Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1472: Không nể mặt (2)




Tô Kiến hết chỗ nói, hắn cảm thấy Tam đệ quá cuồng vọng rồi. Nhưng hắn không biết, Tô Kính nói, cũng không phải là không có khả năng. Khương Diễm là một xuyên việt giả từ Địa Cầu tới, chỉ cần hắn nguyện ý, truyền ngôi cho Khương Vô Ưu, căn bản không cần quan tâm hoàng tộc nghĩ cái gì. Đến lúc đó, chỉ cần võ lực của Khương Diễm trấn áp được quần hùng là đủ.
- Nhị ca, nếu ngươi không giúp đỡ, ta liền tự mình đi nghĩ biện pháp. Trong Ngọc Kinh Thành, ta cũng biết mấy người, dò thăm loại tin tức này, là không có bất cứ vấn đề gì. Quay đầu lại ta đi Đạo Tình Ty một chuyến, nếu bằng hữu kia của ngươi không nên việc, liền đổi một người có thể xử lý vụ án này.
Tô Kính chuyển niệm, đã nghĩ kỹ làm như thế nào, thấy Tô Kiến muốn phản bác, Tô Kính liền nói:
- Địch nhân rất cường đại, núp ở trong tối nhiều năm như vậy, bằng hữu kia của ngươi, chưa chắc không phải là bị người khống chế. Bên Đạo Tình Ty, ta phải cầm ở trong tay. Quay đầu lại ta liền tiến cử một người, sau đó người này sẽ xử lý vụ án của đại ca.
Thái độ của Tô Kính, để cho Tô Kiến bất đắc dĩ. Hắn là nhị ca, nhưng từ tước vị mà nói, là xa xa không bằng. Huống chi Tô Kính là con trai trưởng của Tiêu Dao Hầu, đã có hài tử, minh xác có thể tu luyện Tô gia đạo pháp, chừng hai năm nữa, không sai biệt lắm có thể chính thức tu hành rồi.
Đứa nhỏ này, cũng là người có thể thừa kế hết thảy của Tiêu Dao Hầu.
Thân phận của Tô Kính, so với hắn cao hơn nhiều quá. Lại nói, lần này là vì chuyện của đại ca, Tô Kính mới tức giận như thế. Đối với Tô Kiến mà nói, hắn không có lý do gì để ngăn cản.
Quan viên kia trở lại trước mặt Nhiếp Chính Vương, quả nhiên không dám gây chuyện thị phi, thậm chí tìm từ cũng rất nghiêm cẩn, sợ Nhiếp Chính Vương tức giận. Mặt mũi cùng tánh mạng cái nào càng thêm trọng yếu, hắn vô cùng rõ ràng.
Tô Kính cũng không quản Nhiếp Chính Vương nghĩ như thế nào, loại chuyện này, Nhiếp Chính Vương thật muốn quản, cũng sẽ giống như mình, nắm đầu tất cả quan viên có trách nhiệm giám thị Ngọc Kinh Thành ra tra hỏi một phen, tự nhiên sẽ có đầu mối mới. Nếu Nhiếp Chính Vương không đi thẩm vấn, như vậy Tô Kính cũng không cần để ý Nhiếp Chính Vương nghĩ như thế nào.
Về phần chuyện tình quất mặt, Tô Kính còn không có tính toán lập tức làm, chờ Phó Thanh Sơn trở về lại nói. Sau khi Phó Thanh Sơn trở về, Tô Kính mới có lòng tin và lực lượng đi bắt những người biết đầu mối kia.
Ngọc Kinh Thành thiết lập trận pháp, có thể quan sát ở ngoài thành phạm vi vượt qua năm trăm dặm. Hết thảy gió thổi cỏ lay, đều không thể tránh thoát điều tra.
Trong hồ sơ không nói tới một chữ, đây chính là vấn đề lớn nhất. Nếu không mà nói, Tô Kính còn không đến mức đuổi thần tử của Nhiếp Chính Vương đi. Chuyện kế tiếp sẽ rất phiền toái, nhưng Tô Kính không quan tâm.
Hắn cùng Tô Mộ không chút nghỉ ngơi, đơn giản ăn chút gì đó, liền lần nữa ra khỏi Ngọc Kinh Thành, sau đó chạy thẳng tới địa điểm vụ án phát sinh.
