Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 152: Đó chỉ là sự khởi đầu





Nghe nói muốn đi gặp bọn Thôi Vĩnh Chí, khuôn mặt Vệ Vũ Hinh vẫn còn ửng đỏ, ngượng ngùng nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi không đi đâu, hai người đi bàn việc là được rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, xong việc tôi sẽ mời cô đi ăn!
Vệ Vũ Hinh mỉm cười nói:
- Ừ!
Tâm trạng của Vệ Hùng Phi rất tốt, ông cùng đi với Diệp Trạch Đào đến khách sạn nơi Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đang ở.
Lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đang đứng đợi ở đó có vẻ rất sốt ruột.
Sau khi Diệp Trạch Đào giới thiệu, Thôi Vĩnh Chí liền bắt tay Vệ Hùng Phi thật chặt nói:
- Tổng giám đốc Vệ đến huyện Thảo Hải đầu tư, đó là vinh hạn của huyện chúng tôi! Xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi có rất nhiều chính sách hỗ trợ, nếu ngài cần gì cứ việc đề xuất!
Thôi Vĩnh Chí cũng rất nóng lòng hoàn thành dự án, vừa lên tiếng đã thể hiện chỉ cần đến đây đầu tư thì huyện sẽ có thái độ bật đèn xanh.
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, đàm phán không phải là nói như vậy, tuy nhiên, hắn cũng không nói xen vào.
Vệ Hùng Phi rất vui, xem ra Thôi Vĩnh Chí rất cần đến khoản tiền đầu tư của mình, vậy thì có thể bàn bạc kỹ hơn với bọn họ một chút.
- Hai vị lãnh đạo, lần này công ty chúng tôi dự định đến đầu tư vào xã Xuân Trúc của các anh, nói thật, chủ yếu vẫn là do con gái tôi và Trạch Đào là bạn học cũ, hiện giờ trong lòng tôi vẫn có chút do dự, chỉ sợ đầu tư không có hiệu quả!
Vệ Hùng Phi giả bộ như vẫn còn hơi chần chừ.
Triệu Vệ Giang liền liếc qua Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng có chút bối rối, việc này nếu làm không tốt, Tổng giám đốc Vệ cũng sẽ không đầu tư vài trăm triệu!

Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Vệ Hùng Phi, hắn cũng nghĩ là nên có chính sách hỗ trợ, nếu lãnh đạo huyện muốn cấp cho Vệ Hùng Phi chút ưu đãi, tốt nhất mình cũng không nên nhiều lời.
Thấy ánh mắt của Triệu Vệ Giang, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chỉ cần Tổng giám đốc Vệ đến đây, mọi chuyện đều có thể bàn bạc!
Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Tổng giám đốc Vệ có gì lo lắng xin cứ nói, việc khác không lo được, nhưng việc ở huyện Thảo Hải tôi và anh Triệu vẫn có thể giải quyết!
Triệu Vệ Giang cũng nói:
- Xin tổng giám đốc Vệ cứ yên tâm, khu công nghiệp kinh tế ở xã Xuân Trúc là dự án do tỉnh phê duyệt, các chính sách đều rất ưu đãi. Hơn nữa, Trạch Đào lại là bạn học của con gái ngài, có cậu ta ở đây, ngài lo gì cậu ta không chiếu cố cho con gái ngài?
Câu này khiến Thôi Vĩnh Chí cũng mỉm cười.
Không khí của buổi đàm phán cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vệ Hùng Phi cười nói:
- Ừ, có Trạch Đào thì tôi yên tâm, cái tôi lo lắng chính là có người khác nhúng tay vào!
Thôi Vĩnh Chí liền cười nói:
- Chuyện đó xin ngài yên tâm, Huyện ủy chúng tôi rất ủng hộ công việc của Trạch Đào!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chú Vệ yên tâm, từ trước tới nay các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải đều rất coi trọng việc của xã Xuân Trúc. Hơn nữa, khu công nghiệp này là dự án đã được tỉnh phê duyệt, nhất định không có bất kỳ vấn đề gì!
