Hồng Ngạn

Chương 47:




Chủ quán nói " thật ra ta đã nghi ngờ người này từ lâu rồi, nhưng đại điện hạ không thích dính líu vào mấy vụ của Lãng gia nên y đâu có quản. Điện hạ điện hạ, ta nói cho người biết tin, người phá án thành công, người chia ta ít ngân lượng được không, lần trước Ngưu lang quân có đến đây điều tra, mà ta đâu có nói cho hắn biết đâu"

Trường Tương Tư phát hiện cục than đen kề vào tay y một cái ống tre, thấy người ngạc nhiên, cục than đen nói " lần trước ca ca nói người thích ăn chè băng, nên ta đi lấy cho người, cảm ơn lần trước người cứu ta"

Trường Tương Tư vươn tay xoa đầu nói cảm ơn đứa nhóc, ai ngờ thằng bé vậy mà bổ nhào tới ôm chằm lấy y, nủng nịu ngã bên bả vai không chịu buông

Chủ quán khả kinh, tiến tới tóm đứa nhóc ra " thằng quỉ đen này, có biết đang làm gì không hả, buông điện hạ ra mau"

Trường Tương Tư khua tay chặn hắn lại, cảm thấy đứa nhỏ trong lòng mình đang run lên, y xoa xoa lưng nó trấn an, nhẹ giọng hỏi " làm sao vậy?"

Cục than đen dui dụi bên vai y, không đáp

Trường Tương Tư lại hỏi " thấy ta giống mẹ đệ sao, là vì ca ca kia đã nói như vậy hả"

Cục than đen gật gù.

Trường Tương Tư có chút xót, không phải y không thích trẻ con, cũng không phải y kiêu ngạo không thích chạm người. Nhưng từ nhỏ Trường Tương Tư đã mang thân phận điện hạ, lớn lên một chút thì nhận trọng trách tế thần. Vì hai chữ này nên mọi người đã xem Trường Tương Tư y như một bậc thánh nhân cao siêu nào đó, họ ngày ngày kính ngưỡng, họ tôn trọng, họ tôn  thờ, đến mức quên đi Trường Tương Tư cũng là một con người bình thường, cũng có những cảm xúc bình thường. Họ không dám chạm vào Trường Tương Tư, kính đến nổi không dám đứng gần, cả nói chuyện cũng không. Trường Tương Tư đứng trên vạn người, thực sự đơn độc mà đứng trên vạn người.

Khi cục than đen ôm y, cái rung bé nhỏ làm Trường Tương Tư bỗng dưng nhớ đến mẫu hậu, có phải lúc nhỏ Mẫu hậu cũng đã nhiều lần ôm y như vậy không. Mẫu hậu không vô tình, chỉ là người quá cứng rắn, đến tận bây giờ, khi đã mất đi rồi, y mới hiểu thấu điều đó, chẳng phải đã muộn rồi sao. Không thay đổi được gì cả, không nắm giữ được thứ gì, điều còn xót lại duy nhất chính là ngày tháng đau lòng và hối hận dai dẳng phía sau

Trường Tương Tư cứ để Tiểu Hắc ôm mình như vậy, chủ quán mở lời cũng bị y từ chối " khi nãy ngươi nhắc đến Ngưu lang quân, hắn đã đến đây?"

" đến đây điều tra đó" Chủ quán nói " đến trước người mấy hôm, sau đó thì dẫn người đến, nhưng ta thấy hắn cũng chỉ có vậy thôi à, hắn hỏi ta trả lời, cũng không nghi ngờ gì cả"

Ra là Lãng Ngưu đã điều tra trước y, xem chừng cái xào nguyệt đội lốt chủ quán này cũng bị hắn nhìn ra từ lâu rồi

" ngươi thật nghĩ danh xưng Ngưu Lang quân chỉ làm kiểng?" Trường Tương Thủ bên cạnh lườm y " đại ca à, khi ngươi còn bị cha ngươi cầm chổi rượt đánh, hắn đã sảy ngựa trăm dặm biên ải, một lưỡi đao giết trăm tên địch rồi. Hắn ta nhìn rỏ lớp ngụy trang người mồn một đấy, trong khi hắn vui vẻ xem ngươi diễn tuồng ngươi còn không hay biết gì? Coi bản thân có khác con cừu non trước miệng cáo không? Còn ở đó mà kinh hỉ khoe khoang"

" gì?" Chủ quán kinh ngạc " người nói hắn nhận ra ta, không đâu, nếu bị nhìn ra hắn đâu có yên ổn như vậy, hắn ta nổi danh kiêu ngạo mà"

Trường Tương Thủ không nói, hừ lạnh một tiếng " ngay cả đại điện hạ ngươi cũng bị nhìn không xót thứ gì, ngươi nghĩ ngươi là ai, hắn là ai?"

