Hôn Luyến [ABO]

Chương 40:




Thời gian hai tháng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không phải, thời gian thực tập của  Trình Hi Hòa ở  Cẩm Thiên cũng sắp kết thúc.
Trình Hi Hòa thức mấy đêm liền viết cho xong báo cáo gửi cho Nguyễn Thư, Nguyễn Thư lướt qua tập văn kiện sau đó hạ bút ký xuống văn kiện, “Hôm nay công ty đã chuẩn bị cho cậu một buổi tiệc chia tay, đừng có quên đến đấy.”
Những ngày tháng ở Cẩm Thiên,  Trình Hi Hòa đã chịu không ít cực khổ, bưng trà rót nước hay những việc vặt nhỏ cũng phải làm không ít, đôi khi vẫn phải thái độ coi thường của luật sư cảm thấy cậu quá phức.
Trình Hi Hòa nói cảm ơn, chân vừa bước qua cửa lại bị Nguyễn Thư gọi lại, “Hi Hòa, sau khi tốt nghiệp cậu có muốn đến Cẩm Thiên làm việc không?”
Trình Hi Hòa không ngờ rằng Nguyễn Thư lại giữ lại thực tập sinh để làm việc, cậu mừng rỡ trả lời, “Đương nhiên muốn rồi, tôi còn rất nhiều điều chưa kịp học hỏi anh nữa”
Khé môi Nguyễn Thư khẽ nhếch, “Vậy cứ quyết định như vậy đi, đợi cậu tốt nghiệp xong sẽ đến làm việc cho tôi.”
Nguyễn Thư đối với  Trình Hi Hòa chỉ đơn giản là tán thưởng cậu, từ trên người này không có vẻ xốc nổi của những người trẻ tuổi, là hạt giống tốt khó mà tìm được. Những thực tập sinh trước đây không phải quá rụt rè thì chính là lười biếng, chỉ bảo vài câu liền bị sụp đổ lòng tự trọng
Ra khỏi văn phòng của Nguyễn Thư,  Trình Hi Hòa liền gọi điện ngay cho Diệp Dung Sâm, “Dung Sâm, tối nay em có tham gia tiệc chia tay của công ty, chắc là muộn mới về nhà được.”
Diệp Dung Sâm đang xem báo cáo, nghe thấy  Trình Hi Hòa bảo về muộn không khỏi có chút lo lắng, “Khoảng mấy giờ thì xong? Tôi đến đón em?”
“Cái này em cũng không rõ”  Trình Hi Hòa nghĩ một lúc nói, “Khi nào gần xong em sẽ gọi cho anh.”
“Được, nhớ đừng uống nhiề rượu.” Diệp Dung Sâm biết  Trình Hi Hòa không uống được nhiều rượu nhưng nhất định tối nay sẽ có không ít người mời rượu, cậu lại không biết từ chốt, một đến hai đi cũng dễ dẫn tới  uống nhiều.
“Em biết rồi.”  Trình Hi Hòa nhìn xung quanh yên lặng, che loa điện thoại, nói nhỏ với Diệp Dung Sâm, “Dung Sâm, em nói với anh một việc, vừa rồi Nguyễn luật sư hỏi em sau khi tốt nghiệp có muốn đến Cẩm Thiên làm việc không đấy.”
Diệp Dung Sâm đương nhiên không mong  Trình Hi Hòa đồng ý, nhưng hắn cũng đoán được tính cách của  Trình Hi Hòa, chắc chắn là đã đồng ý với người ta, “Em trả lời thế nào?”
“Ừm…,  Trình Hi Hòa do dự một chút rồi nói, “Em đồng ý rồi.”
Câu trả lời của cậu nằm trong dự đoán của Diệp Dung Sâm, anh im lặng một lúc, không cảm xúc nói, “Chúc mừng em.”
Thái độ chúc mừng không hề thấy chút vui vẻ nào,  Trình Hi Hòa hiểu được, đối phương không muốn mình ở lại Cẩm Thiên làm việc, cậu cẩn thận hỏi lại, “Anh giận à?”
“Không phải, em đừng nghĩ linh tinh.” Diệp Dung Sâm vuốt vuột huyệt thái dương đang cảm thấy đau nhức, “Anh đang sửa luận văn, việc khác để tối chúng ta hãy nói tiếp, được không?
Trình Hi Hòa cho là Diệp Dung Sâm nhất định đang tức giận thì giọng điệu mới trở nên lạnh nhạt như vậy, cậ mấp máy môi, có hơi nhói chút vị trị nơi ngực trái, “ừm, vậy anh đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi.”
