Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1311: Huyết nhục chiến trường (6)




So sánh qua, Luyện Khí sĩ thủ hạ của Tô Kính cũng không tàn nhẫn như vậy. Kiếm quang thường chỉ cưỡng ép phá vỡ chiến hoàn của địch nhân mà thôi.
Nếu như số lượng của địch nhân không có nhiều như vậy mà nói, cũng không sao cả. Những kiếm nang này cũng đủ cao cấp, tiêu hao lại rất nhỏ. Thế nhưng số lượng địch nhân lại rất lớn, chân khí của Luyện Khí sĩ sớm muộn gì cũng sẽ bị hao tổn.
Số lượng của Kim Chúc phong bạo cũng có hạn, đây không phải vũ khí có thể công kích một cách chính xác. Mấy trăm mũi tên bắn ra, đương nhiên địch nhân sẽ không thể tránh né được, tuy nhiên, cũng có thể bắn chết được không đến một trăm người.
Trong lúc lùi về phia sau, các binh sĩ phụ trách lui về phía sau đã bắt đầu xuất hiện tổn thất khá lớn.
Tô Kính bất đắc dĩ, đã rất lâu rồi hắn không thả Khôi Lỗi ra. Dần dần, tốc độ công kích của đối phương cũng đã chậm lại. Tô Kính đã nhìn ra, những binh lính kia, nếu như khoảng cách của chiến xa quá xa mà nói, nhất định sẽ không được. Mà ở bên hắn, đám người Đường Hà xuyên qua trận hình của quân địch, chuyên môn gây phiền toái cho chiến xa, quân đội của địch nhân bắt đầu thu lại, bảo hộ chiến xa.
Nếu làm như vậy mà nói, thế cục sẽ rất nhanh được ổn định lại.
Vừa mới nghĩ như vậy, thoáng một cái hắn đã nhìn thấy. Ở trong đại doanh có một tòa thần miếu tạm thời lay động, chậm rãi đột ngột từ mặt đất mọc lên. Ở phía dưới thần miếu lập tức xuất hiện sáu cái chân bằng nham thạch cực dài.
Thần miếu này, không ngờ lại xuất hiện chân!
Tô Kính do dự một chút, lại khiến cho Tiểu Ngũ Hành pháo tập trung lực lượng, toàn lực công kích. Một đạo quang mang chói lọi đảo mắt đã rơi vào trước thần miếu. Ở trong cửa lớn của thần miếu kia có phun ra một đạo thần văn hình vuông, lập tức đỡ được công kích của Tiểu Ngũ Hành pháo.
Thần miếu loạng choạng, có chút uể oải. Tuy nhiên Thần Quâng lại lập tức lập loè, giống như được ăn thuốc bổ vậy, bắt đầu di chuyển về phía trước.
Nếu như thần miếu này có thể tiến về phía trước, không ngừng phóng thích ra chiến xa và triệu hoán binh sĩ. Đừng nói là quân đội của hắn, cho dù là tường thành của Thải Thạch thành cũng không đỡ nổi được loại công kích này.
Đây là chơi xấu ah, nếu như Thông Thiên tháp của hắn biết đi mà nói, muốn đẩy ngang Tà Thần quốc gia cũng không thành vấn đề. Những thần miếu này là thứ cung cấp lực lượng cho thần bộc, tay sai của Thần linh. Mà đám tay sai thần linh nhằm vào Thần Châu thế giới cũng có hơn trăm người. Như vậy nên đánh như thế nào đây, lực lượng củanhững tôi tớ Thần linh kia quả thực là vô cùng vô tận.
Tưởng tượng một chút mà xem, tên Thần linh cự nhân kia, nếu như không phải gặp Tô Mộ ở trong tinh không mà, là gián tiếp cung cấp lực lượng cho tín đồ Vũ Thần. Như vậy cũng có thể duy trì cho mấy ức quân đội chiến đấu. Tô Mộ có thể giết chết được mấy ức quân đội sao, nhất định là không thể.
Thế nhưng hắn có biện pháp gì tốt hay sao? Tô Kính có cảm giác, chỉ có vận dụng Long Xà Bát Cảnh hồ thủy công thì mới có thể giảm bớt được thế công của địch nhân. Thế nhưng ở trong loại hoàn cảnh này, không bằng được di tích của Võ Thánh lúc trước.
