Hồng Liên Bảo Giám

Chương 525: Chuẩn bị (2)




Tô Kính biết rõ chính mình nên luyện chế thần binh áo giáp.
Trước kia không có huyệt khiếu cường đại như thế, long xà chân khí không đủ tinh thuần, luyện chế thần binh áo giáp còn không hữu dụng bằng Ám Dạ song long giáp.
Nghĩ tới đây Tô Kính chuẩn bị tài liệu tốt nhất cho mìnhcũng âấp thu vào bên trong bảy trăm hai mươi huyệt khiếu, rèn luyện trong huyệt khiếu thì tài liệu vẫn còn tạp chất nhưng dưới tác dụng của long xà chân khí, tạp chất bị cưỡng ép bài xích ra khỏi thân thể.
Tô Kính hiện tại chảy mồ hôi, nếu nhìn kỹ đều là viên bi kim loại, còn có một ít kết tinh cứng rắn.
Rèn luyện những tài liệu này trong huyệt khiếu đối với Tô Kính mà nói là gánh nặng cực lớn, cũng có ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn. Thế nhưng mà hắn thân là chủ soái, trên cơ bản cũng không cần hắn đi động thủ, chỉ huy ở phía sau là được.
Tuy trả giá như thế cũng đáng giá, tất cả tài liệu rèn luyện hoàn tất sẽ trực tiếp thành hình, thần binh áo giáp có năng lực tự chữa trị, cũng có thể phân giải ra đặt vào trong huyệt khiếu rèn luyện, hơn nữa đầu nhập tài liệu mới.
Đệ tử binh gia thần binh áo giáp có thể nương theo cả đời. Đệ tử binh gia ngưng kết Bạch Hổ luân, sau khi thành thần thì bộ khôi giáp sẽ biến hóa vô trở thành thần giáp.
Đạo Môn không có loại thủ đoạn này, phù giáp xuất sắc nhất cũng không thể thu vào thân thể rèn luyện suốt ngày đêm.
Vốn muốn đạt tới Trúc Cơ tuyệt đỉnh mới bắt đầu luyện chế, Tô Kính có long xà chân khí nên sớm bắt đầu chuẩn bị tài liệu nhưng không có thu vào huyệt khiếu, đều tất cả đều rèn luyện bên ngoài thân thể làm bước chuẩn bị đầu tiên.
Tô Mộ đã kiểm tra thân thể của mình, trải qua Tô Kính nhắc nhở thì nàng mới phát hiện Kim Đan không giống người thường. Hơn nữa một khi bị điểm tỉnh thì nàng sẽ chứng kiên rõ ràng hơn cả Tô Kính.
Kim Đan của mình có một đầu thần long xoay tròn, đầu thần lâu giấu bên trong nơi tận cùng nhất, không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa chuyển hóa thành long xà chân khí.
Xương cốt Tô Mộ không có khả năng cứng rắn như Tô Kính, cường độ kinh mạch lại còn trên cả Tô Kính. Nàng vận chuyển chân khí có tốc độ vượt xa Tô Kính, đây là chỗ tốt do huyết mạch Yêu tộc mang lại.
Có một rắc rối chính là, nếu như nàng không song tu với Tô Kính, tiến giai nhanh như vậy sẽ lưu lại không ít tai hoạ ngầm. Thiên kiếp Yêu tộc còn khủng bố hơn nhân tộc nhưng kiếp số của ma tu nhân tộc còn khủng bố hơn cả Yêu tộc.
Nếu là Yêu tộc chỉ dựa vào bản năng tu luyện, căn bản không chèo chống mấy lần thiên kiếp sẽ tan thành mây khói.
Cuối cùng đạt tới Kim Đan nhất trọng, Tô Mộ không dám ném loạn Kim Đan lĩnh vực, mà là thu Kim Đan lĩnh vực vào trong thân thể, toàn bộ giấu dưới làn da. Yêu tộc khống chế khó nhất chính là lực lượng lĩnh vực, đi tới chỗ nào cũng như bó đuốc hấp dẫn chú ý của kẻ khác. Tô Mộ không muốn bản thân bị người ta chú ý, cũng không muốn ai nhìn ra nàng khác nhân tộc.
Nàng chỉ là nửa yêu, tu luyện long xà chân khí đã đủ cao cấp, lúc này mới có thể khống chế nổi. Mà nàng phải nuôi thành thói quen, không phải lúc chiến đấu sẽ không ném loạn lực lượng lĩnh vực.
Tô Kính và Tô Mộ kiên nhẫn tu hành, hạm đội đang chờ đợi trên mặt biển không ngừng lo lắng.
Đảo mắt đêm tối Ưng Dương và Khuyển Thập Lang trở lại phòng chỉ huy và hỏi Thần Long.
