Hôn Trộm 55 Lần

Chương 239: Duy chỉ có cô ấy là cô không thể đụng vào![9]




Editor: May
Lúc này trợ lý đã bò dậy từ dưới đất, kéo Kiều An Hạ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở cửa nhìn chằm chằm tay của mình, chạy về phía Lục Cẩn Niên đang đứng ở trước cửa thang máy.
Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đuổi tới trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, Lục Cẩn Niên hoàn toàn không có để ý tới hai người kia, chỉ ôm Kiều An Hảo đi vào.
Trợ lý trước đẩy Kiều An Hạ mất hồn mất vía vào, sau đó mới đi vào thang máy, nhấn tầng một.
Thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo dẫn đầu đi ra từ bên trong, trợ lý vội vàng chạy chậm đuổi kịp, giành trước mở cửa sau xe ra.
Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó lại mở cửa ghế lái phụ, thúc giục một chút, chờ sau khi Kiều An Hạ ngồi xong mới vội vàng lên xe, khởi động xe, lái về phía bệnh viện gần đây nhất.
Tốc độ lái xe của trợ lý rất nhanh, trong xe thật im lặng, không ai nói chuyện. Trong đầu Kiều An Hạ lộn xộn, đầu tiên là nhìn chằm chằm đường phía trước phát ngốc thật lâu, mới hơi hơi vòng vo đôi mắt một chút, nhìn về phía kính chiếu hậu. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đến Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng che chở, ôm Kiều An Hảo. Đầu cô gái mềm nhũn tựa vào trước ngực của anh, sắc mặt đỏ hồng, mà Lục Cẩn Niên tựa hồ là sợ đầu cô dựa vào như vậy không thoải mái, còn vươn tay điều chỉnh tư thế cho cô một chút, thuận thế vuốt thuận những sợi tóc lộn xộn của cô, Kiều An Hạ thấy rõ ràng, hành động của Lục Cẩn Niên rất nhu hòa, hoàn toàn không có thô bạo và điên cuồng như khi đối mặt với nhà sản xuất Tôn vừa rồi, thậm chí còn nhìn ra một tia nhu tình từ trên người trong trẻo lạnh lùng của anh.
Kiều An Hạ cảm thấy giống như có vật gì có nghẹn ở cổ họng của mình, rất khó chịu, đáy mắt thật chua xót, cô muốn chuyển tầm mắt, nhưng làm sao cũng không chuyển đi được.
Xe đến dưới lầu cấp cứu bệnh viện nhân dân, Lục Cẩn Niên không lưu lại lời nào với trợ lý và Kiều An Hạ, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu.
Chờ trợ lý và Kiều An Hạ dừng xe xong, lúc đi vào, Lục Cẩn Niên đã sắp ở dưới sự hướng dẫn của y tá, ôm Kiều An Hảo vào thang máy lên lầu hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.
Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn luôn ôm cô vào trong ngực, rút máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, thậm chí đến khi treo ngược túi nước cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn không có dấu hiệu buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo ngược túi nước xong rời đi, Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, phân phó một câu với trợ lý: “Anh đi lấy quần áo sạch sẽ đi.”
Trợ lý biết Lục Cẩn Niên bảo mình đi lấy quần áo cho Kiều An Hảo mặc, không tiếng động gật đầu một cái, liền cầm chìa khóa xe đi đến ngoài cửa phòng bệnh. Thời điểm sắp đi tới cửa, nhìn thấy Kiều An Hạ ngồi ở một bên vẫn luôn không có lên tiếng, sau đó lại cất bước chân đi trở về trước mặt của Kiều An Hạ, thấp giọng hỏi một câu:“Đại Kiều tiểu thư, muốn tôi thuận đường đưa cô về nhà không?”
Kiều An Hạ lắc lắc đầu với trợ lý.
Trợ lý nở nụ cười một chút, lễ phép cung kính gật đầu một cái, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay Kiều An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo một cái. Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người của Kiều An Hảo, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn cảnh tượng và người xung quanh chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.