Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 194: - Tình cảm thầy trò.





Cuộc họp diễn ra khá lâu. Ôn Phương đề nghị mọi người đến quán ăn nhỏ ăn một bữa. Trong lúc ăn cơm mọi người đều rất nhiệt tình, không ngừng kính rượu với nhau. Dù sao thì xã Xuân Trúc phát triển như thế này, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt.
Khi ăn cơm xong đi về ký túc xá, Diệp Trạch Đào có chút men say, mọi người đều rất nhiệt tình kính rượu, các nhân viên trong bộ máy chính quyền xã bên ngoài đều tỏ vẻ rất thân thiết. Tất cả việc này đều làm cho Diệp Trạch Đào cảm nhận được xã Xuân Trúc phải thay đổi để mọi người có được sự nhiệt tình. Ở tại một nơi nào đó sợ nhất là đánh mất đi tình cảm mãnh liệt của mọi người. Bầu không khí bây giờ rất tốt, có ích cho sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Đi trên cái mương nhỏ của xã này, Diệp Trạch Đào vận một hồi Ngũ Cầm Hí, cảm giác say cũng tan biến đi nhiều.
Diệp Trạch Đào đang nghĩ một chút gì đó, rốt cuộc Ngũ Cầm Hí mà ông Điền truyền thụ này là dạng công pháp như thế nào. Dường như nó có sự khác biệt rất lớn đối với những môn phái khác.
Nơi này đã có sự thay đổi rất lớn rồi!

Nhìn thấy tình trạng phân ngựa phân trâu ở khắp nơi, Diệp Trạch Đào có chút kích động.
Vừa mới tới gần trường học, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy ký túc xá của mình có ánh sáng.
Nhìn thấy ánh sáng này, Diệp Trạch Đào đột nhiên cười, hẳn là Dương Ngọc Tiên hoặc là Thôi Nguyệt Lan đang ở trong đó.
Đã lâu lắm rồi không được thấy những em học sinh này, Diệp Trạch Đào đúng là rất nhớ bọn chúng. Lại nhìn vào tòa nhà xây gần xong kia, Diệp Trạch Đào có một cảm giác rất thỏa mãn. Đây là thành quả do một tay mình vận hành.
Người đầu tiên bước ra cửa Thôi Nguyệt Lan nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã ngạc nhiên nói.
- Thầy Diệp, thầy về rồi!

Theo giọng nói của cô ta truyền ra, từ trong phòng bước ra rất nhiều học sinh trung học.
Nhìn các em học sinh mặc quần áo tiếp trợ, Diệp Trạch Đào nói:
- Tai sao các em không học tiết tự học?
Hà Dũng Phi lớn tiếng nói:

