Hồng Liên Bảo Giám

Chương 784: Phẫn nộ của rừng rậm (2)




Sau khi phạm vi mười dặm bị dọn sạch, Tô Kính lại phóng ra hơn năm trăm khôi lỗi, ở ngay tại chỗ xây dựng pháo đài. Từng pháp đài với độ cao chỉ có hai trượng được xây dựng lên. Tô Kính lấy nguyên liệu ở ngay tại chỗ. Những khúc cây bị hắn vứt lại, tất cả cắt thành hình hộp chữ nhật. Sau khi dùng một số lượng lá phù thạch hóa, pháo đài liền được nhanh chóng tạo dựng lên.
Nhìn Tô Kính chuẩn bị xong Hỏa Thần Nỏ, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu âm thầm gật đầu. Những pháo đài này, bọn họ có thể tiện tay phá huỷ. Nhưng đối với người cảnh giới lại thấp một chút i mà nói, chính là uy hiếp trí mạng.
Những pháo đài liên kết với nhau, hình thành trận pháp. Chờ sau khi tất cả xây dựng hoàn thành, lại ở trong này hình thành một cứ điểm. Cho dù là sử dụng thần long đi phá hủy, cũng phải tốn một ít thủ đoạn. Có cứ điểm này, là có thể có thời gian cho mọi người rút lui.
Lần trước, cũng bởi vì không có tiếp ứng, thiếu chút nữa bị nhốt ở bên trong tiên cảnh.
Ở trung tâm của pháo đài là một truyền tống trận, định hướng truyền tống, có thể đưa mọi người đi di tích Vũ Thánh. Truyền tống trận lần này lại không giống với lần trước, rất an toàn, không sợ cường giả Kim Đan phá hủy.
Tô Kính có chuẩn bị trước khi đến. Tất cả nguyên liệu đều được chuẩn bị thỏa đáng, làm nhiều chuyện như vậy, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Khôi lỗi còn đang mở rộng ra ngoài, chặt cây cối.
Đại quân trong Tiên Cảnh đã tập trung tới gần di tích Vũ Thánh. Trong ngàn dặm đã không có bóng dáng gì của kẻ địch. Đám người Tô Kính đến đúng lúc. Nếu không, hiện tại bọn họ đã phải đối mặt với mấy vạn kẻ địch bao vây tấn công. Số lượng này còn không ngừng mở rộng, mãi đến khi đủ để bao phủ lấy bọn họ.
- Chặt có ích lợi gì? Bọn họ sẽ rất nhanh mọc ra thôi.
Mộ Ngân Mâu không nhịn được hỏi thăm Tô Kính.
- Đương nhiên là hữu dụng. Lượng biến...
Tô Kính dừng lại, một lần nữa sắp xếp lại từ ngữ nói:
- Một tòa tháp, rút ra một khối gạch, căn bản sẽ không ảnh hưởng gì cả. Nhưng mười khối, một trăm khối thì sao?
- Có lẽ chúng ta chém đổ một nửa cây ở đây, có khả năng sẽ đạt được mục đích.
- Không.
Đường Hà nói:
- Đối phương chắc chắn sẽ không mặc cho chúng ta chặt. Tô Kính làm như vậy, chúng ta cũng không cần phải tiến sâu vào rừng rậm. Đối phương tự nhiên sẽ tìm tới cửa. Nếu như những pháo đài này hữu hiệu, lần này đánh không lại bọn họ cũng không có quan hệ gì. Lần sau chúng ta dẫn dắt trăm vạn đại quân qua, xây dựng cứ điểm.
- Lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
- Hắc, ngươi xem Tô Kính bố trí trận pháp đi. Ở đây đã biến thành tuyệt địa. Chờ sau khi pháo đài hoàn toàn bị phá hủy, ở đây cũng sẽ không có một ngọn cỏ.
- Ừ, một tướng quân đạt tiêu chuẩn, phải tự lựa chọn chiến trường, mà không phải truy đuổi kẻ địch.
Tô Kính nói:
- Chiến trường của ta lại ở trong này. Nếu như bọn họ sợ ta chém sạch cây cối trong thế giới này, cứ tới đây cùng ta quyết chiến.
- Chúng ta... Không phải tới dò đường sao!
Mộ Ngân Mâu kinh ngạc nói.
