Thành Tu La có màu đen nhanh và hình vuông.
Đầu tường có âm linh đi đi lại lại, còn có tiễn tháp cao cao, thỉnh thoảng có tinh thần lực phóng thích ra ngoài quan sát giám thị thành thị này, tòa thành vẫn hoạt động nhưng đều là vong linh, sức chiến đấu không yếu.
Trọng yếu nhất là, trên thành Tu La còn có bóng mờ bao phủ giống như thành Phi Thiên. Thành Phi Thiên và thành Tu La có liên kết tường thành với nhua giống như lĩnh vực. Nếu như cưỡng ép phá tan tầng ngăn cách này sẽ bị hai tòa thành công kích.
Năm đó Bệnh Thiên Quân Mộ Dung không có cảnh giới như hôm nay nên không dám dễ dàng đụng vào, hắn chỉ có thể đi đường vòng.
- Tô Kính, Thiên Quân nói ngươi có thể đi vào nơi đây!
Mộ Ngân Mâu tín nhiệm Bệnh Thiên Quân nhưng nàng cũng không biết nên đối phó lĩnh vực kết giới như thế nào. Tô Kính còn không có Kim Đan đấy, bản thân còn chưa hình thành lĩnh vực, hắn làm sao có thể đi vào mà không bị phát hiện?
- Ân, ta tự có biện pháp.
Nội tâm Tô Kính suy nghĩ làm cách nào tiến vào trong kết giới binh gia. Lúc bình thường, sau khi hắn tu thành thiên địa luân mới có thể tự do tiến vào, cam đoan Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu không bị công kích. Hiện tại chỉ có thể đi vào một mình. Tu vi binh gia Phong Hỏa Luân không thể che chở hai đồng bạn.
Nếu làm quá rõ ràng, Mộ Ngân Mâu cũng không phải người ngu, khẳng định phát hiện mình học binh gia bí pháp.
Người bình thường học một chút sẽ không làm ai chú ý, chính mình là thân phận gì, phò mã, thế tử Tiêu Dao Hầu, hai thân phận này mà bị người tu đạo cả Thần Châu biết sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sau đó thì sao? Sau đó chính là Tiêu Dao Hầu cũng bị liên lụy.
Định Châu Lý gia sẽ tận hết sức lực đả kích chính mình.
Mặc dù nói Mộ Ngân Mâu chưa chắc sẽ đi vạch trần loại chuyện không có chỗ tốt với nàng, ai có thể sẽ biết tương lai chứ?
- Ta sẽ đi vào một mình, hai người các ngươi ở bên ngoài quan sát, một khi cự nhân xuất hiện nhớ rõ chạy trốn khỏi chết.
Tô Kính nói.
- Ca, tuyệt đối không được!
- Ngươi nói ta không có kết thành Kim Đan hay sao?
Tô Kính mỉm cười nói:
- Bệnh Thiên Quân cho ta một vật giúp ta tiến vào trong không gian này. Thu Tu La tràng không tính là khó.
Tô Mộ nhíu mày, nàng không tin. Bởi vì lúc trước Tô Kính còn có ý định bảo mọi người cùng đi vào.
Hiện tại chuyển biến chủ ý là vì cái gì?
Bởi vì lục đạo thần giám sao?
Mộ Ngân Mâu nhún nhún vai, nói:
- Ta không có ý kiến.
Tô Kính vỗ vỗ vai Tô Mộ, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đứng lên đi tới cửa thành.
Mộ Ngân Mâu ngạc nhiên nhìn sang, đám âm binh trông coi tường thành làm như không thấy Tô Kính. Tô Kính cứ như vậy xuyên qua cửa thành và tiến vào trong thành Tu La.
Tô Kính lại có phần lo lắng, quả nhiên kết giới không có lực sát thương với hắn, hắn đã sử dụng lực lượng Phong Hỏa Luân bao phủ áo giáp và phát ra khí tức của đệ tử binh gia.
Võ Thánh lưu lại những thứ này chính là truyền cho đệ tử binh gia, không có nghĩ sẽ hủy diệt những thứ này.
Thành Tu La là tòa thành quân sự chân chính, tường thành cao lớn, kiến trúc bên trong nội thành như binh doanh. Không biết lực lượng nào duy trì tòa thành vận hành, hơn nữa âm binh giống như khi còn sống, chúng cũng thao luyện, tu hành.
