Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1494: Tiêu Dao Tam Sơn (3)




Phó Thanh Sơn nắm hai tay, dùng sức sờ một phát, trên bầu trời Nguyên Khí đột nhiên sụp đổ, không đợi năm Luyện Khí sĩ kịp phản ứng, liền bị giam cầm, sau đó hơn hai mươi Đạo binh kia, trong tay đều nhiều hơn một thanh đoản đao, lăng không phân thây năm Luyện Khí sĩ này.
Ánh mắt của Phó Thanh Sơn ngó chừng chỗ xa hơn, trong miệng nói:
- Ra đi, ta sẽ không hấp thu linh hồn của bọn họ, thủ đoạn bực này cũng muốn tính toán ta?
Năm người kia bị bầm thây, lúc này mới phun ra khói khí màu sắc rực rỡ, ngưng kết vào phía trong, tạo thành một viên cầu cỡ quả dưa hấu, tả xung hữu đột, tựa hồ muốn chạy trốn. Nhưng Phó Thanh Sơn lại biết, thứ này, là muốn đi vào thân thể của mình.
Đối phương rất rõ ràng phương pháp tác chiến của mình, sau khi giết chết địch nhân, còn muốn hấp thu linh hồn của địch nhân. Chẳng qua là đối phương không rõ, khẩu vị của mình rất đặc biệt, thật muốn hấp thu linh hồn, vạn dặm không một. Còn lại, chẳng qua là tài liệu, dùng để luyện chế Đạo binh. Cho dù là luyện chế Đạo binh, cũng phải xác định tài liệu an toàn mới được.
- Tiêu Dao Tam Sơn, quả nhiên không giống bình thường.
Trong hư không, bước ra một bàn chân, một bước liền đến trước mặt Phó Thanh Sơn, cách nhau ba trượng, trống rỗng đứng yên.
Luyện Khí sĩ đột nhiên xuất hiện kia, đỉnh đầu có Thất Tinh quan, chân đạp bộ vân lý, người mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ, tay cầm phất trần, trang phục giống như Luyện Khí sĩ thời kỳ viễn cổ.
Trong hai mắt của hắn, ánh sao lóe lên, đứng ở trước mặt Phó Thanh Sơn, lại phảng phất như ở một thời không khác. Hoặc nói hắn thường xuyên qua lại ở hai không gian, lộ ra vẻ không quá chân thật.
- Nguyên lai là Bán Tiên, không trách lớn mật như thế, dám xuất hiện ở trước mặt ta!
Phó Thanh Sơn bất vi sở động.
Luyện Khí sĩ kia cười nói:
- Bán Tiên, cũng đủ đánh giết các ngươi rồi.
Phó Thanh Sơn cau mày nói:
- Ngươi nhược trí như vậy, cha mẹ của ngươi có biết không?
- Có ý gì!
Luyện Khí sĩ kia nhướng mày, trong tay có một đôi chùy nhỏ xuất hiện. Phó Thanh Sơn cười nói:
- Thiếu gia nói, ta làm sao biết có ý gì.
- Vậy ngươi có thể đi chết rồi!
Chùy nhỏ của Luyện Khí sĩ va chạm lẫn nhau, một đạo lôi quang nhanh chóng chớp hiện, oanh một tiếng.
Ở Triều Thiên Điện, Tô Kính cùng Tô Mộ nhìn đại điện bị triệt để hủy diệt hết thảy, trong lòng cũng khiếp sợ. Tô Mộ âm thầm buông thả sấm sét, phá hư tiết điểm trận pháp của Thanh Ngọc đài, Ngũ Hành đại pháo toàn lực oanh kích, giết chết Tô Tuyết ở trên Thanh Ngọc đài, Luyện Khí sĩ chung quanh cũng không may mắn thoát khỏi.
Mặc dù Tô Tuyết là lâm thời xuất hiện, đối phương cũng không ngờ tới, huynh muội Tô Kính tàn nhẫn như thế, lại trực tiếp đánh chết Tô Tuyết, căn bản không có dùng phương pháp khác.
Tô Kính trở lại quá nhanh, để cho đối thủ vội vàng không kịp chuẩn bị. Vốn cho là coi như Tô Kính từ Võ Thánh đảo điều binh, toàn lực lên đường, cũng phải nửa tháng mới có thể trở về Ngọc Kinh Thành. Không nghĩ tới, còn chưa tới hai canh giờ, Tô Kính liền trở lại rồi, dẫn theo hơn một trăm vạn quân, còn có chiến hạm che trời.
Huống hồ Liệt Dương Thần Hoàng hạm cùng Ám Dạ Song Long hạm phối hợp ở chung một chỗ, lực chiến đấu đã không kém hơn bốn chiến hạm mà đế quốc điều đi chinh chiến rồi.
