Chương 167 : Học tỷ! Nhường cho ta điểm hạ sát được không?
Trong thành đầy cạm bẫy, mỗi bước đi đều là một cái hố.
Cho dù mạnh như Tiêu Huân Nhi, cũng lỡ chân sa ngã!
Người quay lại, kỳ thật không chỉ có Tiêu Huân Nhi.
Còn có những tên Huyết Tông trước đó bởi vì Phạm Lăng trì hoãn, nhân cơ hội đuổi theo Tiêu Huân Nhi.
Tuy nhiên, lúc đi, bọn họ có hơn năm mươi người.
Lúc quay về, chỉ còn mười mấy người.
Trong đó có năm người là Đấu Linh.
Dương Thiện mơ hồ nhớ được, lúc ấy lúc đuổi theo, hình như có mười tên Đấu Linh.
Chỉ chốc lát, năm tên Đấu Linh đã không còn?
Chiến lực của Tiêu Huân Nhi quả thực đáng sợ.
Tuy nhiên, về lý thuyết, nếu đổi lại là Dương Thiện, hẳn là cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Xét cho cùng, trong đội ngũ truy kích, cũng chỉ có một tên Bát tinh Đấu Linh tương đối khó giải quyết.
Những người còn lại, cơ bản đều là gà mờ.
Muốn h·ành h·ạ đám gà mờ, dùng quá tải, công kích phạm vi bao phủ toàn bộ.
Tiêu Huân Nhi thản nhiên nói:
"Ngươi đi trước đi, nơi này ta giải quyết."
Dương Thiện nhất định là sẽ không đồng ý:
"Ngươi nói đùa sao, đều là người của ngoại viện, ngươi có thể mạnh hơn ta bao nhiêu chứ?"
Dương Thiện nhét một viên Phục Huyết Đan vào miệng:
"Nếu học tỷ có mệnh hệ gì, vậy thì thứ đó sẽ không phải rơi vào tay tên Phạm Lao – Tông chủ Huyết Tông đó sao? Tên già đó chính là cường giả Đấu Hoàng, hơn nữa còn là kẻ ăn thịt người không nhả xương."
Tiêu Huân Nhi: "Ta sẽ không c·hết."
Dương Thiện: "Con người ai rồi cũng phải c·hết, lúc nãy ta kêu ngươi dẫn những học viên khác đi, ta cũng nói ta sẽ không c·hết, kỳ thật ta một chút nắm chắc cũng không có."
Dương Thiện vẫn duy trì đao thế bảy tầng của 《Bá Đao》.
Tiêu Huân Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Ừm, ngươi xác thật sẽ c·hết."
Dương Thiện: "..."
Chỉ bằng vào đao thế bảy tầng, Dương Thiện có thể đánh một trận sòng phẳng với Phạm Lăng.
Nhưng muốn đối phó với Đấu Vương, rõ ràng vẫn là kém không ít.
Phạm Lăng vừa nhìn thấy Tiêu Huân Nhi, hai mắt liền sáng rực:
"Mỹ nhân! Nàng thế lại tự mình quay về rồi sao!"
Những tên Huyết Tông đi truy kích chạy đến trước mặt Phạm Lăng, rối rít kêu la:
"Thiếu tông chủ, nữ oa oa này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thật sự không nhỏ!"
"Hơn ba mươi người chúng ta đ·ã c·hết hết rồi! Nữ nhân này ra tay thật sự tàn nhẫn!"
"Thiếu tông chủ, e rằng phải để Xích trưởng lão ra tay rồi!"
Nghe báo cáo của thuộc hạ, sắc mặt Phạm Lăng sa sầm: "Đám phế vật! Quay về làm gì? Còn không mau tiếp tục đuổi theo cho ta!"
Thấy đám thuộc hạ không có phản ứng, Phạm Lăng tóm lấy một tên, giáng cho hắn một cái bạt tai:
"Ngươi c·hết điếc rồi sao? Không đánh lại mỹ nhân, chẳng lẽ còn không đánh lại một đám Đại Đấu Sư sao? Cút đi truy đuổi cho ta! Bắt sống toàn bộ!"
Phạm Lăng thật sự không ngờ tới tình hình lại phát triển thành ra thế này.
Nếu thật sự để cho đám học viên thực lực thấp kém kia chạy thoát, trở về Già Nam Học Viện báo chuyện, cho dù là Phạm Lao – cha hắn đích thân ra mặt, e rằng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Phạm Lăng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Xích trưởng lão, đành phải phiền ngài ra tay rồi, nhất định phải bắt sống!"
Lúc này, Phạm Lăng cũng không còn tâm trạng tiếp tục chơi đùa nữa.
Để cho chắc chắn, trực tiếp để Xích trưởng lão – cường giả cấp bậc Đấu Vương ra tay.
Hơn nữa nhất định phải bắt sống.
