Hồng Liên Bảo Giám

Chương 954: Trận pháp (1)




Là hắn khinh địch a, trong thần miếu chỉ có một Tà Thuật sư cảnh giới Trúc Cơ. Cho nên khi xuất động hai Luyện Khí sĩ Kim Đan nhất trọng thì hắn đã cảm thấy yên lòng rồi.
Kết quả vấn đề lại nằm ở chỗ này, vị Tà Thuật sư kia bỗng nhiên biến thân làm sinh vật từ Địa Ngục, thực lực bạo tăng. Mà người này vốn đã bị binh sĩ của hắn bị lại làm tù binh, từ một khắc kia lại bỗng nhiên thoát khỏi trói buộc, nổi điên lên mà đả thương người. Dân chúng vốn ngoan ngoãn, lúc này lại bỗng nhiên điên cuồng công kích quân đội, chém giết thế nào cũng không chết được, trừ phi là đầu rơi xuống.
Lúc này hắn mới triệu tập Kim Đan, mạnh mẽ công kích thần miếu. Nếu như toàn lực đả kích mà nói, bộ đội tinh nhuệ của hắn, nhiều nhất cũng chỉ tổn thất mấy chục người, tân binh cũng sẽ không tổn thất quá ngàn như vậy. Bởi vì vũ khí trang bị bên cạnh hắn quá nhiều, mà đảo này lại nhỏ như thế, lại không có dải núi cao lớn gì chống đỡ thần miếu, dùng vũ khí công kích xa ở trên chiến hạm cũng sẽ không có kết quả như hiện tại.
- Không phải là lỗi của các ngươi.
Tên Thống soái trẻ tuổi này thở dài một hơi rồi lại nói:
- Ta đã xem thường Tô Kính kia, cho rằng hắn ta có thể đánh vào hòn đảo mà Tà Thần thống trị thì chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng làm được.
Các tướng quân chung quanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này sắc mặt của tên Thống soái trẻ tuổi này trầm xuống, lại nói:
- Các ngươi chỉ biết trốn tránh trách nhiệm hấyo? Sai lầm của ta là khinh địch, thế nhưng các ngươi thì sao chứ? Căn bản không có người nào đưa cho ta đề nghị. Từ lúc đi ra khỏi Dương châu, các ngươi đều chú ý cẩn thận. Lúc ở các nước Nam Hải, các ngươi đánh trận cũng rất đẹp, thế nhưng hiện tại thì thế nào chứ?
Các vị tướng quân xấu hổ, một tướng quân lớn tuổi nhất trong đám lúc này mới mở miệng nói:
- Chúng ta đã quá vội vã động thủ a, hòn đảo Tà Thần thống trị này phải từ từ công kích từ vòng ngoài vào bên trong. Không nên vội vã trèo lên trên đảo đoạt công lao. Sợ rằng hạm đội liên minh của Tô Kính cũng không thể nào trong thời gian ngắn đánh hạ được hòn đảo này. Ít nhất chúng ta cũng có mấy tháng bố trí ở phía bên ngoài a.
Một tướng quân trẻ tuổi khác đứng ra, hai mắt sáng lên, nói:
- Coi như chúng ta không thể đi lên tới chủ đảo, như vậy chỉ cần đánh hạ đủ nhiều những hòn đảo vòng ngoài mà nói. Như vậy Tô Kính kia cũng không thể xua đuổi chúng ta rời đi a!
Lúc này vị Thống soái trẻ tuổi kia mới cười lớn, nói:
- Không sai, chính là như vậy, chúng ta không cần phảiđi lên chủ đảo, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải nhổ từng cái cái đinh ở phía bên ngoài. Một khi đánh hạ được chừng bốn mươi hòn đảo nhỏ, coi như Tô Kính kia là Phò mã thì hắn ta cũng không thể làm gì được chúng ta. Phải phân cho chúng ta một mảnh đất mới được a.
Người của Chu gia đều cười lớn lên, bọn họ cũng không có ý đồ công kích Tô Kính. Thế nhưng có ý nghĩ muốn được phân một chén canh ở chỗ này.
Dù sao Hoàng Đế bệ đã ra lệnh, rất là nghiêm khắc, Tô Kính đã xoá sạch một cái thuyền nhỏ của bọn họ, chuyện này bọn họ cũng phải nhịn. Bởi vì đối phương là Phò mã. Thế nhưng thân là Thống soái của hạm đội Chu gia, hắn cũng bắt đã được nhược điểm của Tô Kính, đó chính là không thể không nói lý lẽ quá mức.