- Thưa thầy Diệp, hôm nay thầy quay về, mọi người đều đến đón thầy. Nhà trường nói thầy vì trường mà làm rất nhiều việc, cũng đã cho bọn em nghỉ một ngày học để bọn em đến đón thầy!
- Nói lung tung!
Diệp Trạch Đào liền có chút không vui, điều mà hắn ta không thích đó chính là nhà trường làm gì không làm lại đưa các em học sinh ra để làm việc đưa đón.
Dương Ngọc Tiên mừng rõ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy Diệp, bọn em đều đã nhìn thấy thầy rồi, dáng thầy ngồi trên cái ghế tre thật rất đẹp trai!
Nhìn những cặp mắt của các em học sinh bước ra đang nhìn mình, Diệp Trạch Đào liền toát mồ hôi, những học sinh này đúng là tuổi mơ mộng!
Thôi Nguyệt Lan đã lớn tiếng nói:
- Thưa thầy Diệp, mọi người biết thầy mới về, đã nấu sẵn nước nóng cho thầy, cũng đã nhóm sẵn bếp lò, thầy đi tắm đi ạ!
Người ở xã Xuân Trúc tắm rửa đều tự mình nấu nước, sau đó lấy một cái chậu lớn và tắm ở trong phòng. Các em học sinh nữ cũng thường ở trong phòng của Diệp Trạch Đào nấu nước tắm. Làm cho ký túc xá của Diệp Trạch Đào trở nên rất ấm áp.
Cảm thấy được chính xác là trên người đổ rất nhiều mồ hôi. Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được, tôi đi tắm trước đã đợi lát chúng ta cùng nhau tâm sự.
Nhốt các em học sinh ở bên ngoài. Diệp Trạch Đào đi vào phòng, liếc mắt nhìn một cái chậu lớn đã được đặt ở đó, ở trong đó đã chứa rất nhiều nước nóng. Một cái bếp lò đã được đốt rất là nóng. Trong chậu của một số học sinh đang dùng cũng đã chứa rất nhiều nước nóng.
Các em học sinh này nghĩ thật là chu đáo.
Trong lòng của Diệp Trạch Đào dâng lên một cảm xúc rất dịu dàng. Bản thân đã là một Chủ tịch xã, cho dù thế nào cũng phải làm cho những đứa trẻ này có một tương lai tốt đẹp!
Xung quanh phòng có rất nhiều màu xanh, đặt mình trong căn phòng như vậy, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt.
Nghe được tiếng nói bàn tán xôn xao nhiệt tình của các em học sinh ngoài kia, hơn nữa đó là bàn tán về chuyện bản thân hắn ngồi trên chiếc ghế tre kia và nói về tình hình phát triển của xã Xuân Trúc.
- Thầy Diệp đã có nói, đến lúc đó trong trường của chúng ta sẽ có những bóng đèn sáng ngời, điện sẽ không âm u như bây giờ nữa!
- Việc đó là đương nhiên rồi, đến lúc đó tha hồ mà sử dụng!
- Thầy Diệp đã nói, trường của chúng ta sẽ có rất nhiều máy tính, thông qua máy tính, chúng ta có thể biết vấn đề của các nước trên thế giới. Còn có thể học được việc làm thế nào để trồng cây ăn quả!
- Lần trước tôi vào trong thành phố, nhà của người thân tôi đã có TV trong đó có thể xem rất nhiều thứ, quả thật rất hay. Đến lúc đó, chúng ta cũng có thể xem rồi.
- Các bạn nghe chưa, hôm nay thầy Diệp đã nói. Sẽ có rất nhiều người tới xã chúng ta mở công ty, sẽ có công ty vào chỗ ta đầu tư còn lớn hơn cả trạm thu mua kia. Đến lúc đó, tôi phải vào công ty đó làm việc!
- Hừ, anh cứ nghĩ đến việc đi làm. Thầy Diệp đã nói, yêu cầu chúng ta thi vào đại học, phải trải nghiệm với thế giới bên ngoài, nơi đó mới đặc sắc.
Nghe bàn luận của mọi người, mặt của Diệp Trạch Đào lộ ra niềm vui. Bây giờ bản thân có thể xem là đã chôn một mầm mống hy vọng trong lòng của bọn trẻ này. Mong rằng theo sự trưởng thành của cái mầm này, cuộc đời của chúng sẽ là một sự thay đổi khác.
Nếu như không có sự phát triển của xã Xuân Trúc, số học sinh này khả năng lớn là sẽ suốt đời sống ở nông thôn, họ có rất nhiều người cả đời đều không có khả năng đi ra nơi khác, bây giờ nên thay đổi rồi!
Tắm rửa xong, sau khi thay quần áo sạch sẽ, Diệp Trạch Đào từ trong phòng bước ra.
Các em học sinh này rất là cần mẫn. Thấy Diệp Trạch Đào bước ra. Các em nữ sinh sớm đã vào trong giúp hắn giặt quần áo.
Tuy Diệp Trạch Đào không cho các em làm việc này, đành bó tay vì nhiều người vả lại họ lại giặt rất nhanh, quần áo đã được ngâm trong nước rồi.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Trạch Đào cũng không tranh giặt với các em nữa.
Một em nam sinh đã pha sẵn một ly trà đưa qua.
Một em nam sinh khác sớm đã bày sẵn một chiếc ghế tre để Diệp Trạch Đào ngồi.
Ngồi ở ngoài phòng, nhìn cao ốc phòng học sắp được xây xong. Diệp Trạch Đào cứ nhìn vào cao ốc đó mỉm cười nói:
- Các em chẳng bao lâu nữa có thể vào trong đó học tập rồi!
Nhìn theo ngón tay Diệp Trạch Đào chỉ, mọi người hướng nhìn vào tòa cao ốc đó, tất cả đều lộ ra một cảm giác hướng tới phía trước.
Cùng với bọn nhỏ tán gẫu về chuyện học hành, Diệp Trạch Đào lại còn hỏi từng tí một về việc học tập của các em.
Khi nghe được việc học tập của một em nam sinh giảm sút, Diệp Trạch Đào nhìn em nam sinh tên là Dương Hiểu Tùng này nói:
- Hiểu Tùng, em có lý tưởng gì?
Dương Hiểu Tùng đầu hơi cúi xuống nói:
- Thưa thầy Diệp, bố em nói là thầy sẽ giúp bọn em sắp xếp!
Khi có chút ngạc nhiên nhìn vào các em học sinh này, Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện ra các em này đều lộ ra vẻ mặt giống nhau. Dường như cuộc đời của chúng giống như đã giao cho mình vậy.
- Nhà của các em đều nghĩ như vậy sao?
- Thưa thầy, là bố mẹ em đã nói vậy, thầy là người có tài, chỉ cần đi theo thầy. Thầy muốn bọn em làm gì thì bọn em sẽ làm cái đó, dù sao thì cũng sẽ không để bọn em chịu thiệt.
Lời nói như vậy nói ra làm cho Diệp Trạch Đào không biết nói sao, một áp lực về sự tín nhiệm làm cho hắn không thể thở nổi.
Hà Dũng Phi nói:
- Thưa thầy Diệp, thầy muốn bọn em làm như thế nào thì bọn em sẽ làm thế đó dù sao thì em tin vào thầy!
Bản thân Diệp Trạch Đào không ngờ tới đó là tiếng tăm của hắn trong xã Xuân Trúc đã đạt tới một cao độ mới. Trong cảm nhận của thôn dân, hắn ta là một nhân vật không gì là không làm được, nghĩ tới việc các nguồn vốn đầu tư hơn trăm triệu mà cũng có thể thu hút đến, nghĩ tới mỗi sự thay đổi của xã Xuân Trúc từ sau khi Diệp Trạch Đào đến. Có thể nói người dân trong thôn đối với hắn đã có một lòng tín nhiệm mù quáng.
Nhìn về phía Dương Hiểu Tùng kia, lại nhìn vào mọi người, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cuộc đời của một người cần phải do chính mình tự tạo ra, nếu như đem cả cuộc đời của mình giao cho người khác, em sẽ mãi mãi không thể đi tới một vùng đất mới. Thầy chỉ có thể giúp các em tạo ra một môi trường mới, chứ không có cách nào ảnh hưởng đến cuộc đời của các em được. Các em biết không? Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, có rất nhiều thứ mà các em chưa bao giờ được nhìn thấy. Nếu như chính các em không có bản lĩnh, cho dù là họ Diệp này có giúp các em thế nào đi nữa. Các em cũng không có khả năng phát triển nhiều hơn được. Bây giờ đối với các em mà nói, học tập là một việc hết sức quan trọng. Chỉ có nỗ lực học tập, nắm bắt được nhiều, thì các em mới thì đậu tốt nghiệp, rồi mới có thể thi đậu đại học. Các em mới có thể vận dụng những tri thức các em học được quay về báo đáp cái mảnh đất đã dạy dỗ sinh thành các em này. Các em chỉ có nỗ lực học tập mới đến được những vùng đất lớn, mới lên được thành phố, đi tới các nơi trên thế giới.
Chỉ vào Dương Hiểu Tùng kia, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiểu Tùng à, em học tập sa sút, thầy rất đau lòng, rất buồn!
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Dương Hiểu Tùng đỏ mặt cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ nói:
- Thưa thầy, em sẽ cố học để tiến bộ lên ạ!