Vệ Hùng Phi lúc này mới gật đầu nói:
- Ừ, có hai vị lãnh đạo huyện ủng hộ, tôi yên tâm rồi!
Nghe thấy Vệ Hùng Phi nói như vậy, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều cảm thấy phấn khởi, việc này xem ra không phải vấn đề gì quá lớn, nếu thành công, mấy ngày sau sẽ có mấy trăm triệu tiền đầu tư, việc này đối với thành phố Hắc Lan là một thành tích rất lớn, chắc rằng các lãnh đạo thành phố cũng sẽ rất phấn khởi.
Ý tưởng đã có khiến cho Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều thấy yên tâm, ít nhất lần này huyện Thảo Hải sẽ không ra về tay không, dự án lớn như vậy, không phải nói huyện, ngay cả thành phố cũng chưa chắc đã làm nổi.
Về chuyện đàm phán chi tiết, công ty của Vệ Hùng Phi đương nhiên sẽ có người đến tiến hành đàm phán cùng với người của huyện Thảo Hải, việc này các vị lãnh đạo cũng không quá sốt ruột.
Triệu Vệ Giang còn có chút kích động, nói với Vệ Hùng Phi:
- Tổng giám đốc Vệ, sao chúng ta không nhân cơ hội này để ký hợp đồng luôn?
Thôi Vĩnh Chí liền nhìn về phía Vệ Hùng Phi.
Thật ra việc này Vệ Hùng Phi cũng đã sớm có quyết định, hiện giờ chỉ còn phải đàm phán cụ thể một chút nữa thôi. Hôm nay mục đích chính ông ta đi gặp nhân vật số một, số hai ở huyện Thảo Hải là để khẳng định việc này, ông ta khẽ mỉm cười nói:
- Được thôi!
Câu này khiến cho mắt của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang sáng rực lên, dường như ngay lập tức toàn bộ thân thể tràn đầy sức sống vậy.
Thôi Vính Chí liền gọi điện thoại cho Lý Binh đang ở trung tâm triển lãm, yêu cầu Lý Binh nhanh chóng chuẩn bị địa điểm để ký hợp đồng.
Việc này khiến cho Lý Binh cũng ngạc nhiên, y còn chưa biết đến dự án này, hiện giờ lại phải chuẩn bị buổi ký hợp đồng, điều này khiến cho y cảm thấy khó hiểu.
Hai người tạm biệt Diệp Trạch Đào và Vệ Hùng Phi rồi đi ra ngoài.
Nhìn điệu bộ của hai người bọn họ, Diệp Trạch Đào biết, bọn họ đều muốn đến gặp các vị lãnh đạo ở thành phố để báo cáo.
Một dự án lớn như vậy với thành phố là sự kiện lớn.
Khi Diệp Trạch Đào và Vệ Hùng Phi bước vào hội trường, Bí thư Thành ủy và cả Chủ tịch thành phố đều đã có mặt, lại còn có không ít phóng viên, khiến cho lễ kí kết trở nên vô cùng hoành tráng.
Địch Mãnh nhìn thấy Vệ Hùng Phi đến, bước nhanh ra đón, bắt tay Vệ Hùng Phi nói:
- Cảm ơn Tổng giám đốc Vệ đã giúp đỡ thành phố của chúng tôi!
Là Chủ tịch thành phố, chủ quản kinh tế, Địch Mãnh đang phải gánh trách nhiệm vì thành phố Hắc Lan không có thành tích tốt trong việc thu hút vốn đầu tư, nếu lần này lại không có thu hoạch nữa, chính ông ta cũng cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp các vị lãnh đạo tỉnh. Không ngờ chính xã Xuân Trúc thoáng cái lại tỏa sáng như vậy, vụ đầu tư lớn này chính là một sự kiện lớn của cả thành phố Hắc Lan. Từ tận đáy lòng, ông ta cũng có cái nhìn khác đối với Diệp Trạch Đào, cậu Diệp Trạch Đào này cũng là một cán bộ rất có khả năng đó!
