Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1396: Vấn đáp (1)




Đi hơn sáu mươi dặm, một đại điện cao vút trong mây, cái nền cũng cao trăm trượng, Tô Kính nhìn thấy phạn văn ở xa xa, nơi này chính là đại hùng bảo điện. Nơi này nhất định là nơi phân thân Phật tổ lưu lại, tại Phật quốc, hai chữ đại hùng không tùy tiện sử dụng.
Tốc độ của Tô Kính đã đầy đủ nhanh, hắn đã nghe được trong ngôi chùa này có tiếng chuông. Tiếng chuông du dương tràn ngập thiền vận, trong tai Tô Kính nó lại là bùa đòi mạng
Nếu không phải hắn tu thành tử phủ nguyên thần, tiếng chuông này có thể làm hắn hồn phi phách tán.
Tô Kính lập tức nhìn thấy bóng mờ cực lớn hàng lâm trên không thành thị này. Tình hình năm đó tái diễn không sai chút nào.
Tô Kính cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, đó là một tiên nhân thân cao vạn trượng, hắn lăng không lao xuống, thân thể của hắn thu nhỏ kịch liệt trên không trung, vào lúc thu nhỏ còn ba trượng liền trực tiếp phá tan Phật Quang Thiên Mạc và lao tới như sao băng.
Hắn xuyên qua Phật Quang Thiên Mạc, chung quanh thân thể đã có thiên mạc thiêu đốt giống như bọt xà phòng nghiền nát Tô Kính nghe được tiếng ba ba vang lên, tiên nhân đã hàng lâm và một cước đạp nát đại hùng bảo điện.
Trong đại hùng bảo điện có phật đà cường đại cầm thiền trượng kim cương bay tới, tên tiên nhân cười lớn, trong tay cầm đại kích nện xuống.
Phật đà dùng phật hiệu mất đi hiệu lực, đại kích của tiên nhân xuyên qua qua thân thể phật đà, phật đà đính lên bảo tọa.
Chiến đấu ngắn ngủi, Tô Kính nhiệt huyết sôi trào. Tiên nhân này không phải Tiên Đế, mà phật đà nhất định là phân thân Phật tổ.
Tiên nhân giết phật đà cũng không có lấy đại kích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Kính, gật gật đầu. Tô Kính sởn hết cả gai ốc, đối phương có địch ý không nhỏ, mặc dù người ta biết sư tử gánh xiếc không ăn thịt người nhưng cũng không ai chịu tiếp cận.
Tiên nhân chỉ về phương xa, sau đó thân hình rút lên và phá không bay đi, thời điểm hắn bay đi, chung quanh thân thể hình thành một tầng cương phong rất mạnh., nguyên khí trong thành thị chấn động kịch liệt, Sau đó Tô Kính nhìn thấy, tăng lữ trong thành thị này không còn mạch tức và chết tại chỗ.
Đây là tiên nhân và Phật quốc chiến tranh với nhau, Tô Kính hiểu không phải thiên ma xâm nhập tiêu diệt Phật quốc. Mà là tiên nhân chiến tranh, là Tiên Đế phát động.
Thành thị này có phân thân Phật tổ lưu lại, kết quả bị một tiên nhân toàn diệt, tiên nhân này cũng là nhân vật sắp thành tựu Tiên Đế.
Tô Kính dừng bước, hắn đi tới trước một thi thể, đi vào đại hùng bảo điện sụp xuống, phân thân Phật tổ bị một kích của tiên nhân đánh chết. Trên mặt còn mang theo nụ cười.
Tô Kính tiến lên cầm chặt đại kích cán và kéo ra ngoài, cảm giác trong tay trầm trọng, đại kích này nặng vượt qua mười vạn cân, nếu như hắn không có kiêm tu binh gia bí pháp, thân thể cường hãn, chỉ bằng vào lực lượng Kim Đan cửu trọng muốn vung vẩy đại kích này cũng không vung được vài cái.
Rút đại kích ra, vết thương phân thân Phật tổ có máu màu vàng chảy ra. Tô Kính cầm một bình ngọc, đây là trang bị không gian dung hợp tiên ngọc và thứ nguyên thạch luyện chế mà thành, chuyên nghiệp dung nạp máu chó Khuyển Thập Lang. Bây giờ là bình không, dung nạp máu phân thân Phật tổ cũng không miễn cưỡng.