Nhìn qua các em học sinh khác, Diệp Trạch Đào nói:
- Cho dù nói thế nào, các em cũng là bạn học, đều là bằng hữu thân thiết. Nhìn thấy Hiểu Tùng sa sút mọi người có nghĩa vụ phải giúp đỡ bạn ấy, chứ tuyệt đối không thể để người nào tụt lại phía sau! Các em phải biết là thầy rất coi trọng các em, sau này thầy sẽ có việc làm quan trọng hơn giao cho các em. Thầy không muốn đội ngũ các em bị thụt lùi!
Nghe lời nói đầy tình ý sâu xa của Diệp Trạch Đào, các em học sinh này đối với hắn hoàn toàn tin tưởng và đều tỏ ra một vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Khi nói chuyện, chỉ thấy bọn Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan đã giặt xong quần áo bưng về.
Các em nữ sinh làm việc này rất nhanh nhẹn, càng nhiều người làm việc càng nhanh.
Khi nhìn thấy các em đem số quần áo đó phơi trên một sợi dây đã kéo sẵn. Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, các em học sinh xem ra đã lạc quan hơn nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan, lại nghĩ tới dáng vẻ lúc đầu lo lắng việc thất học mà không yên lòng của hai đứa nó. Trong lòng của Diệp Trạch Đào rất vui mừng, là chính mình đã làm thay đổi cuộc đời của chúng!
Thôi Nguyệt Lan lớn tiếng nói với Dương Ngọc Tiên:
- Ngọc Tiên, phơi cái quần đùi đó qua bên này!
Nghe thấy thanh âm này, khi Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên, trên mặt có chút nóng lên, Dương Ngọc Tiên đang dùng sức dành lấy cái quần đùi đó của Diệp Trạch Đào.
Dương Ngọc Tiên nói lớn:
- Đợi một lát, cái quần này phải rửa lại đã!
Diệp Trạch Đào toát mồ hôi hột, hai cô này thật là…!
Lúc khẽ liếc qua gương mặt của bọn học sinh, cũng không nhìn ra chúng có biểu hiện gì đặc biệt. Diệp Trạch Đào bình tĩnh lại, cảm giác bối rối cũng biến mất.
Lúc nhìn thấy Dương Ngọc Tiên lại bưng chậu đi giặt quần nữa, ánh mắt của Diệp Trạch Đào lại chuyển hướng nhìn qua Thôi Nguyệt Lan. Thôi Nguyệt Lan lúc này dường như nghĩ tới cái gì đó, cũng nhìn qua Diệp Trạch Đào, lè lưỡi ra làm mặt quỷ với hắn.
Lúc này Diệp Trạch Đào lập tức lại cảm thấy mặt của mình nóng lên, chẳng lẽ Thôi Nguyệt Lan này cố ý!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.