Hôn Trộm 55 Lần

Chương 293: Nhìn cho rõ xem tôi là ai(3)




Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh của mở cửa xe, thân thể hơi co rúm lại một chút, chần chờ một giây, mới chậm rãi nâng lên mi mắt, nhìn cảnh vật bên ngoài qua gương chiếu hậu, khi thấy bóng lưng của Lục Cẩn Niên lướt qua, mới nhớ tới mình muốn tạo bất ngờ cho anh ở bên trong biệt thự Cẩm Tú Viên, cánh môi giật giật, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.
Lục Cẩn Niên đứng ở bên cạnh cửa xe, tầm mắt nhìn chằm chằm một cây liễu rủ xuống ở bờ sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, tay vung lên, cửa xe “Phanh” một tiếng rồi đóng mạnh lại, sau đó người bước chân, đi mất.
Đột nhiên toàn bộ toa xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều An Hảo ngồi ở trên xe, không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau, cô mới mở trừng mắt nhìn bên ngoài, ngồi ngay ngắn sắc mặt tái nhợt, sửa sang quần áo lộn xộn của bản thân lại một
chút, sau đó cột những sợi tóc lung tung về sau đầu, đổi chỗ ngồi đến chỗ lái xe, khởi động xe, trên đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.
-
Lục Cẩn Niên bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về truyền thông Hoàn Ảnh.
Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực, thấy có người đi vào, lắc lắc đầu, vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, lập tức lấy lại tinh thần: “Lục tổng.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, tiếp tục bước chân, đi về phía thang máy.
Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi đi ngang qua phòng làm việc của Tống Tương Tư, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Tống Tương Tư đè thấp tiếng nói từ tính hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.
Lục Cẩn Niên do dự một chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, âm thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Tống Tương Tư: “Ai đó?”
Lục Cẩn Niên không có trả lời, nhưng mà trên tay hơi dùng sức, cửa phòng, bị anh đẩy ra.
Trong căn phòng rộng lớn của Tống Tương Tư, chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu hiện ra hào quang chói mắt, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh chân cao.
Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt mông lung, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi gợi lên, nở ra một nụ cười hào phóng sáng lạn, dung nhan trắng nõn của cô, càng trở nên quyến rũ động lòng người: “Lục đại ảnh đế, trễ như vậy anh còn quay lại công ty làm gì?”
Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu: “Hôm nay là sinh nhật của cô?”
Tươi cười trên mặt Tống Tương Tư càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã bưng lên ly rượu, mở miệng nói: “Không phải tôi, là của một người bạn.”
Nói xong Tống Tương Tư tù bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc ly chân dài khác, nhìn về phía Lục Cẩn Niên quơ quơ: “Muốn hay không uống một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.