Hồng Liên Bảo Giám

Chương 696: Quốc gia hưng thịnh, tất có yêu nghiệt (1)




Phía sau máy ném đá, có quan quân cấp thấp vội vàng chỉ huy, bắn ra từng đợt đạn đá. Cứ năm máy ném đá, đều có một Luyện Khí Sĩ chịu trách nhiệm quan sát chiến trường, điều chỉnh khoảng cách bắn.
Công kích như vậy, tiến hành gián đoạn, vẫn bắn đủ mười năm phút.
Vong linh giống như tre già măng mọc, bị binh sĩ trọng chùy giết sạch. Máy ném đá nhất định là vừa mới nghỉ ngơi một chút, buông tha mấy vạn vong linh, sau đó sẽ phóng ra đạn đá, giết chết đại quân vong linh ở phía sau.
Nhất thời tâm tình Tô Kính đã tốt hơn nhiều. Tuyến phòng ngự thứ hai đã có hiệu quả. Đám vong linh tương đối cường đại này bị đạn đá gần trăm kí lô đánh trúng, cũng sẽ vỡ nát.
Mà một máy ném đá, một lần có thể phóng ra hơn ba mươi viên đạn đá.
Loại vũ khí cấp thấp này đối với vong linh vẫn có tác dụng không nhỏ. Đừng thấy những máy ném đá này cực lớn, nhưng một máy ném đá, thành phẩm chỉ là ba phần mười của Tử Mẫu Ly Hồn Pháo mà thôi.
Đại quân chủ lực của vong linh vẫn đang công thành. Bộ phần công kích bãi biển, chỉ là khoảng hai phần của đại quân vong linh. Tô Kính cảm giác áp lực không lớn. Trên đầu tường thành, lợi dụng địa hình có lợi, còn có số lượng Luyện Khí Sĩ khổng lồ, vững vàng ngăn chặn đợt tấn công của đại quân vong linh.
Thời điểm hắn đang suy nghĩ đối phương sẽ xử lý tình cảnh khốn cùng này thế nào, Tô Kính chợt nhớ tới, gia hỏa Khuyển Thập Lang kia đi nơi nào?
Mình lệnh cho hắn ẩn nấp ở trên bờ biển, thế nào sẽ không làm ra công kích gì? Cho dù không thể nào ra tay, cũng nên lui lại. Hiện tại kẻ địch đã xông lên bãi biển, tiến về phía trước tới gần hai cây số, Khuyển Thập Lang không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Không đúng. Ngão Thiết Thú không có bất kỳ nguy hiểm nào. Nó đang ở trong biển!
Dù thế nào Tô Kính cũng không nghĩ tới, Khuyển Thập Lang gia hỏa này gan nhỏ sợ phiền phức. Lần này không biết thế nào, tâm huyết dâng trào, sử dụng thần thông thiên phú của hắn, trực tiếp xuyên ngược qua đại quân vong linh. Không có một vong linh nào cảm thấy hắn là kẻ địch, thậm chí không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
Càng đáng sợ hơn chính là, Ngão Thiết Thú đi theo bên cạnh hắn đi tới, đại quân vong linh cũng không thấy.
Khuyển Thập Lang trực tiếp đi vào trong nước biển lạnh như băng. Thân thể hắn gần như là tiềm hành sát mặt biển. Trên mặt biển, bước chân của những đại quân vong linh này, đạp lên trên xương lưng hắn, khiến cho Khuyển Thập Lang có chút kinh hồn bạt vía.
Nhưng đã đến tận đây, không thử tiến về phía trước một chút, hắn lại không cam lòng.
Vong linh sao? Ở trong nước hình như đều rất vụng về. Huống gì, dưới chân của mình chính là Ngão Thiết Thú. Gia hỏa kia, nghe nói mình muốn đi công kích đại doanh của kẻ địch, vô cùng hưng phấn đáp ứng.
Lại nói tiếp, Ngão Thiết Thú nhìn khả ái, nhưng giống như Khuyển Thập Lang, đều là một kẻ vô liêm sỉ.
Lần này bọn họ có thể dũng mãnh tiến về phía trước, Tô Kính cũng không nghĩ tới. Bằng không hắn cũng sẽ không để cho hai gia hỏa đi lên trên bờ biển ẩn nấp, kiểm tra.
Khuyển Thập Lang sử dụng thần niệm khai thông, nó với Ngão Thiết Thú nói:
- Còn phải đi thật xa?
- Ta cũng không biết. Vong linh ở đây không đủ tập trung.