Nếu như hắn thực sự có thể đánh hạ rất nhiều hòn đảo vòng ngoài mà nói, như vậy Tô Kính sẽ không có biện pháp đuổi hắn đi được.
- Ta cố ý chọc giận Lâm Tạ Hồng kia, để cho nàng ta xoá sạch một cái thuyền nhỏ của ta. Đạt được quyền lực tấn công hòn đảo mà Tà Thần khống chế này. Đoán chừng bây giờ Tô Kính kia đang cho rằng ta rất mềm yếu. Không dám chính diện xung đột với hắn a?
Tên Thống soái trẻ tuổi này rất là đắc ý nói:
- Lập tức gửi tin tức đi, gọi hạm đội Lý gia tới đây.
- Vâng.
Lập tức có thân binh đi truyền đạt mệnh lệnh, loại này truyền tin tức đi này chính cách mấy vạn thậm chí là khoảng cách mấy chục vạn dặm truyền tin. Chỉ có trận pháp trên chiến hạm cỡ lớn thì mới có thể làm được chuyện này.
Thống soái trẻ tuổi của Chu gia không muốn trực tiếp xung đột cùng với Tô Kính. Cho nên sau khi làm bộ lại buông tha một cái chiến hạm nhỏ nhất. Để cho Tô Kính hạ xuống uy phong của mình, sau đó mới bắt đầu tấn công hòn đảo phía nam. Trong lòng của hắn vẫn luôn muốn đem chuyện xung đột với Tô Kính giao cho Lý gia Định Châu xử lý.
Dương châu kẹp ở giữa Định Châu và Dực Châu. Rất nhiều khi là Lý gia vách chắn, nhiều người của Chu gia cũng rất không vui đối với tình huống như thế. Thậm chí còn có người hi vọng, có thể thoát khỏi quan hệ đồng minh với Lý gia.
Gia tộc lớn, tiếng trong gia tộc đương nhiên cũng rất nhiều. Nếu như không phải có gia chủ Chu gia cưỡng ép áp chế suy nghĩ của thế hệ trẻ, như vậy Chu gia và Lý gia cũng đã sớm bất hòa rồi.
Tên Thống soái trẻ tuổi này chính là người trong Chu gia, đối với người của Lý gia rất là bất mãn. Chẳng qua hắn rất là thông minh. Lúc ở trong gia tộc, từ trước cho tới bây giờ cũng không có biểu hiện ra ngoài. Cho nên mới nhận được sự tín nhiệm của gia chủ. Lần này viễn chinh, hắn đã đạt được quyền chỉ huy của một cái phân hạm đội trên biển.
Theo hắn thấy, Tô gia kia thì còn có thể lui tới, Lý gia lại có quá nhiều kẻ điên. Nếu như suy nghĩ theo lâu dài mà nói, người như Tô Kính càng đáng để hợp tác hơn. Chỉ bất quá xuất thân của hắn rất thấp, cho nên loại hợp tác này sẽ rất xa vời a.
Cho nên hắn muốn dùng một chút thủ đoạn, cho dù là thủ đoạn ám muội cũng tốt. Không có ai sẽ cảm thấy hắn đang đùa âm mưu, bởi vì hắn là nhân vật thanh danh hiển hách trong thế hệ trẻ của Chu gia, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn rất chân thành, rất ngay thẳng.
Hắn gọi là Chu Tương, Kim Đan lục trọng, hai mươi sáu tuổi, tiền đồ vô lượng a.
Nếu như chỉ nhìn vào từ thiên phú mà nói, rất nhiều người thậm chí đều cho là, Chu Tương có tài hoa Luyện Khí, thậm chsi còn trên Tiêu Dao Hầu Tô Dương. Người biết Chu Tương đều cảm thấy Chu Tương vô luận làm chuyện tốt hay là làm chuyện xấu, cũng đều thẳng thắng vô tư, tuyệt đối sẽ không tính toán âm mưu.
Tất cả mọi người đều sai. Chẳng qua là Chu Tương lười tính toán mà thôi. Thế nhưng trước mắt hắn lại gặp phải Tô Kính dầu muối không ăn. Cho nên hắn phải chơi một chút thủ đoạn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.