- Nàng thật đúng là chân thật. Ở chỗ này xây dựng pháo đài, cũng chỉ vì thu hút sự chú ý của kẻ địch. Thế giới này rất lớn. Khắp nơi là rừng rậm. Khí tức của chúng ta căn bản không có cách nào che giấu được. Mỗi một thân cây đều là tai mắt của kẻ địch. Cho nên, lần trước sau khi ta trở về, chuyên môn huấn luyện một ít tiểu yêu, đã thả ra. Những tiểu yêu này thích hợp với khí tức của thế giới này, sẽ không bị thụ yêu phát hiện.
Mộ Ngân Mâu cảm giác rất mất mặt. Người trong gia tộc không đồng ý để mình dẫn dắt hạm đội, vẫn có đạo lý. Những lời Tô Kính nói, bộ dạng và giọng điệu đương nhiên. Nếu như mình không hỏi, chắc hẳn sẽ phải chờ thêm một hai canh giờ, mới có thể hiểu được.
- Đương nhiên, đây là tạm thời ứng biến. Ta làm rất nhiều chuẩn bị. Vừa mới rồi, Tiên Cảnh đánh di tích Vũ Thánh. Gần đây không có kẻ địch nào cường đại. Cho nên ta thí nghiệm trước một chút. Nếu như có thể, lần sau chúng ta mang theo nhiều nhân thủ, ép tiên nhân của Nguyệt Cung này xuất hiện.
Lúc này Mộ Ngân Mâu thật ra hiểu rất rõ. Cái gọi là tiên nhân của Nguyệt Cung, cũng chính là Luyện Khí Sĩ cường đại một chút, chúa tể của thế giới này.
Bên trong di tích Vũ Thánh, khí thế chiến tranh hừng hực. Mặc dù đại quân Tiên Cảnh biết sào huyệt đã xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể lui lại. Âm binh trong di tích Vũ Thánh hoàn toàn đều khó đối phó. Còn có những người khổng lồ này cũng không tha cho bọn họ dễ dàng lui lại.
Chủ yếu nhất là, những người trong Tiên Cảnh kiêu ngạo, cũng không cho rằng kẻ địch lẻn vào rừng rậm sẽ có kết quả gì tốt. Sâu bên trong Tiên Cảnh còn có số lượng bộ lạc khổng lồ. Mỗi bộ lạc đều có hơn vạn chiến sĩ, mấy trăm pháp sư.
Đối phương sớm hay muộn sẽ phải rút lui ra ngoài. Ở trong Tiên Cảnh, người ngoài nửa bước khó đi. Mỗi một thân cây đều là tai gỗ, cũng có thể ở dưới sự huy động của pháp sư, hóa thành người cây cường đại.
Bởi vì ngạo mạn như vậy, đại quân xâm nhập di tích Vũ Thánh căn bản là không có quay đầu lại, đi đối phó với đám người Tô Kính. Hơn nữa giống như Tô Kính suy nghĩ, cho dù không có đại pháo ngũ hành bắn vào, tình hình bây giờ cũng không cho phép đại quân Tiên Cảnh rời đi.
Sức chiến đấu của mấy trăm người khổng lồ cộng thêm những âm binh cuối cùng.
Tiên Cảnh xâm nhập di tích Vũ Thánh, bản thân cũng tổn thất khá lớn. Hiện tại nếu như lui lại, bị người khổng lồ ở phía sau đuổi giết, tình huống kia lại thêm không tốt.
Đám sâu bọ nhỏ phía sau, không cần để ý tới. Điều duy nhất hiện tại phải làm chính là rèn sắt khi còn nóng, hoàn toàn giết chết những người khổng lồ này, vĩnh viễn loại bỏ hậu họa về sau.
Đám người Tô Kính ở trong dải đất trống ở nơi này, thoải mái tự tại chặt cây, chém ra không gian lớn với phạm vi một nghìn dặm, lúc này mới đưa tới công kích của bộ lạc ở sâu trong rừng rậm.
Diện tích với phạm vi một nghìn dặm lớn tới mức nào? Đổi lại thành ở địa cầu, chính là ngang dọc năm trăm cây số, tương đương hai mươi lăm vạn ki lô mét vuông. Khu vực lớn như vậy bị san bằng. Tô Kính căn bản không có khả năng có thời gian thu lại cây cối. Hắn chỉ có thể lệnh cho khôi lỗi thuận tiện xử lý bó củi một chút, đều tỉa hết cành lá, chỉ để lại khúc gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.