Trường Tương Tư không bận tâm ồn ào bên kia, y  vuốt ve lưng của Tiểu Hắc, trận run vừa rồi cũng dịu rồi, người cũng đã không còn động tĩnh, hình như đã ngủ luôn rồi.

Ba người rời khỏi quán, lúc ngồi trên xe ngựa, Trường Tương Tư có hỏi " đứa nhỏ đó có bất thường, nó bị làm sao vậy?"

Trường Tương Thủ ngồi đối diện nhìn y  một cái, từ tốn nói " thật ra chủ quán không phải cha ruột của Tiểu Hắc"

Trường Tương Tư gật đầu " có thể nhận ra"

" nó là người quen của ngươi, ta tưởng ngươi đã nhìn ra rồi chứ"

Trường Tương Tư không ngờ lại nghe câu trả lời như vậy, nàng nói " ta không nhớ là có quen nó"

" trí nhớ ngươi kém mà" Trường Tương Thủ thần bí " nhưng mà không nhớ thì tốt, đừng hỏi ta hay tiểu Điềm, không ai trả lời ngươi đâu"

" vậy ra tự tìm hiểu " Trường Tương Tư ngã lưng

" đừng có tìm Lãng Ngưu, y quen đứa nhỏ này, nhưng y là người không muốn ngươi nhớ về nó nhất, hỏi y cũng vô dụng thôi"

Trường Tương Tư lười trả lời, chỉ là y không nghĩ còn có chuyện Lãng Ngưu sẽ từ chối nói cho y biết, nếu thật sự có là chuyện bất lợi cho y rồi

Trường Tương Thủ hỏi " tiếp theo là định làm gì?"

Trường Tương Tư đáp" biết là Mễ Chu Khiết thì tìm Mễ Chu Khiết tính sổ, không thể để Dị quốc đặt cờ vào Mộc quốc một con nào, đặt con nào thì nhổ con đó"

Trường Tương Thủ hỏi " tính sổ Mễ Chu Khiết thế nào?"

Trường Tương Tư cười " hắn muốn dành vị trí tế thần cho cháu gái hắn, vậy cứ để hắn dành"
.....

Hỏa Mịch La sau vụ việc bại lộ thân phận vương gia thì Ngưng bích lâu không dám thu nhận hắn nữa, thành ra dạo này hắn cứ mang bộ mặt ủ rủ như ông già tám mươi mà lang thang khắp nói. Mọi người dạo gần đây hết bận phá án, lại bận tìm thích khách, không một ai rảnh rỗi mà chào hỏi hắn một câu. Hắn cứ ngồi như vậy ngòai mái hiên, như một kẻ vô hình.

Đang lúc chán nãn, bỗng Hỏa Mịch La nhìn thấy một dáng người hồng y che chiếc dù đỏ dứng dưới mái hiên, dáng vẻ nổi bật, tác phong điềm tĩnh nhẹ nhàng, khi người đó trông sang, thấy bên trên là một miếng khăn che khuất tầm mắt.

Hỏa mịch la bình phẩm trong lòng một câu: vị điện hạ này rất thích màu đỏ nha. Ngẫm xong liền chạy đến người đứng đó

" điện hạ muốn đi đâu sao"

Nghe cái giọng hí hửng này liền biết là ai, Trường Tương Tư hướng sang y khẽ gật đầu" đang chờ người, Trấn hỏa vương dạo này rất nhàn thì phải?"

Hỏa Mịch La cũng xoay người nhìn ra khung cảnh bên ngoài, sân sườn bị cái nắng trưa gọi xuống như muốn thêu đốt, hắn phiền lòng muốn chết " chẳng phải công của điện hạ giúp một tay sao, nếu không đã vào ngục giam Phán xét đài rồi, không thong dong hóng nắng trưa như vậy đâu"

" chuyện xui xẻo qua, chuyện may sẽ đến" Trường Tương Tư cười

" aizz, ta nói điện hạ, ngươi tối đó cố tình chơi Hỏa Mịch La ta đúng không, trả thù chuyện ta bắt cóc ngươi đến Hỏa quốc hả?"