Vệ Hùng Phi có vẻ rất thành thạo việc đối phó với mấy vị lãnh đạo này, ông chỉ nói mấy câu đã chiếm được không ít cảm tình của Địch Mãnh và Hứa Phu Kiệt.
Nhìn thấy Vệ Hùng Phi đi giữa đám lãnh đạo, Diệp Trạch Đào cũng không hề đến tranh, thành tích này chính là của mình, không ai có khả năng gạt bỏ, nên cũng không cần thiết phải đi tranh cướp làm gì.
Toàn bộ khung cảnh là của người khác, Diệp Trạch Đào đứng ở một bên lẳng lặng quan sát, trong lòng vô cùng bình tĩnh, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi!
Ôn Phương đã tới từ tối qua, cô không nghĩ Diệp Trạch Đào ra tay phi thường như vậy, ngay lập tức đã có một hợp đồng mấy trăm triệu, đứng bên cạnh Diệp Trạch Đào nhỏ giọng hỏi:
- Sao không thấy Vệ Vũ Hinh?
Diệp Trạch Đào nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng Vệ Vũ Hinh, nghĩ đến chuyện Vệ Hùng Phi nói ra chuyện kia, cười cười nói:
- Chắc là cô ấy có việc gì không đi được!
Ôn Phương liền mỉm cười nói:
- Cô ấy rất ủng hộ xã chúng ta, trong việc này chắc hẳn là có công lao của cô ấy!
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Ôn Phương, hắn cảm thấy, dường như Ôn Phương có chút ghen tị.
Ôn Phương vội quay mặt đi.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, hắn phát hiện ra bây giờ suy nghĩ của hắn rất hỗn loạn, phải làm như thế nào, các cô ấy thật sự đã khiến mình rối loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt!

Lại nhìn về phía các vị lãnh đạo huyện, hắn thấy vẻ mặt Lý Binh thay đổi không ngừng.
Nhìn thấy điệu bộ đó của Lý Binh, Diệp Trạch Đào cười thầm, tên Lý Binh này không ngờ tình hình lại trở nên như vậy, cũng không rõ hiện giờ y cảm thấy thế nào!
Phương Di Mai vui vẻ đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào nói:
- Thật sự không ngờ, một dự án lớn như vậy sắp tới khu công nghiệp của chúng ta. Đây chính là một dự án rất lớn đó, theo như tôi biết thì ở huyện còn chưa từng thu hút được một dự án lớn như vậy!
Ôn Phương lúc này cũng quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Có một dự án lớn như vậy, khu công nghiệp cũng sẽ không còn là một cái thùng rỗng nữa!
Diệp Trạch Đào nhìn về chỗ Vệ Hùng Phi, mỉm cười nói:
- Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, chúng ta sẽ theo kịp mọi phương diện, khu công nghiệp của xã Xuân Trúc sẽ trở thành một khu công nghiệp khổng lồ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Cảm nhận được ý chí mạnh mẽ trong lời nói của Diệp Trạch Đào, ánh mắt hai cô gái đều lộ vẻ kính phục.
Buổi lễ kí kết nhanh chóng kết thúc, Diệp Trạch Đào một lần nữa quay về xã Xuân Trúc bắt đầu công việc. Vừa mới về đến nơi, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy vài người đang đến hỏi thăm tình hình.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã về, Tần Quế Đông vội nói với mấy người kia:
- Chủ tịch Diệp của chúng ta đã về rồi kìa!
Mấy người đó liền quay đầu nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra người cầm đầu chính là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, rất có khí thế.
Diệp Trạch Đào có cảm giác, người cầm đầu kia vẫn đang quan sát mình, dường như y có quen biết mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.