Bố cục trong nội thành là binh gia Thất Tuyệt Trận.
Trận pháp này về sau bị Đạo Môn hấp thu, trực tiếp cải biến thành Thập Nhân Trận. Thất Tuyệt Trận dùng bảy đại doanh trong nội thành hô ứng lẫn nhau.
Kêến trúc bên ngoài đại doanh chỉ làm đẹp mà thôi
Đệ tử binh gia có chiến trận có bảy người đầu đuôi hô ứng, biến hóa phiền phức, sức chiến đấu không dưới Thập Nhân Trận. Đạo Môn cũng không thể trực tiếp lấy ra dùng, nếu không sẽ thành trò cười của thiên hạ.
Tô Kính biết rõ Thất Tuyệt Trận có hai mấu chốt, nó nằm ở trung tâm binh doanh số hai và ba. Cửa vào Tu La tràng nằm ngay tại vị trí binh doanh số hai, cũng là trong thành thị.
Tô Kính một đường đi tới, đi đường cách bải đại doanh khá xa, không có âm linh tới kiểm tra.
Đổi lại Mộ Ngân Mâu tiến vào đã sớm bị đuổi giết.
Trong thành thị đều là quỷ khí âm trầm, Tô Kính là người sống giống như bó đuốc chói mắt, chính hắn biết rõ điểm ấy cho nên không giấu diếm cái gì, hắn lại cho long xà chân khí thúc dục âm phù chân khí làm hào quang chuyển hóa thành binh gia khí, hắn giống như một cây thương.
Thân ảnh Tô Kính cao ngất và tỏa ra khí tức sắc bén, một bước một bước đi vào cửa vào Tu La tràng.
Lối vào là một tòa lầu cao, nơi này là thành lâu, thành lâu trung quân.
Cả thành thị đều là màu đen nhưng chỉ có thành lâu này màu sắc rực rỡ. Trên thành lâu có âm nhạc vang lên nhưng tiếng đàn tan nát. Tô Kính bất vi sở động, thời điểm hắn vận chuyển âm phù chân khí thì tâm tình như sắt thép, ngoại vật khó có thể lay chuyển quyết tâm của hắn.
Hắn lần đầu cảm giác được cảm giác như thế. Dĩ vãng, hắn vẫn vì chân khí trong người cân đối, lúc hắn thu hồi chân khí bản thân, cảm giác lúc này bước đi trong vô tri vô giác tiên vào trạng thái kỳ quái.
Tô Kính có bộ dáng đi đường giống Lâm Hoành Sơn tới tám chín phần mười.
Âm Phù Kinh chính là bí pháp vô song của binh gia.
Nội tâm Tô Kính đã có một ít hiểu ra, bí pháp binh gia của mình tu hành tới cảnh giới Phong Hỏa Luân đã tiến thêm một bước.
Đó là khí tức sáp đột phá, hắn có uy nghiêm giống tướng quân binh gia. Chỉ cần không xông tới quân doanh thì căn bản không có âm binh nào tới quấy rầy chính mình.
Khí tức của mình lừa gạt và dẫn dắt làm các âm binh cho rằng hắn là đại tướng thống soái vạn người.
Tô Kính cất bước tiến vào đại môn thành lâu, trong thành lâu quân doanh không có quy công tú bà gì đó, chỉ có hai thiếu nữ như hoa dẫn Tô Kính tiến vào một tiểu sảnh.
Nội tâm Tô Kính yên lặng tính toán, lối vào cách mình hơn trăm trượng, cưỡng ép tiến lên cũng không sao.
Vào lúc hắn đang suy nghĩ thì có một quỷ bước vào, dung nhan thanh lệ, váy dài chấm đắt và dẫn theo hai thị nữ.
Nữ quỷ nhìn thấy Tô Kính, kinh ngạc nói:
- Tướng quân là người sống, vì sao tới tử địa?
Tô Kính cũng sửng sờ, nói:
- Nguyên linh ngươi không tan! Ngươi là...
Nữ quỷ phất tay, quỷ vật hầu hạ lui ra, trong tay nữ quỷ xuất hiện chén bàn, bày ra các loại trái cây trước mặt Tô Kính, trong miệng nói:
- Thiếp thân Lý Vô Dung, chết hơn sáu vạn năm, Tu La tràng tiết ra một tia nguyên dương chi khí nên ta khôi phục trí nhớ, âm linh còn lại, ai...