" mọi người đều thấy ta nói giúp cho Trấn Hỏa vương mà, vả lại khi đó có người của phán xét đài, không nói rỏ ràng thì không qua khỏi đôi Thiên Lý nhãn của họ đâu",

" Nhưng sao ta có cảm giác người thật sự cố tình đó"

" không sao, giác quan thứ sáu của con người đôi khi rất nhạy, giống như ta cảm giác được, Trấn Hỏa vương đang cố tình tiếp xúc ta vậy đó, còn cố tình đưa ta lá thư đó, tiết lộ thông tin cho ta, hậu hĩnh liên tiếp ập đến, ta được sủng mà kinh hãi trong lòng" Trường Tương Tư cảm thấy trời hôm nay có chút nắng gắt, nhích chân vào trong một chút cho thoáng

" Ta không nghĩ điện hạ là người chỉ tin vào cảm giác đâu" Hỏa Mịch La nghoảnh mặt nhìn sang y, cười ngâm

Trường Tương Tư gật đầu " đúng rồi, con người ta trước nay không tin vào cảm giác, ta tin vào mắt mình, nhưng bây giờ không dùng được nữa, mới phát hiện cảm giác đôi khi không tệ, nhiều lúc rất chính xác như việc cảm nhận được Trấn hỏa vương tiếp xúc ta để tra rỏ chuyện đại ca ngươi chết thế nào vậy?"

Hỏa Mịch La cười, xoay người ra nhìn nắng vàng, một lúc lâu mới nói " điện hạ thật tinh mắt"

" Trấn hỏa vương không hận ta như bọn họ" Trường Tương Tư nói " ta an ủi nhiều rồi"

" ta chỉ là không muốn thảm hại như Nhị ca, hay phụ thân, bị ba chữ Mộc độc nhân khiến cho thân bại danh liệt, một đời sống trong thù hận, chết cũng không hết thù hận, ta chính là muốn cứu vớt mệnh của bản thân, ta không nghĩ họ Hỏa ta, một đời bị Mộc độc nhân ngươi nhấn chìm đâu"

" còn nhỏ nhưng suy nghĩ tích cực, con biết tìm hướng giả quyết sự việc, Trấn hỏa vương không tệ như lời đồn, vậy ra người ở lại ba năm ngươi ở lại Uyên thư các là để chờ Mộc độc nhân về" Trường Tương Tư phát hiện mình đứng đây đã lâu nhưng không thấy Điềm Hạc Hiên đến, thầm trách người này lại thất trách, quăng lời y đi ngỏ ngách nào nữa rồi

" điện hạ ta không còn nhỏ nữa" Hỏa Mịch La  thấy người muốn đi thì hỏi " không chờ nữa à?"

Trường Tương Tư dừng một chút, xoay sang Hỏa Mịch La hỏi " Trấn hỏa vương có việc gì làm không?"

Trường Tương Tư biết Hỏa Mịch La dạo này nhàn, nên mới nhờ y dẫn mình đến Phán xét đài một chuyến. Người này là người Hỏa quốc, đáng ra không được nghe chuyện chính sự ở Mộc quốc. Nhưng theo Trường Tương Tư nói, người này thật đang muốn điều tra lại chuyện cái chết của Hỏa Tất Phương, năm xưa cũng chính vì cái chết của người này dẫn nên lửa chiến của Mộc quốc và Hỏa quốc khi đó, khiến cho tiên Hỏa chủ là Hỏa Hồ câm hận Trường Tương Tư. Trường Tương Tư cũng muốn tra rỏ ngọn nguồn, xem xem kẻ nào bày thế cuộc sau lưng. Vì vậy, y muốn tạo cơ hội cho Hỏa Mịch La, xem như là thuận nước đẩy thuyền.

Hỏa Mịch La dìu người lên bậc thang Phán xét đài, lúc bước chân vào cửa, cùng lúc đó cũng có người bước chân vào cùng, Hỏa Mịch La ngó sang, thấy người nhìn qua, vội gật đầu hành lễ " Vân Du công tử"

Ô Vân Du thu chân lại , đáp lễ lại Hỏa Mịch La, sau quay sang nhìn Trường Tương Tư" điện hạ, cảm nhận của việc trải qua hậu quả xuất quan sớm thế nào?"