Ở bên trong Bán Vị Diện kia, lực lượng của hắn căn bản chính luôn ở trạng thái đỉnh phong, có thể cưỡng ép mở ra Long Xà Bát Cảnh Hồ, có thể xuất ra đủ nước.
Ở trong Thần Châu thế giới, độ khó khi mở ra Long Xà bát cảnh hồ cũng rất cao a.
Nếu như không phải Bạch Hổ thương kỳ đang ở bên trong giai đoạn tiến giai, Bạch Hổ thần binh cũng đang ngủ say, không thể vận dụng một cách đơn giản mà nói. Như vậy chỉ cần hắn thả ra bốn vạn Bạch Hổ thần binh thì cũng đã có thể ngăn cản được địch nhân. Thế nhưng hiện tại nên xử lý như thế nào cho phải đây?
Đối mặt với địch nhân vô cùng vô tận, Tô Kính cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nếu như hệ thống Đạo binh địa ngục của hắn được hoàn thành mà nói, sẽ không quan tâm tới loại so đấu nhân số này. Đáng tiếc, hệ thống đạo binh địa ngục của hắn tạo thành quá muộn. Mà Thông Thiên tháp bên Võ Thánh đảo đang toàn lực chế tạo phôi thai, đem bán thành phẩm đến Băng Tuyết vương thành, tiến hành gia công lần thứ hai. Chỉ là, hiện tại ở bên người Tô Kính cũng không đủ mười vạn Đạo binh địa ngục.
Chưa đủ mười vạn Đạo binh địa ngục, dưới loại tình huống này, cho dù có triệu tập toàn bộ tới đây thì cũng chỉ có thể tiêu diệt được trên dưới một trăm vạn người của địch nhân mà thôi. Sau khi Đạo binh địa ngục tiến giai thì mới có sức chiến đấu, hiện tại một đánh mười cũng đã là mua bán lỗ vốn rồi.
Tô Kính nghiến răng nghiến lợi, không biết nên xử lý như thế nào thì bỗng nhiên Vô Ưu công chúa nói:
- Không bằng để thiếp tới triệu hoán kiếp lôi?
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Chừng nào thì nàng mới có thể tiến giai?
- Lần trước, khi chàng và Tô Mộ tiêu diệt một Thần linh thì thiếp đã có thể rồi.
Tô Kính có hcust nghi hoặc, lập tức nghĩ đến một chuyện. Lúc tiêu diệt tên Thần linh kia, địa phương mấu chốt nhất chính là ở bên trong mi tâm của hắn có một khỏa Kỳ Lân chân đan. Nếu như không có Kỳ Lân chân đan này mà nói, mình đã sớm chết. Không có cơ hội sáng tạo cho Tô Mộ một lần công kích kia.
Lúc ấy tất cả chiến thuật đều ở quanh điều kiện tiên quyết là mình không bị đánh chết mà sáng tạo ra. Đánh không chết, đó là vì có một khỏa Kỳ Lân chân đan trên người. Kỳ Lân chân đan mới chính là mấu chốt giết chết Thần linh.
Pháp tắc Thiên Đạo ban thưởng cho Vô Ưu công chúa còn nhiều hơn so với hắn. Chỉ là không bằng Tô Mộ mà thôi. Tô Mộ tự mình động thủ, ban thưởng sẽ càng thêm phong phú. Nếu như chém giết ở trong Thần Châu thế giới, thậm chí nàng còn có khả năng trở thành Địa Tiên a.
Đương nhiên, Thần linh cự nhân kia cũng không cách nào phá vỡ được Thần Châu thế giới mà hàng lâm.
Tô Kính lắc đầu, nói:
- Để ta tới đi, nàng nên chú ý. Nếu như ta trọng thương thì nàng cho ta Kỳ Lân đan để bổ sung. Không nên sử dụng Kỳ Lân chân đan, ta có cảm giác những thần miếu kia có vấn đề.
- Thiếp hiểu, không bằng chúng ta gọi Tô Mộ trở lại được không?
Vô Ưu công chúa biết rõ, Tô Mộ mới chính là sức chiến đấu cường đại nhất trong minh quân hiện tại. Cho dù nàng có Kỳ Lân đan thế nhưng cũng không sánh bằng được bán yêu như Tô Mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.