“Ừm, tối gặp lại.”
Diệp Dung Sâm biết chuyện này  Trình Hi Hòa không sai, nguyên nhân là do hắn quá ích kỷ, hắn vọng tưởng rằng  Trình Hi Hòa là bảo vật thuộc riêng về mình được cất giữ trong lồng giam tinh xảo.
Trình Hi Hòa là một cá thể độc lập, cậ sẽ chẳng thuộc về riêng ai, cậu có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, Diệp Dung Sâm không thể lấy danh nghĩa tình yêu mà trói buộc cậu được.
Những đạo lý thông thường này Diệp Dung Sâm sao có thể không rõ, chỉ là đến khi chính bản thân mình thực hiện thì lại không hề dễ dàng chút nào. Từng rất nhiều lần Diệp Dung Sâm muốn hỏi  Trình Hi Hòa rằng, “Hi Hòa, em có thể vì tôi mà từ bỏ mơ ước của mình được không?”
Diệp Dung Sâm biết rõ  Trình Hi Hòa có tính tình chịu đựng, cho dù hắn có đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào thì cậu cũng nhất định sẽ gật đầu đồng ý, mặc cho trong lòng mình đang từ từ rỉ máu.
Tâm trạng  Trình Hi Hòa tối nay có chút nặng nề, đối mặt với đồng nghiệp đề là vẻ miễn cưỡng.
Nguyễn Thư bắt gặp tâm trạng uể oải của  Trình Hi Hòa liền quan tâm hỏi, “Hi Hòa, sao thế?”
“Luật sư Nguyễn, anh có người yêu không?”
Nguyễn Thư im lặng một giây “Có.”
“Vậy sao chưa từng thấy anh nhắc tới?”  Trình Hi Hòa có hơi ngạc nhiên, Nguyễn Thư là Beta, khó mà đoán được người người yêu của anh ta là Alpha hay Omega.
Nguyễn Thư khẽ cười một tiếng, trên mặt biểu hiện vẻ ôn hòa,”Cậu ấy sợ người lạ, không thích gặp mặt người khác vì vậy tôi cũng rất ít khi nhắc đến.”
“Người anh yêu cũng là Omega sao?”
“Phải.” Nguyễn Thư trả lời hết sức tự nhiên, mặc dù trong xã hội này rất hiếm gặp Beta và Omega ở bên nhau, ra ngoài cũng dễ bị ánh mắt khác thường của người khác nhìn tới, nhưng dù vậy hắn cnxg không quan tâm.
“Ai da, Luật sư Nguyễn, Hi Hòa, hai người đừng có rúc một góc vậy chứ, đến vui vẻ cùng với bọn tôi này.”
Nghe được tiếng gọi cả đồng nghiệp,  Trình Hi Hòa nghĩ rằng tiệc chia tay tối nay mình là nhân vật chính, nếu cứ trốn tránh không nói lời nào như vậy không hợp lý lắm, liền quay sang nói với Nguyễn Thư, “Vậy chúng ta cũng qua đó thôi.”
“Không đâu, cậu cứ qua đi, tôi ở đây một lúc rồi đi, “Nguyễn Thư chậm rãi nói, “Về nhà muộn cậ ấy sẽ lo lắng, cậu cứ chơi vui vẻ đi.”
Trình Hi Hòa bị đồng nghiệp kéo đi một lúc thì Nguyễn Thư cũng rời khỏi bữa tiệc. Đã không còn sếp ở đó, các đồng nghiệp cũng trở nên tự do thoải mái, liên tục rót rượu cho  Trình Hi Hòa,  Trình Hi Hòa lúc đầu còn có thể cự tuyệt, về sau uống nhiều đến nỗi mơ màng không biết bản thân đã uống bao nhiêu.
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, Diệp Dung Sâm nhận được điện thoại từ đồng nghiệp của  Trình Hi Hòa, lúc đến tới nơi thì cũng là lúc  Trình Hi Hòa uống say đến mơ hồ đang lôi kéo đồng nghiệp, “Chúng ta lại uống tiếp nào…”
Trong ấn tượng của Diệp Dung Sâm  Trình Hi Hòa chưa từng để bản thân bị động như vậy, hắn tiến về phía trước cảm ơn đồng nghiệp của  Trình Hi Hòa rồi kéo cậu lên xe. Diệp Dung Sâm có thói quen chuẩn bị nước lọc trên xe, liền lấy một chai đưa cho  Trình Hi Hòa uống, “Uống chút nước đi.”
