Hồng Mông Linh Bảo

Chương 424:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 424 Chiến Trương Thanh Phong trưởng lão
Nửa ngày sau Tĩnh Minh mới ổn định tâm tình, tiếp tục luyện Tiên Hiệp Hành Khúc, chàng ngạc nhiên thấy lần thứ hai có thể kiên trì lâu hơn, tiêu âm phát ra phân minh rõ ràng hơn một bậc. Nghỉ vài giờ chàng lại tiếp tục luyện tập không còn biết mấy lần cuối cùng Tiên Hiệp Hành Khúc đoạn đầu thổi thuận như nước chảy mây trôi.. Chàng tạm dừng không luyện nữa nghỉ ngơi, sau đó định luyện trận pháp nhưng phát hiện thần thức của mình bỗng nhiên tăng vượt bực, chàng mỉm cười vì sau khi dò xét một lúc liền có thể nhận ra dấu vết Bích Quyên để lại rõ ràng cố ý giúp chàng có thể ra khỏi nơi này tùy ý. Chàng lăng không vọt lên theo dấu quả nhiên còn trên đường vẫn còn phảng phất hương vị mỹ nhân từ người nàng phát ra. Chàng đến tận biên giới trận pháp rồi trở lại vì nghĩ nơi này tuy lạnh nhưng yên tĩnh chất chứa một loại tiên khí rất kỳ lạ nên bây giờ thừa dịp tinh thần lực tăng mạnh luyện thêm Cổ Loa Quyết.
Nhớ lại miếng đá hình dẹp tạm gọi là đá Cổ Loa khi tranh đấu dùng Cổ Loa Quyết lần trước ngưng luyện được, chàng lấy ra xem cảm thấy mối tương quan chặt chẽ, từng nguyên tố nhỏ cách cấu trúc tuyệt đối vững chắc, phẩm chất so với hai kiện Cát Tật Phi đao và Kinh Hồng Cung thượng phẩm tiên khí chỉ có hơn.
Tĩnh Minh đem một tia thần thức vào miếng đá lập tức kinh hô, ngạc nhiên há to miệng trợn mắt, tại sao cũng là một không gian, chàng nhớ lúc trước trong niệm ý đây phải là viên đá nền tảng đặc để xây dựng một nơi chứa đựng ao hồ Thanh Bích Liên Hoa không ngờ bên trong lại là một không gian tuy không lớn nhưng cũng đủ chứa hồ chứa Thanh Bích Liên Hoa vào trong đó. Chẳng lẽ mình đặt lý tưởng mục đích quá thấp khiến chưa mới khởi công đã hoàn thành? Chàng nhớ lão ba kể lại quá trình xây thành cổ loa đã mất gần mười năm, nay vẫn còn chưa xong. Hay là ta đập bể nó đi làm lại từ đầu, vậy làm cách nào huỷ nó đi được, đao hay cung của mình đều không bằng...
Tĩnh Minh thấy vách núi trước mặt mỉm cười, vận dụng toàn tinh thần lực hợp với tiên nguyên lực vung miếng đá hướng vách núi băng ném ra.

- Oong!
Miếng đá chưa rời tay đã phát ánh quang rực rỡ chín màu, phóng đại liên tục đến khi tiếp cận vách nói đã to như một tòa nhà rộng ba chục thước cao bảy tám thước vang lên một tiếng trầm đục „Phụt!“ để lại một thông đạo đen ngòm không đáy, thần thức chàng theo vào trong nhận ra sâu gần ba cây số. Chàng trở ra động niệm ý thu miếng đá lại xem kỹ thấy không để lại một vết trầy nào liền ngẩn người nghĩ, thôi viên đá nàng cường mạnh dùng như tiên khí ném trúng địch thủ không chết cũng trọng thương. Khí thế uy áp vừa rồi quả thực kinh người, rõ ràng viên đá dung hoà với tinh thần lực, tiên nguyên lực thành một khí thế áp kinh khủng bộc phát ra. Chàng phát hiện trò chơi này có hiệu quả công kích lớn ngoài sức tưởng tượng vui mừng quá sức cười to quên cả việc huỷ bỏ viên đá ngưng luyện lại.
Tinh thần lực của mình không ngờ sau khi luyện Tiên Hiệp hành khúc kia tăng mạnh, hay bây giờ luyện Cổ Loa Quyết một hồi xem sao...