Trường Tương Tư cười " ngòai việc đi đứng bất tiện còn lại cũng không tệ, có thể tập thói quen nhìn vạn vật không chỉ bằng mắt, ví như lòng người chẳng hạn"

Ô Vân Du cười đáp lại " xem ra là ta lo nhiều rồi, điện hạ sống rất nhàn"

" không như Vân Du công tử, bế quan đủ ngày mới ra, tinh thần xem ra rất tốt" Trường Tương Tư bước vào cửa "cùng vào đi, có người trông công tử về lắm đây"

Ô Vân Du không đáp, để hai người bước vào trước mới tiến vào " như vậy là điện hạ đã nhìn ra được rồi?"

" y sao? " Trường Tương Tư lắc đầu " là y tự nhận với ta đó"

Ô Vân Du ngẫm một chút, nói " điện hạ cao tay"

Trường Tương Tư hướng mặt qua, đùa cợt " cũng không bằng các ngươi"

Trong phòng rất ồn, hình như Lưu Tranh mời đến rất nhiều người. Trường Tương Tư có thể nghe ra đủ loại suy đoán đồn đại, trong đó cũng không ít âm thanh quen thuộc.

Đại quan ất nói"Lưu đại nhân mời đến tức là đã tra ra án rồi, ta nghe nói tên của thủ phạm này chấn động lắm, bằng hữu của ta làm phán xét quan hắn nói hôm Lưu đại nhân tra ra án, mặt mài xanh mét luôn cơ"

Đại quan giáp hỏi" xanh mét hả, vậy có phải hung thủ không phải người rồi không, thật như mấy lời đồn kinh khủng ngoài đường phố đó chứ"

Đại quan ất lại nói " ai đâu mà biết, cũng có khi là như vậy, mà nhắc đến lời đồn, hôm qua đi dạo phố, nghe được một tin, chuyện liên quan đến công chúa điện hạ đó"

Đại quan giáp vỗ đùi một cái " nhắc đến công chúa điện hạ, xuất quan rồi có phải nên thực hiện lễ tế thần rồi không"

Đại quan ất lên tiếng " thì đó, sau điện hạ xuất quan lâu rồi mà không thực hiện tế thần, các vị không thắc mắc hả, có phải có chuyện gì rồi nên không tế thần được nữa"

Đại quan giáp khua tay lia lịa " không được nha, phải tế thần, phải tế thần, hạn hán còn kéo dài chúng ta sẽ bị phơi thành nhân sâm hết"

Đại quan uất nói " nhưng mà điện hạ lo yêu rồi, không có thời gian đâu mà lo cho các ngươi có thành khô hay thành nhân sâm"

Đại quan giáp kinh ngạc " nói cho cẩn thận chuyện này không đồn vậy được"

Đại quân uất nói " không đồn bậy, đã đồn khắp nơi rồi kìa, nói Mộc quốc với Hỏa quốc sắp liên hôn rồi, ngươi không  thấy dạo gần đây công chúa điện hạ với Trấn hảo vương thân nhau dữ lắm hả, vả lại điện hạ chưa thành tế thần chính thức mà, đâu có ai cấm không được yêu đâu. Ngươi cũng thấy hai người cũng sấp tuổi, nam thanh nữ tú ngày ngày chạm mặt, sao không sinh tình"

Đại quan giáp bị dọa " không phải, như vậy điện hạ bỏ chúng ta chọn Hỏa quốc"

Đại quan uất thở dài " Vậy mới nói Hỏa quốc là mầm họa, khi đó đáng lẽ nên diệt cho rồi, khi đó cướp đi một điện hạ, bây giờ lại muốn cướp đi nữa. Sẳn khui chuyện này nên ta nói luôn nhé, lần trước có tin đồn Trấn hỏa vương bắt cóc Điện hạ đến Hỏa quốc đó, coi chừng là sinh tình cảm từ đó rồi..."