Thần Lâm nói:
- Thiếu gia suy nghĩ, hiện tại chạy ra gặp nguy hiểm rất lớn, chúng ta cũng đang đứng trên vị trí của thiếu gia. Địch nhân của hắn phi thường cường đại, đợi đến lúc mấu chốt ta sẽ bảo toàn bộ chiến hạm phù không bay lên cao và phát động công kích, tốt nhất có thể một lần hành động đánh chết địch nhân của hắn.
Khuyển Thập Lang bất đắc dĩ nói:
- Thần Lâm, lúc này ra biển, binh sĩ còn chưa đạt được tu chỉnh tốt nhất.
- Nếu như sai, ta phụ trách.
Thần Lâm biết rõ Khuyển Thập Lan đang suy nghĩ gì, nói:
- Có công lao thì ta không đoạt với ngươi.
- Ta cần công lao sao?
Khuyển Thập Lang hừ một tiếng, ra khỏi buồng nhỏ, lại chạy tới bong thuyền và nhìn về phương xa.
Ưng Dương cùng đi ra, dứt khoát bay lên không trung, cánh chim kim loại không ngừng vung vẩy, chỉ còn lại khí lưu quét ngang.
Hai tiểu yêu còn lại ngồi không yên, trong khoang thuyền có mười tám Kim Đan lại ngồi được, bọn họ căn bản không quan tâm Thần Lâm, chỉ lo điều tức.
Đám này thật vô liêm sỉ, ai, vì cái gì chính mình không thể giống như bọn họ chứ?
Nếu như mình cũng là một luyện khí sĩ tự do...
Suy nghĩ này không đúng!
Đột nhiên Thần Lâm thức tỉnh, tại sao mình muốn trở thành luyện khí sĩ tự do? Ở đâu thực tự do. Mộ gia Kim Đan cũng phải nghe theo Mộ Ngân Mâu điều khiển, Bát hòa thượng đổi nghề đạo sĩ phải nghe Tô Kính điều khiển.
Mộ Ngân Mâu xong đời, mười Mộ gia Kim Đan cũng bị trách phạt.
Tô Kính xong đời, Bát hòa thượng luyện khí sĩ cũng không may theo.
Cho dù Tô Kính sống sót, bọn họ cũng không có tự do gì đáng nói. Không đi theo Tô Kính, Tâm Ý Tông nào có đường ra tốt. Trở thành một người chính thức thì mình không có tự do.
Mấy trăm vạn ý niệm xuất hiện trong đầu, Thần Lâm bình tâm lại và cười thảm.
Chính mình một khôi lỗi cũng có kiếp số sao? Vừa rồi có suy nghĩ như vậy chẳng lẽ là tâm ma kiếp của nhân loại?
Hắc, xem ra tùy tâm sở dục đúng là có chút vấn đề. Trách không được nhiều tiên gia tiền bối truyền xuống bí pháp đều nói rõ tầm quan trọng của tâm tính.
Chính mình là khôi lỗi, mình có thể tu hành, như vậy đạo tâm của mình là gì?
Ý niệm sinh ra trong đầu, rốt cuộc Thần Lâm không cách nào áp chế, rốt cuộc mình phải đi con đường nào? Trước mắt còn dễ nói, đi theo Tô Kính là được. Tô Kính sẽ lựa chọn mình.
Chẳng lẽ ngồi ăn rồi chờ chết cũng là con đường? Cũng không thể tiếp tục như vậy ah.
Một đêm qua đi, Ưng Dương không ngừng xoay quanh bầu trời, bỗng nhiên nhìn thấy phi xà hạm trên mặt biển bắt đầu có chiến hạm nhỏ bay lên cao, tốc độ không nhanh, mỗi lần hai chiếc, sau khi bay cao hai dặm liền dừng lại.
Xem ra Thần Lâm dự cảm cái gì đó.
Ưng Dương vỗ cánh sau đó biến mất không thấy. Trên mặt biển xuất hiện hào quang màu đỏ phía chân trời, thân ảnh Ưng Dương triệt để biến mất. Bí pháp Phó Thanh Sơn giúp tốc độ tu hành của hắn cực nhanh, lúc này hắn không cam lòng chỉ phụ trợ. Hắn muốn cưỡng ép ra tay nhìn xem là ai dám uy hiếp thiếu gia.
Khuyển Thập Lang đứng trên bong thuyền nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nghiến răng nghiến lợi và đi vào chỗ nỏ pháo, đuổi binh sĩ đi sau đó vươn tay, hắn dùng mũi tên lớn đâm vào bàn tay của mình, máu chó đỏ tươi nhiễm lên mũi tên, cũng thấm vào trong hoa văn trên mũi tên.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.