Tĩnh Minh vào trận pháp của mình ngồi xuống bắt đầu vận chuyển tiên nguyên khí luyện Cổ Loa Quyết, mười tám vòng xoáy cơn lốc hình thành thôn phệ lôi cuốn vào trong, bỗng chàng cảm thấy hàn khí và phát hiện sương mù thủy khí tràn đầy liền giật mình hô nguy hiểm, chàng quên khuấy vị trí mình đang ngồi ngay bên cạnh lãnh trì nước xanh biếc, tràn ngập khí nguy hiểm bạo hàn. Đang định thu công giảm tốc, bỗng viên đá tự động bay ra bắt đầu hấp thụ năng lượng khí nguyên, cường độ hấp thụ gia tăng, khiến chỉ có một phần trăm thâm nhập vào kinh mạch dung hợp với tiên nguyên khí. Nhưng chỉ bằng số lượng ít ỏi đó cũng đủ làm toàn thân rét cóng, cảm giác tê tái từ đầu ngón tay ngón chân, tai mũi, nói chung tất cả các bộ phận nhỏ nhô ra của thân thể bên ngoài đều có cảm giác đau buốt rồi tê dại mất cảm giác vì bị đóng băng. Đúng lúc nguy nan chưa có cách giải quyết, trong thức hải Thanh Bích Liên Hoa phản ứng xoay tròn phát ra một tia nhiệt khí ấm áp hòa vào hàn khí điều hòa nhiệt độ thân thể trở lại bình thường. Quá trình lạnh ấm lập lại không biết bao nhiêu lần cuối cùng chàng cảm thấy cơ thể thích ứng quen thuộc, dù không có trợ giúp của Thanh Bích Liên Hoa.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Tĩnh Minh cảm giác cả người thông sướng mát mẻ như vào một thế giới khác tinh thần lực mặc dù hơn phân nửa đang dùng trong việc duy trì cơn lốc vòng xoáy Cổ Loa Quyết nhưng vẫn cảm giác phấn chấn tràn đầy. Lúc này ngọn cơn lốc vòng xoáy không phải là thể khí mà là thể làm Tĩnh Minh không ngờ đến, thần thức theo dõi bên ngoài thấy suối nước lạnh bên cạnh bị cuốn gần cạn, sức chảy buồn bã, thần thức dò đến nguồn nước phía trên phát hiện trên ngồn thác nước đổ xuống chảy xuống không biết đã yếu đi từ lúc nào. Trong lúc ngạc nhiên bỗng chàng nghe lanh lảnh hô vang lên Hồng Thủy nguyên tinh, thứ tốt chủ nhân mau thu lấy! Rõ ràng là âm giọng của Thanh Bích Liên Linh. Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Hồng Thủy nguyên tinh ở đâu, là thứ tối gì?
- Đang ở ngọn suối đã cạn trên đỉnh ngọn thác đó. Chủ nhân mau ra tay không có nó chạy.
Tĩnh Minh vội thu công thân vọt lên trênn ngọn thác nước quả nhiên nơi này còn một ngọn suối chính là nơi nguồn nước, thần thức chàng đi sâu váo lòng đất quả nhiên phát hiện một quả cầu màu xanh biếc như thuỷ tinh sáng mờ không ngừng phun hàn thủy.
Chàng vội thu vào Thanh Bích Liên Hoa giới, sau đó chỉ pháp vạch mấy đường thu cả ngọn thác vào theo.
Thanh Bích Liên Linh thấy vậy vui mừng quá kêu gọi các thanh đình tinh linh không ngớt, đến làm việc, đào vét một rãnh mương chuẩn bị mở suối.. Tĩnh Minh đi vào thấy nơi này rất thích hợp nên đem viên thạch ra ném vào vách núi đào vách đá một hang cất dấu Hồng Thủy nguyên tinh vào đó cho nguồn nước chảy xuống.
Hoàn thành công việc thu Hồng Thủy nguyên tinh chàng trở ra thấy nơi này ngoài ngọn suối giá trị không ai khai thác bị mình lấy đi, bây giờ trở thành hoang vắng tiêu điều như đống rác mất hẳn sinh khí. Không khí đang lạnh trở nên nóng ấm ngột ngạt.