Trường Tương Tư đứng ở mái hiên trước phòng, chưa có ý định vào. Lời bên trong không hề nhỏ, như không có người quản bên trong nên bọn họ có thể thoải mái mà nói như vậy

Hỏa Mịch La cảm thán" cũng không thèm để tâm đây là phán xét đài, mấy người này cũng tùy tiện quá rồi"

Ô Vân Du lại trêu " xem ra điện hạ thực sự sống rất nhàn đó"

Trường Tương Tư thở dài, gập dù rồi lại mở ra, y đã làm đến mấy bận rồi" ta với Trấn hỏa vương vốn dĩ nên thành kẻ thù, lại bị đồn thành như vậy, nghe có chút buồn cười thật đó"

Hỏa Mịch La khi này trông sang, nhe răng cười " ta đâu có nói xem điện hạ là kẻ thù đâu"

Trường Tương Tư hướng mặt sang y " nghe như vậy có chút cảm động đó"

Lúc này từ ngoài mái hiên, có tiếng bước chân đi lại, Trường Tương Thủ cười một cái từ xa, sau tiến lại gần thì hỏi" sao không vào trong mà đứng cả đây vậy, nắng hất vào sẽ nóng lắm đó"

Trường Tương Tư nói " hóng mát đó, tốt nhất bây giờ tứ thúc đừng nên vào phòng phá không khí của người ta"

Trường Tương Thủ không đáp, y nghĩ âm thanh kia cũng đủ làm người này nghe rồi, lại nghe bên kia Trường Tương Thủ lên tiếng, hỏi" Vân Du công tử xuất quan rồi?"

Ô Vân Du cúi người hành lễ " đa tạ vương gia, vừa mới xuất quan"

Trường Tương Thủ cười " lâu ngày không gặp, điều kiện hàn băng hình như rất tốt, ai xuất quan cũng tròn ra rồi"

Trường Tương Tư cảm thấy hai người này đóng kịch thực tài, có thể như vậy mà giả vờ không quen biết hay thân thiết gì, nếu hôm đó không phải ở Truy tinh đài nghe thấy hai người nói chuyện, chắc cũng không ngờ hai người này sẽ có quan hệ mờ ám gì. Lần này Trường Tương Tư quyết định gập dù lại thật, vừa định xoay người  đặt dù vào thành cửa. Bỗng có hơi nóng ập đến, cây dù trên tay y bị người ngang nhiên bị cầm lấy, giọng nói cất lên " Điềm Hạc Hiên đâu, sao không đi theo?"

Mấy hôm nay Lãng Ngưu bận tra án cùng với Lưu Tranh nên không đến tìm y, đã ba hôm từ tối hôm đó Trường Tương Tư đến trị bệnh cho hắn, hai người đã không gặp nhau nữa, y đáp, lại nói không đầu không đuôi " hôm trước có đến thăm Tiểu Hắc?"

Lãng Ngưu vừa đặt dù xuống nghe noi như vậy ngạc nhiên ngẩng lên " đến đó làm gì?"

" xem ra đại ca rất thân với Tiểu Hắc, hôm đó đến với ta, thật sự không phải lần đầu rồi" Trường Tương Tư nâng chân muốn đi vào

Lãng Ngưu đón tay y từ Hỏa Mịch La, dẫn người vào trong "ta không nói với người hôm đó là lần đầu đến "

" vậy sao?" Trường Tương Tư nói " nhưng ta thấy Ngưu lang quân cư xử như cố tình để ta biết ngươi lần đầu đến vậy, đại ca có gì che giấu, không muốn ta biết sao"

Khi bọn họ bước vào, tiếng ồn ào bên trong nhanh chóng im bật đi, Trường Tương Tư cảm thấy có chút vi diệu. Đến khi đặt người ngồi xuống ghế, Lãng Ngưu bảo trì trầm mặc, Trường Tương Tư cũng không hỏi thêm gì.

Khi này Hỏa Mịch La ngồi ghế phía sau, nhóm người lên phía trước, hỏi " điện hạ, hình như ta vào đây không tiện lắm thì phải"

Trường Tương Tư biết y đang nói gì, nghiêng người lại đáp " không sao, có ai hỏi thì nói ngươi đang giúp ta, cũng không ai đi chấp nhắc kẻ mù như ta đâu"

Trường Tương Thủ bên cánh trái quay sang luyên thuyên " ta vừa mới học được trò bói mới, có muốn ta bói cho một quẻ, nhìn sắc mặt ngươi hồng, bói tình duyên nhé"

Trường Tương Tư đối với y cười thiện cảm" xin lỗi tứ thúc, ta lâu rồi không còn chơi trò này, tình duyên càng không cần thiết"

"..." Trường Tương Thủ lập tức thay đổi đối tượng quay sang Lãng Ngưu" ta vừa mới học được trò bối mới, có muốn ta bói cho một quẻ...."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.