Không có sử dụng Ứng Long hạm, Tô Kính dẫn ba ngàn đạo binh, lần này mang theo Cơ Vô Song, đi tới địa điểm vụ án phát sinh. Cái chỗ này, chính là quan đạo rộng rãi, hai bên có ba hàng cây cối, lại hướng ra phía ngoài, chính là đồng ruộng. Loại hoàn cảnh này, là cực kỳ bất lợi cho ám sát. Tô Kính ở rất xa liền thấy binh doanh, trong lòng hài lòng, ít nhất Hầu phủ nhanh chóng khống chế hiện trường, đồ vật hắn có thể thấy sẽ không ít.
Bất quá Tô Kính phân phó người, vòng qua đại lộ này, theo đường mòn đi tới pháo đài bị đồ diệt.
Pháo đài ở ngoài Ngọc Kinh Thành, bản thân cũng không phải phương tiện quân sự hóa thuần khiết, còn có chức năng trạm dịch. Diện tích pháo đài này thật lớn, bộ phận phía sau cự thạch tích lũy, mới là địa phương binh lính trú đóng, phía trước còn có địa phương tiếp đãi nhân viên lui tới công vụ.
Lúc ấy người ngụ ở chỗ này không nhiều lắm, đều bị giết sạch sẽ, trong hồ sơ vẫn không có nhắc.
Tô Kính để cho Cơ Vô Song mang binh cảnh giới, vây quanh pháo đài, mình cùng Tô Mộ từ phía sau, trực tiếp tiến vào khu vực binh lính trú đóng. Nơi này phòng vệ thư giãn, bất quá cách đại lộ rất gần, nhiệm vụ lớn nhất chính là giám thị nhân viên lui tới, cung cấp tình báo cấp thấp nhất cho Ngọc Kinh Thành.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh, những tình báo này sau ba năm sẽ tiêu hủy, không có ý nghĩa tồn tại chút nào.
Này pháo đài tổng cộng ba tầng, tầng cao nhất là vọng đài, có ống dòm, có trận pháp quan trắc, có thể ghi chép lại sự tình mà quân coi giữ coi là trọng yếu, thu nhập vào trong linh phù, đưa cho Ngọc Kinh Thành.
Vọng đài có ba cửa sổ, sắp thành đường vòng cung, Tô Kính trực tiếp lên tầng ba, thấy cửa sổ đối diện đại lộ nát bấy. Địch nhân là từ nơi này tiến vào, trong gian phòng có dấu vết khói lửa đốt cháy nói rõ, sau khi đối phương tiến vào, liền phóng ra một đạo thuật Hỏa Hệ cường đại.
Lại nhìn trên vách tường chung quanh, có mấy dấu vết hình dạng người, đó là binh sĩ trực tiếp bị chết cháy.
Tô Kính mở ra Quan Tinh Thuật, vòng quanh gian phòng quay một vòng, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xóa đi dấu vết hình người, phía dưới xuất hiện một chữ viết mơ hồ. Ở trong mắt Tô Kính, hai chữ này được phục hồi như cũ... Quân Tình.
Tô Kính ngạc nhiên, Quân Tình Ty?
Không thể nào, Quân Tình Ty là lực lượng trong tay Tiêu Dao Hầu, cho dù có người thẩm thấu vào, cũng không thể chiếm đoạt địa vị cao, nhiều nhất là tiểu lâu la mà thôi. Tiêu Dao Hầu ở Tà Thần quốc độ, bên Quân Tình Ty, tình báo trong Ngọc Kinh Thành, vẫn sẽ ngày ngày truyền tống qua cho Tiêu Dao Hầu xem.
Hai chữ Quân Tình này, là có ý gì?
Trận pháp quan trắc cùng ống dòm đều hủy diệt, hai thứ đồ này hủy vô cùng hoàn toàn, Tô Kính cũng không cách nào nhìn ra cái gì. Tô Kính lại ở nơi khác quay một vòng, mới trở lại trên vọng đài, đứng ở cửa sổ, nhìn về phương xa. Phoảng cách thẳng tắp, hơn ba dặm, chính là địa phương Tô Linh bỏ mình.
Tô Kính bỗng nhiên nói với Tô Mộ:
- Tại sao, hết lần này tới lần khác lại lựa chọn nơi này?
- Ân?
- Vị trí này, không thể ẩn náu, nếu như đổi lại địa phương khác hạ thủ mà nói, liền không cần vẻ vời vô ích, phải trước giết những binh lính này. Phải biết, này sẽ gia tăng độ khó gây án, nguy hiểm bạo lộ sẽ tăng lớn hơn nhiều.
- Cho ta xem nhìn.
Tô Mộ nói xong, con ngươi trong hai mắt hóa thành Long mâu, Tô Kính cũng cảm thấy thân thể rét run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.