Ngão Thiết Thú không thể nói chuyện, là do huyết mạch có hạn. Nhưng sử dụng lực lượng thần thức giao lưu, sớm đã không có áp lực gì.
- Tập trung, ngươi là nói, đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Sợ cái gì? Có ngươi đoạn hậu, ta tuyệt đối sẽ không chết.
Ngão Thiết Thú nói, khiến cho chân Khuyển Thập Lang thoáng trượt một cái. Hắn thiếu chút nữa từ trên lưng Ngão Thiết Thú rơi về phía đáy biển.
- Ta sẽ không đoạn hậu. Con người của ta, luôn luôn dũng mãnh tiến lên phía trước, sẽ chỉ có đi đầu!
Khuyển Thập Lang lập tức chính khí nghiêm nghị phát biểu lời lẽ ngụy biện của mình.
Thời điểm chiến tranh, chung quy nói đi hàng đầu, nghe dũng mãnh. Nhưng thời điểm chạy trốn lại ở hàng đầu, vậy coi là cái gì?
- Đồ chó chết bầm nhà ngươi, ta đoạn hậu cho ngươi, ngươi kêu gào cái gì. Ngươi thật sự cho rằng, chạy nhanh lại an toàn sao? Ai chạy nhanh, người đó sẽ ưu tiên bị công kích.
- Ưu tiên? Ngươi học được cái từ ưu tiên này! Ngươi có đúng là len lén xem sách hay không? Nói trước, sau này chúng ta không làm người nhã nhặn!
Khuyển Thập Lang tức giận bừng bừng, nhưng cũng không đồng ý, nghiêm túc nói tiếp.
- Hừ, chờ sau khi sử dụng thần thông thiên phú của ta đi ra, ngươi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Ngươi muốn không đoạn hậu, có thể sao?
Ngão Thiết Thú hung tợn nói.
- Đương nhiên có thể. Ngươi tin hay không, ta hiện tại lại xối toàn thân ngươi đầy máu chó?
Lần này, Ngão Thiết Thú cũng run run một cái. Thế nào lại quên mất điều này. Máu chó của gia hỏa này thật đúng là khủng khiếp. Lần trước mình chỉ là tát hắn một cái, dính chút máu chó ở trên móng vuốt, kết quả toàn bộ móng vuốt thiếu chút nữa thì nát.
Cuối cùng vẫn là đồ hỗn trướng này, cho mình ngâm nước tiểu mới chữa xong.
Hơn nữa gia hỏa kia còn phách lối nói, lần này, ta cho ngươi uống nước tiểu, lần sau, ta sẽ cho ngươi ăn phân!
Tên khốn kiếp này, tuyệt đối làm được.
Ngão Thiết Thú nghĩ tới đây, giọng điệu hòa hoãn nói:
- Sau khi ta sử dụng thiên phú thần thông, cũng sẽ suy yếu một chút. Hai người chúng ta phải dựa vào nhau, có đúng hay không?
- Không đúng. Thiếu gia nói, bảo ngươi nghe ta. Nếu như ngươi kháng lệnh, hắc hắc. Còn nữa, ta nếu như chết, ngươi còn sống trở lại, ngươi có trân quý nữa, thiếu gia cũng sẽ rút da của ngươi, làm một cái chăn trải giường.
- Là đệm.
- Có gì khác nhau sao?
- Có, chăn là để đắp, đệm giường là để nằm ở phía trên.
- Đồ rác rưởi. Đồ ngu ngốc nhà ngươi, ta nói với ngươi, lột da làm cái gì, có gì khác nhau sao?
- Vì sao không? Nếu như không có gì khác nhau, ngươi tại sao muốn chữa lời của ta?
Khuyển Thập Lang cũng có chút đau đầu. Ngão Thiết Thú là kẻ duy nhất có thể cùng hắn đấu võ mồm. Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy được hắn, đều sẽ thích vô cùng, mâu thuẫn giữa mình và hắn, người khác đều sẽ cảm thấy là mình sai.
Ngoại trừ thiếu gia!
Nghĩ tới đây, Khuyển Thập Lang cảm giác lệ trên khóe mắt mình dường như sắp trào ra. Chỉ có thiếu gia là người tốt!
- Vì thiếu gia, ngươi bớt tranh cãi đi. Hiện tại ta ra lệnh, hạm đội của đối phương, ta sẽ gần đến khoảng cách trên ba trăm trượng, lại xa nữa, chùy của ta sẽ không thu trở lại được.
Nói đến đây, Khuyển Thập Lang cũng có chút buồn bực. Bản thân hắn tu luyện cũng coi như là tích cực. Nhưng không biết vì sao, vẫn không đuổi kịp bước chân của Ưng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.