Trình Hi Hòa ừng ực uống vào mấy ngụm sau đó đẩy ra đưa nước đến miệng Diệp Dung Sâm, mất hứng nói, “Đây không phải rượu mà, là nước…”
“Ai bảo em uống nhiều như vậy? Lời tôi nói chỉ như gió thổi qua tai em thôi sao?” Diệp Dung Sâm tuy giọng nói là trách móc nhưng rõ ràng lại  là quan tâm, “Không phải đã bảo em nói uống ít thôi sao.”
Trình Hi Hòa đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Diệp Dung Sâm, qua một lúc sau mới mơ màng nói, “Anh sao  có thể là Dung Sâm được, anh ấy còn đang giận tôi, sẽ không tới đón… anh ấy không cần tôi nữa rồi.”
Diệp Dung Sâm vốn dĩ đang giận nhưng bị dáng vẻ mơ màng của  Trình Hi Hòa chọc cười, “Em còn biết tôi đang giận? Vậy sao còn uống nhiều như vậy hả?”
“Bởi vì tôi buồn mà…”  Trình Hi Hòa đưa tay nắm lấy cánh tay Diệp Dung Sâm, “Tôi khiến anh ấy giận, nhưng mà tôi không muốn vậy….”
Diệp Dung Sâm ôm  Trình Hi Hòa, cúi đầu dùng môi cọ xuống mặt cậu, “Tôi không giận.”
“Anh có giận, nhất định là đang giận…” Trình Hi Hòa giơ tay muốn đẩy Diệp Dung Sâm ra, nước mắt ngấn đầy giống như chỉ cần chạm nhẹ là có thể rơi xuống, “Anh gạt tôi…”
Diệp Dung Sâm không nói nữa, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đang líu lo kia, hôn nhau mãnh liệt giống như muốn hút lấy linh hồn của  Trình Hi Hòa.  Trình Hi Hòa lúc này đã say đến choáng váng đầu óc, không kìm lòng được mà lại dang tay ôm cổ đối phương, cố gắng hé miệng mặc cho đối phương chiếm lấy mình.
Có lẽ do tác dụng của rượu nên chỉ một nụ hôn thôi mà đã khiến cả cơ thể Trình Hi Hòa cảm thấy rạo rực trong người, giọng nói phát ra cũng có chút run run, “Dung Sâm vào… nhanh đi.”
Diệp Dung Sâm sao có thể chịu được sự mời gọi như vậy, gấp gáp  dừng xe lại bên đường, nhanh chóng ôm chầm lấy người bên cạnh. Không gian chật hẹp của xe khiến các động tác cũng trở nên gấp gáp,  Trình Hi Hòa rướn cổ để Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng gặm xuống phần cổ trắng mịn của mình, tay còn lại nhanh chóng trượt xuống tuột ra chiếc quần dài của đối phương, đầu nhỏ thô tròn lướt qua, cọ xát vào cửa huyệt ướt át vài lần rồi dứt khoát đi sâu vào trong đến tận cùng.
“Ư….Ưm… Dung Sâm chặt quá ….”  Trình Hi Hòa ôm siết lấy cổ Diệp Dung Sâm nghẹn ngào nói,”Thích anh lắm, thêm chút nữa đi, làm hư em cũng không sao, … đừng không quan tâm  em…”
Nghe được lời thỉnh cầu chân thành của  Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm mới hiểu thì ra từ trước đến nay người thấp thỏm lo âu không pải chỉ mình hắn mà  Trình Hi Hòa cũng thế. Bọn họ trân trọng, yêu thương nhau nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lưu giữ đối phương, Hắn muốn  Trình Hi Hòa từ bỏ ước mơ, chỉ ở bên hắn còn  Trình Hi Hòa lại  muốn dùng đứa con để trói buộc lấy hắn.
Diệp Dung Sâm để  Trình Hi Hòa dựa vào tay mình, quan sát thật kĩ gương mặt cậu lúc này mới nhận ra khuôn mặt kia đã trở nên mơ hồ,  khóe mắt còn đọng lại nước mắt trong veo, nhìn bộ dạng này  không khỏi cảm thấy đau lòng xen lẫn tự trách, hắn không nên đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, người này, em ấy đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất dành cho mình, như vậy còn chưa đủ sao?
“Hi Hòa, tôi yêu em..”
“ Không thể gặp em vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng quãng đời còn lại của tôi bởi vì có em mà trở nên hoàn hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.