Hồng Liên Bảo Giám

Chương 650: Điểm cuối của thế giới (2)




Ngoài điều này ra, hai người cũng không có động tác khác. Chỉ là phối hợp với Đường Hà, một đường lẻn vào khu vực bên ngoài Tu La Thành này, vòng qua phía mặt trước, từ thông đạo mặt khác đi tới một tòa thành phố khổng lồ bên ngoài.
Như vậy, bọn họ đã tốn một ngày. Dọc đường đi có Đường Hà ở bên cạnh, mọi người che giấu khí tức cũng tương đối dễ dàng. Đường Hà thậm chí còn có thể thi triển một chút biện pháp Binh Gia, khiến cho khí tức trên người bốn người cho dù có lộ ra, so với âm binh cũng không sai biệt lắm.
Tô Kính thấy Đường Hà sử dụng pháp khí là một cây cờ nhỏ, màu đen thui, ở phía trên không có bất kỳ phù văn nào. Ảo diệu đều ở bên trong cột cờ. Bản thân nguyên liệu tạo ra cây cờ lại vô cùng đặc biệt. Sử dụng phương pháp dệt trực tiếp dệt ra tuyến đường của trận pháp, kích phát phù văn bên trong cột cờ, có thể thi triển đạo thuật.
Thứ này, rõ ràng là đến từ đạo phái Mang Sơn.
Tô Kính và đạo phái Mang Sơn có chút quan hệ sâu xa. Chỉ có điều, không biết vì sao hạm đội đạo phái Mang Sơn muốn từ đại lục phía bắc vòng đi quốc gia Tà Thần, lại không có tung tích nữa.
Thời điểm khi Đường Hà mở lá cờ nhỏ ra, khí tức trên người bốn người lại chuyển biến thành giống như âm hồn Binh Gia. Cứ một đường đi tới như vậy, cũng sẽ không gây ra phiền toái gì.
Đứng ở ngoài đại thành năm dặm, thành thị này tương đối đặc biệt, trực tiếp xây dựng ở trên sườn núi. Ở trên mỗi tầng tường thành, Tô Kính đều nhìn thấy được những pháo khẩu cực lớn.
Không phải là ma tinh pháo của quốc gia Tà Thần, cũng không phải nỏ pháo của Đạo Môn, lại giống như là đại pháo trên địa cầu, có lòng pháo tối đen, thân pháo thật dài.
Thứ này nếu như phóng ra đạn pháo, sẽ không phải giống như đại pháo ở trên địa cầu sao?
Tô Kính tính toán một chút, cường giả Kim Đan còn không sợ đại pháo trên địa cầu. Lời của mình sẽ rất khó nói. Tường thành thứ nhất rất cao. Tô Kính đột nhiên cảm giác được, lo lắng của Đường Hà vẫn có đạo lý. Năm đó Vũ Thánh xây dựng thành thị này, nhất định là để phòng ngự cái gì đó.
Hệ thống phòng ngự khổng lồ như vậy, cho dù là do Vũ Thánh xây dựng, cũng phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và tài phú.
Đường Hà nhìn thành thị phía xa. Ở đây hắn nhìn thấy chính là cửa chính của thành thị. Trên cửa thành, hai cột đá hoa cương màu đen và hồng khắc ba chữ lớn... Oanh Thiên Thành.
Tô Kính không nhớ rõ Binh Gia có binh chủng pháo binh này. Nhưng trên đầu tường thành có mấy nghìn ổ đại pháo, khiến cho hắn phát sinh nghi ngờ đối với ghi chép lịch sử. Những đại pháo này, cho dù chỉ là bắn ra đạn pháo đặc, cũng không thể nào khinh thường. Bởi vì bên trong đạn pháo khẳng định có thần văn Binh Gia, uy lực cực lớn, thậm chí có thể đả kích chính xác.
- Tạm thời không nên đi vào. Lò luyện đan ta muốn lại ở trong thành thị nơi này. Chúng ta vòng một vòng xem thử.
Đường Hà đến nơi này, cũng không cần Tô Kính chỉ đường. Hắn nói với Tô Kính một tiếng, sau đó duy trì khoảng cách năm dặm với tường thành, thuận theo chiều kim đồng hồ vòng quanh tường thành thăm dò.
Bên ngoài Oanh Thiên Thành này không có thảm thực vật gì.Tthậm chí nham thạch nhô lên khỏi mặt đất cũng không có. Trong phạm vi hai mươi dặm bên ngoài tường thành đều là bình nguyên trống trải.