Tĩnh Minh dự tính không nán lại nơi này nữa bỗng một áp khí cường mãnh như thái sơn bất thính lình chụp xuống khiến toàn thân bị trói chặt yên một chỗ, tiên nguyên lực trong người chàng lập tức phản ứng phản kích bức ra mới đẩy lui một ít áp lực, vội nhảy xuống dưới.
- Ha ha, thằng nhỏ phản ứng không tệ, có thể chịu được khí thế uy áp của ta.
Tĩnh Minh dùng chấn động cảm quan dò xét, liền thấy chẳng phải Trương Thanh Phong trưởng lão là gì, không hiểu sao lão vào tận nơi này kiếm mình.
- Thì ra Trương trưởng lão giá lâm, không biết có điều gì dậy bảo.
- Dạy bảo thì không cần, lần này ta đến là muốn thu lại công quyết cả vốn lẫn lời.
- Công pháp gì?
- Trước đây chẳng phải ngươi đã học Vô Cực Quyết của bản tông, bây giờ ngươi nhờ vào đó sáng tác ra công pháp tà đạo, ta đã xét và đánh giá kỹ, khnôg hề tà đạo nên thu lại cả vốn lẫn lời.
- Trương trưởng chỉ nói nhảm! Đó là công pháp truyền thừa của họ Hàn nhà ta, lão dám nổi lòng tham đòi cưỡng chiếm đem chút đạo lý ba xu ra lý giải một cách miễn cưỡng ?
Mối nghi ngờ của Trương Thanh Phong được sáng tỏ, thì ra Công Pháp truyền thừa nhà hắn, chẳng trách quá thần kỳ bá đạo, tu luyện tiến thăng cảnh giới vùn vụt. Nghĩ vậy lão càng khao khát tham vọng tăng lên gấp bội nghĩ:
-„Như vậy càng tốt Gia tộc truyyền thừa công pháp càng giá trị tu luyện đỡ nguy hiểm hơn tiên quyết mới sáng tác.“
- Trương trưởng lão xin cho tôi hỏi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Cũng sấp sỉ chín trăm.
- Chín trăm tuổi đạt đến trình độ cảnh giới huyền tiên đỉnh phong như hiện tại không tệ nhưng theo ta lão không thể đột phá huyền tiên nữa rồi.
- Tại sao?
- Nếu trưởng lão bị người tính kế cướp đoạt công pháp thì phải làm sao? Đây chính là ý tứ của tôi.
- Hừ! Một huyền tiên thằng nhóc cũng đòi nghĩ đến chống lại ý tốt của bổn lão, ngoan ngoãn nghe lời để cho tay dùng sưu hồn thuật thu công pháp ta tha cho một mạng.
- Cuối cùng chịu nói ra ý đồ rồi! Bị ta đoán ra..
- Dù có đoán ra cũng không trốn được số phận, mau chịu chết đi.
Trương trưởng lão tay vung ra một màn lưới sáng án thiên phủ địa chụp xuống diện tích bao trùm mấy mẩu vuông. Khi mới đến lão đã dùng khí thế cùng chút phép tắc khống chế không gian nhưng bị Tĩnh Minh thoát khỏi mới dùng kiện tiên bảo này, trước nay chụp đâu thu lưới đều được như ý, con mồi dính lưới giẫy dụa vô phương thoát khỏi, càng giẫy càng bị trói chặt. Thấy hình ảnh Tĩnh Minh bị chụp vào lưới lão cười ha hả con mồi dính lưới, bỗng nét mặt tươi cười chợt đanh cứng lại khó coi, vì trong lưới hình ảnh đối phương bỗng vỡ tan ra từng mảnh xuyên qua lưới, lão dùnh thần thức thấy Tĩnh Minh không biết làm cách nào đứng bên trên cao nhìn lão khinh thường, một ánh chớp hướng phía lão bay lại.
Trương trưỡng lão giật mình vì tốc độ xuất kiếm ngăn chận trước cổ họng.

- Đinh!
