại cho anh, muốn dạy dỗ thế nào thì tùy anh!
Hứa Phu Kiệt nói :
- Lão Điền yên tâm, thành ủy nhất định sẽ giao trọng trách cho cậu ta.
- Thư ký Hứa, các vị lãnh đạo trung ương rất quan tâm đến khu công nghiệp xã Xuân Trúc, trong tỉnh cũng hết sức coi trọng, để Diệp Trạch Đào phụ trách khu công nghiệp xã Xuân Trúc nhiều thêm một chút đi.
- Lão Điền không nói tôi cũng định làm như vậy, nếu không phải lý lịch của Diệp Trạch Đào quá ít kinh nghiệm, điều kiện còn thiếu sót thì tôi còn muốn để hắn đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn nữa kìa.
- Hắn còn phải rèn luyện nhiều, thanh niên mà, cơ hội còn nhiều. Nhưng nếu giảm được chút phiền toái cũng tốt.
Hai người nói chuyện thêm một hồi nữa mới gác máy.
Ngồi trên ghế, Hứa Phu Kiệt nghĩ đến mấy vị cán bộ khác của huyện Thảo Hải, trong lòng lại thấy có chút khó chịu, mấy người ông muốn dùng lại không đủ tiêu chuẩn, có lẽ đây là điểm duy nhất khiến ông thấy không vừa lòng.
Thôi kệ, chỉ cần Diệp Trạch Đào nắm được huyện Thảo Hải thì ông có thể nắm vững được nơi đó, cũng coi như không bị mất địa bàn.
Cái tên Thôi Vĩnh Chí này!
Nghĩ tới Thôi Vĩnh Chí, Hứa Phu Kiệt thấy thất vọng quá mức, ông còn nghĩ là hắn ta có thể giúp ông quản lý huyện Thảo Hải, không ngờ hắn ta khiến ông suýt chút nữa thì mất cả huyện Thảo Hải.
Phải gọi Diệp Trạch Đào lên thành phố một chuyến mới được, huyện Thảo Hải sau này phải dựa vào hắn rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.