Những đại pháo đầu tường, khoảng cách cực hạn chắc hẳn chính là hai mươi dặm.
Bốn người ở trong tầm bắn của đại pháo, trong lòng không khẩn trương là giả. Ai biết vật kia có thể bắn ra hay không. Mấy nghìn ổ đại pháo đồng thời bắn ra, vậy cái gì cũng không phòng được.
Vòng qua mặt bên của Oanh Thiên Thành, ở phía sau lưng thành thị, đám người Tô Kính thấy một đường sông khô cạn. Đầu nguồn của đường sông này chính là phía sau lưng của Oanh Thiên Thành.
Đường sông tách tường thành ra. Hai bên là pháo đài cao thấp không bằng nhau, phong tỏa con sông này.
Địa thế xuống phía dưới, cho dù không có những đại pháo kia, bình thường đội thuyền muốn ngược dòng lên, cũng không có khả năng. Dọc theo đường sông nhìn xuống dưới, cuối tầm mắt là một đoạn đứt cực lớn. Đường chân trời ở chỗ đoạn đứt biến mất.
Từ trong đường sông nơi này tiến vào thành thị, hiện tại đã không có nước sông trùng kích, không cần leo lên tường thành. Chỉ là phải đi qua một đoạn dải đất bị đại pháo nhắm chính xác.
Đường Hà chỉ về phía xa, nói:
- Đi xem thử?
Nơi ngón tay hắn chỉ, là điểm cuối của mặt đất này. Tô Kính gật đầu đáp ứng, Mộ Ngân Mâu cũng không có ý kiến gì. Bọn họ đều muốn biết, sát biên giới thành thị này là cảnh tượng thế nào.
Nhất là Tô Kính, nếu chẳng may gặp phải phiền phức, hắn có thể trực tiếp thả nước từ Long Xà Bát Cảnh Hồ ra ngoài. Có đường sông này, quá trình thả nước dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng chung quy hắn vẫn muốn xem thử điểm cuối của đường sông là cái gì.
Nếu chẳng may chỗ điểm cuối là khe nứt không gian nào đó, hoặc dứt khoát là đoạn đứt, vậy sau khi đi vào, tuyệt đối không về được.
Khoảng cách hai mươi dặm, bốn người chỉ cần mấy phút đã đến được sát biên giới phần đất này. Không khí trở nên lạnh giá đến cực độ, Tô Kính có chút thất vọng. Phía dưới này đã là sát biên giới của thế giới này. Bằng không chênh lệch nhiệt độ không khí sẽ không lớn tới như vậy. Nếu có nước, đến nơi này cũng sẽ kết băng.
Mộ Ngân Mâu và Tô Mộ tự động đứng ở phía sau. Tô Kính và Đường Hà đi tới chỗ sát biên giới, nhìn xuống dưới.
Bất kể như thế nào, Tô Kính cũng không ngờ được, phía dưới đoạn đứt sẽ là hình ảnh như vậy.
Khoảng cách dưới đoạn đứt chừng năm dặm là một đầm nước. Vờn quanh đầm nước là một mảnh rừng rậm cực lớn. Trong đầm nước có nước. Trên rừng rậm có sương trắng mỏng manh phất phơ. Diện tích rừng rậm lại rộng lớn vô cùng. Ngay cả tầm mắt của Đường Hà cũng không nhìn thấy được điểm cuối.
Tô Kính và Đường Hà có thể thấy chính là, ở trong rừng rậm, trên từng thân cây cực lớn là những ngôi nhà gỗ được xây dựng xa hoa.
Có loài chim bay lượn ở trên cây. Có nhiều chỗ, lá cây lay động, nhưng hình dáng rõ ràng không phải là do gió thổi. Trong rừng rậm này có gì đó đang nhảy ở dưới tán cây, di chuyển.
Quỷ dị nhất chính là, thế giới phía dưới này không có bất kỳ âm thanh nào.
Tô Kính và Đường Hà lui về phía sau. Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu tiến về phía trước. Khi thấy thế giới dưới đoạn đứt, bọn họ đồng thời cũng không nói gì.
Di tích Vũ Thánh thậm chí nối liền với một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới này lạnh như băng, nhưng lại là màu xanh lục. Thoạt nhìn vẫn có dấu hiệu sinh mệnh hoạt động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.