Tô Kính vận dụng nguyên thần lực điên cuồng hấp thu, trong nháy mắt máu màu vàng của phân thân Phật tổ bị hắn hấp thu sạch sẽ. Về phần phân thân Phật tổ, Tô Kính cũng không khách khí. Trực tiếp nhét vào Long Xà Bát Cảnh Hồ và đặt trong không gian quẻ chấn.
Trong không gian quẻ chấn có sa di ở lại, Tô Kính lo lắng đặt phân thân Phật tổ vào đây có chuyện xảy ra. Tô Kính dứt dứt khoát khoát rót máu chó vào trong miệng phân thân Phật tổ. Lúc này mới tính toán yên tâm, phân thân Phật tổ chết đi cũng không thể phớt lờ, thân thể cấp bậc này không có linh hồn cũng chứa uy năng lớn lao, có thể có chuyện xảy ra.
Nếu cho rằng thi thể mặc ngươi bài bố, kết cục sẽ thập phần thê thảm.
Tô Kính ngẫm lại tiên nhân nhìn sang mình, hẳn là một loại năng lực, Phật quốc Tịch Diệt là tình cảnh không biết bao nhiêu năm tháng, đương nhiên tiên nhân sẽ không thực nhìn thấy chính mình, hắn chỉ nhìn thấy vận mệnh.
Ngón tay của tiên nhân là có ý gì, hắn bảo mình đi sang hướng khác.
Tô Kính cũng không dám ký thác vận mệnh cho tiên nhân, vấn đề là hắn hiện tại không hề có cảm giác phương hướng khác, không biết thời không cổ tỉnh ở nơi nào, cũng tìm không thấy đám người Tô Mộ.
Tô Kính nhắm mắt lại, thuần túy dùng nguyên thần cảm giác, thành thị này có Phật Quang Thiên Mạc, cũng không có bị hủy diệt, tiên nhân chỉ tạm thời tiến vào, Phật Quang Thiên Mạc tránh né không dám ngăn cản.
Đây cũng là Phật tổ tính toán, bỗng nhiên Tô Kính nghĩ đến tiên nhân có thể tính toán bản thân mình tới đây, Phật tổ cũng có thể. Nếu như mình không dựa theo ý của tiên nhân chỉ, nói cho cùng hắn vẫn rơi vào Phật tổ tính toán.
Chính mình thu thi thể Phật tổ, tiên nhân cũng có thể có thể tính ra, nếu không dựa vào phương hướng hắn chỉ mà đi, không chừng sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Suy nghĩ một chút, Tô Kính thừa dịp Phật Quang Thiên Mạc còn không khôi phục sử dụng Súc Địa Thành Thốn điên cuồng thu thập thi thể trong thành thị này.
Nơi này có đại lượng chùa miểu, có chùa miếu cỡ lớn, là nhà của phật đà, cỡ trung chính là nhà của Bồ Tát, loại nhỏ là la hán kim thân.
Tô Kính tính toán thời gian Phật Quang Thiên Mạc khôi phục, một khi Phật Quang Thiên Mạc khôi phục mà mình không đi, chỉ sợ thi thể Phật tổ sẽ có biến hóa.
Sau khi thu một nửa thi thể trong chùa miếu, Tô Kính cũng không dám tiếp tục nữa, hắn hóa thành độn quang bay ra mấy trăm dặm và ném thành thị sau lưng.
Tuy không muốn nghe theo tiên nhân chỉ điểm, Tô Kính lại càng sợ Phật tổ gây ra biến cố gì đó, cũng chỉ có thể dựa theo hướng tiên nhân chỉ mà bay đi.
Sau khi bay mấy chục vạn dặm Tô Kính mới nhìn thấy biển cả, trên bầu trời không có tinh quang, chỉ có sắc trời rực rỡ che đậy tất cả.
Tô Kính kỳ quái, tiên nhân chỉ cái gì?
Hắn cắn răng một cái, dứt khoát bay vào sâu trong biển cả, hắn vừa bay chính là khoảng cách trăm vạn dặm. Nếu như không phải Kim Đan cửu trọng có được Nguyên Anh, có thể hấp thu tịch mịch nguyên khí của thế giới này, hơn nữa chuyển hóa thành chân khí bản thân, Kim Đan cửu trọng cũng kiên trì không nổi.
Hắn nhìn thấy lục địa, tâm tình của Tô Kính cũng tốt. Biển cả cũng tịch mịch, mặc dù có sóng biển, cũng không có gió, phi hành trên biển làm người ta cảm giác áp lực nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.