Một tiếng kiếm của lão chận kịp thời, nhưng lập tức biến sắc sợ hãi chứng kiến thượng phẩm tiên khí Băng Tinh Kiếm vậy mà chịu không nổi một kích rạn nứt muốn tan rã. Lão lập tức thuấn di tránh né ngọn phi đao trong gang tấc, trong lòng thắc mắc phi đao của hắn rõ ràng cũng là tiên khí trung phẩm kém Băng Tinh kiếm của mình một bực, sao lại có thể chấn vỡ Băng Tinh kiếm của mình. Trương trưởng lão tiếc ngẩn người, Băng Tinh kiếm làm bạn với lão nửa đời người giết vô số kẻ địch, không ngờ lại bị hủy trong tay thằng đệ tử tông môn hạng bét. Thằng này ẩn tàng quá thâm, chẳng những tu vi mà ngay cả tiên khí cũng ẩn dấu, phi đao này nhất định ẩn dấu phẩm chất che mắt thiên hạ, cương mãnh tuyệt vời. Xem như một bảo bối phụ thu chuyến này.
- „Thiên địa vô cực!“
Tịnh Minh nhíu mày nhìn hai ngọc luân một xanh một đỏ lồng lên nhau phát ra ánh quang, chấn động sóng lực tản ra từng đợt dầy đặc, khí thế đủ để hủy không gian, ánh quang nhị sắc chỉ trong chốt lát nhân lên trăm ngàn vạn chấn động sóng lực đan vào nhau thành một mảng lưới khổng lồ khí thế còn cường hoành hơn chiếc lưới thật kia gấp mấy lần. Tĩnh Minh Chấn Động cảm quan thuật nhận ra lợi hại, rõ ràng hai mẫu tử ngọc luân này có tác dụng thôn phệ, tiên khí trong không gian không ngớt hội về cuốn vào.
Chàng muốn dò hấp lực cường độ, nên phi đao bắn ra, cát tật đao rung động ngâm lên một tiếng thanh thúy vọt ra, phá thủng tử mẫu luân nhị sắc khí mảng lưới tiếp tục phá không nhắm trái tim Trương trưởng lão bắn tới. Trương lão khẽ hừ một tiếng tử luân vung lên „Cỏng!!“ lão cảm thấy cổ họng bị đe dọa lạnh buốt, tê rần rạn nứt y hệt tình trạng Băng Tinh kiếm, nên vội nghiêng người né tránh.
Trong khi mảnh khí lưới bị xuyên thủng lại phục hồi tiếp tục bay về hướng Tĩnh Minh, chàng vọt lên không như một con cóc Ngoạp một âm sóng đẩy lui, lập tức vận chuyển cổ loa quyết nhanh chóng hình thành cơn lốc thừa lúc tử mẩu luân màn khí vừa bị bật trở lại cuốn luôn vào nằm gọn trong lưới.
Cơn Lốc vòng xoáy cùng Tử Mẫu nhị khí mảnh lưới giằng co, hai người tranh quyền khống chế, phân tâm nhị dụng, mặt khác phi kiếm mất mục tiêu, bị Trương lão ném lưới chụp cướp mất
- Ha ha, mất Băng Tinh phi kiếm được phi đao cũng chẳng lỗ..
- Có chắc không?
Một vừng sáng đủ màu sắc đẹp loé lên, lập tức một cỗ áp lực khổng lồ trầm trọng như thái sơn áp lại, Trương trưởng lão lập tực bị khí thế kinh khủng khống chế không nhúc nhích như gặp phải Định Tiên thuật, muốn chớp mắt cũng không được, tiên nguyên khí trong kinh mạch và nguyên thần cũng vô phương nhúc nhích, không sao dùng thuấn di trốn được, lão trợn mắt sợ hãi đến cùng cực, „phụt!“ một tiếng, Trương trưởng lão trúng chiêu đá nện trên lồng ngực bay hơn năm trăm thước tắt hơi, nguyên thần không biết còn hay mất.
Cỗ Loa cơn lốc vòng xoáy lập tức làm chủ tùnh hình thu hết năng lượng vảo viên đá Cổ Loa.
Chàng thu viên đá Cổ Loa, rồi thu cả phi đao, tử mẩu luân, tiên võng vương vãi dưới đất. Chàng nhận xét kỹ thì ra tiên võng cũng là một kiện thượng phẩm tiên khí, không ngờ phi đao của mình không thể phá thủng được. Tiên khí cùng một cấp vậc quả nhiên luật xung khắc có tác dụng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.