Thanh Ngọc đài chỉ tổn hại rất nhỏ. Đây là Khương thị hoàng tộc dốc toàn lực chế tạo, Tô Kính công kích, chẳng qua là hủy diệt linh trì. Mà xây dựng linh trì liền tương đối dễ dàng, sỡ dĩ mọi người không có bao nhiêu, là hoàng thất không cho.
- Bên Phó Thanh Sơn kia, gặp phải cường địch rồi.
Tô Kính nói với Tô Mộ.
- Mọi người dọn dẹp hoàng cung, người phản kháng giết bất luận tội.
Tô Mộ dứt khoát truyền ra mệnh lệnh, Đạo binh tập trung, Thần Binh Khôi Lỗi bắt đầu phân cách cung điện, tạo thành dải đất giảm xóc. Coi như có địch nhân tụ tập binh lực, cũng bị Khôi Lỗi kéo thời gian nhất định.
Đối với Minh Quân mà nói, chỉ cần địch nhân bị kéo dài một phút đồng hồ, như vậy trong khoảng cách ngắn, lập tức có thể tiến hành chi viện, tạo thành ưu thế cục bộ trên binh lực.
Bên Tô Kính cùng Tô Mộ thì án binh bất động, Tô Kính thả ra ba ngàn Đạo binh, Tô Mộ thả ra ba trăm sáu mươi Phù Yêu, kiên nhẫn chờ đợi biến hóa.
Không có mấy tức, trên Thanh Ngọc đài lần nữa xuất hiện một bóng người.
Vẫn là Tô Tuyết, chẳng qua lần này biểu tình trên mặt Tô Tuyết phong phú hơn rất nhiều.
- Tam ca, Ngũ muội.
Tô Tuyết ở rất xa thăm hỏi hai người.
- Đừng kêu thân thiết như vậy, còn không biết ngươi là ai đây này.
Tô Kính trả lời một câu, Tô Mộ thì dứt khoát không có phản ứng, yên lặng thả ra Vô Thần chi vực. Binh sĩ chung quanh đã rời đi, nơi này chỉ còn lại có hai người bọn họ, mở ra lĩnh vực, cũng không cần cố kỵ phản ứng của thủ hạ.
- Ta đương nhiên là Tô Tuyết. Những thân ngoại hóa thân kia, là ta đích thân luyện chế ra.
Tô Tuyết nhìn Tô Kính nói:
- Tam ca, ngươi đây là muốn đối nghịch với ta sao?
Tô Kính cười nói:
- Đối nghịch với ngươi? Ngươi cũng xứng sao! Nhiều năm như vậy, sau khi ngươi mất tích, rất nhiều người đang tìm kiếm ngươi, nếu ngươi có chút tình người, cũng không nên vẫn thần bí mất tích.
- Tam ca, ta cũng là thân không thể tự chủ.
- Ngươi đã thân không thể tự chủ, thì nói gì đến chuyện đối nghịch với ngươi, phía sau ngươi là ai, bảo hắn ra đi.
- Tam ca, ta là Vạn Tiên thể, năm đó... ta chỉ là đạt được một cơ duyên mà thôi. Hiện tại ta là thủ lĩnh của tất cả người, sau lưng ta, không có người nào chế ước ta, theo ta cùng nhau đi, sáng kiến một hoàng triều mới.
- Sau đó thì sao?
Tô Kính lạnh lùng hỏi.
- Nếu Tam ca thích, có thể làm Hoàng Đế, ta tới phụ tá Tam ca.
Tô Tuyết cười nói.
- Hừ, nếu ta muốn làm Hoàng Đế, sẽ tự mình đi lấy. Mượn tay người khác, Hoàng Đế này cũng là một Khôi Lỗi mà thôi.
- Aizzzz, đều là muội muội, tại sao Tô Mộ có thể nhận được ngươi ưu ái?
Trên mặt Tô Tuyết có chút tức giận.
Tô Kính hết chỗ nói, Tô Mộ mở miệng, nàng nói với Tô Tuyết:
- Cái này ngươi cũng không hiểu?
Tô Tuyết lắc đầu nói:
- Năm đó, ta đối với Tam ca không có bất kỳ thành kiến, ngươi lại cực kỳ lạnh nhạt a.
- Bởi vì, nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không đối với ca ca nói ra loại lời chó má khốn nạn này. Ta hỏi ngươi, đại ca Tô Linh là chết như thế nào!
Bỗng nhiên sắc mặt giọng nói của Tô Mộ nghiêm nghị, chất vấn Tô Tuyết.
Tô Tuyết khẽ cười nói:
- Ta muốn nâng đỡ hắn làm Hoàng Đế, hắn không chịu, cho nên chết a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.