Như vậy, vạn nhất sau này thật sự để cho đám học viên kia trốn về Già Nam Học Viện, chỉ cần không có ai c·hết, Phạm Lăng hoàn toàn có thể nói đây là ân oán cá nhân.
Nếu như bắt sống toàn bộ, không một ai chạy thoát, vậy thì những học viên khác có thể trực tiếp g·iết c·hết.
Chỉ để lại một mình Tiêu Huân Nhi.
Lăn lộn ở Hắc Giác Vực lâu như vậy, Phạm Lăng vẫn là rất hiểu rõ những mánh khóe trong đó.
Chuẩn bị kỹ càng, dù thế nào cũng không đến mức xảy ra xung đột lớn với Già Nam Học Viện.
"Lão phu biết rồi, Thiếu tông chủ yên tâm, nhất định sẽ bắt sống!"
Xích trưởng lão hoàn toàn là bộ dáng "cả sân này ta là trùm".
Hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước từng bước về phía trước:
"Đừng nói lão phu không cho các ngươi cơ hội, các ngươi có thể ra tay trước, đương nhiên, cũng là lần ra tay cuối cùng của các ngươi."
Trong lòng Dương Thiện thầm m
ắng:
"Lão già, ngươi còn có thể diễn hơn cả ta!"
Dương Thiện xách đao lên liền chuẩn bị cho lão già này một bài học.
Nhưng Tiêu Huân Nhi lại ngăn cản:
"Để ta."
Dương Thiện: "Học tỷ, đừng đùa nữa, đó là Đấu Vương, chúng ta liên thủ, có lẽ còn có cơ hội, ngươi một mình…"
Tiêu Huân Nhi: "Bên cạnh còn có một tên, ngươi giúp ta cản hắn một chút được không?"
Dương Thiện đương nhiên biết Tiêu Huân Nhi có thể đối phó với Xích trưởng lão, nhưng hắn vẫn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Huân Nhi.
Cố gắng dùng ánh mắt để t·ấn c·ông, khiến cho Tiêu Huân Nhi thẹn thùng.
Nhưng Dương Thiện thất bại.
Ánh mắt của Tiêu Huân Nhi bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Dương Thiện: "Được rồi, học tỷ, ta sẽ nhanh chóng đến giúp tỷ."
Tiêu Huân Nhi: "Ngươi tự bảo vệ mình cho tốt, vừa rồi đã b·ị t·hương rồi, đừng gắng gượng, một lát nữa ta sẽ đến giúp ngươi."
Dương Thiện: "..."
Nói thật lòng, kiếp trước Dương Thiện lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Huân Nhi, là trong đoạn phim giới thiệu của bản cập nhật.
Sau đó là trong trận chiến giữa Già Nam Học Viện và các thế lực ở Hắc Giác Vực.
Tiêu Huân Nhi của giai đoạn đó, đã là cường giả cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa còn đánh cho một tên Tam tinh Đấu Hoàng không ngóc đầu lên nổi!
Nhưng mà Tiêu Huân Nhi hiện tại, hẳn là vẫn chưa đột phá đến Đấu Vương mới đúng.
Phạm Lăng đã xông tới:
"Tiểu tử, vừa rồi bản Thiếu tông chủ còn chưa đánh đã nghiền, bây giờ lại chơi với ngươi thêm chút nữa, xem ngươi có thể chịu được bản Thiếu tông chủ mấy chưởng!"
Cường giả Đấu Vương ra tay, dư âm không nhỏ.
Dương Thiện cũng phải nhường cho Tiêu Huân Nhi không gian đủ lớn.
Cho nên, hắn lui nhanh chóng về phía sau, chuẩn bị giao thủ với Phạm Lăng ở nơi xa.
Để tránh ảnh hưởng đến việc Tiêu Huân Nhi phát huy.
Hiện trường chỉ còn lại Xích trưởng lão và Tiêu Huân Nhi.
Ánh mắt Xích trưởng lão nhìn Tiêu Huân Nhi, cũng có một tia nóng bỏng:
"Nếu không phải Thiếu tông chủ nhìn trúng ngươi, lão phu cũng không ngại hồi tưởng lại một chút cuồng vọng lúc còn trẻ."
"Kỳ thật, ta rất ghét người khác nói năng lỗ mãng với ta."
Biểu cảm của Tiêu Huân Nhi rất nghiêm túc:
"Nhưng cha ta từng dạy ta, n·gười c·hết là lớn nhất, cho nên, ta coi như ngươi chưa từng nói gì hết."
Xích trưởng lão ngẩn người ra hai giây, sau đó, một đôi hỏa dực xuất hiện sau lưng.
"Tiểu nha đầu, lão phu muốn cho cái miệng kia của ngươi, vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa!"
Xích trưởng lão chính là Đấu Vương hỏa thuộc tính, toàn thân hỏa diễm đấu khí thiêu đốt hừng hực.
E rằng cũng đã dung hợp Thú Hỏa vào trong đấu khí.
Sau khi đạt đến cấp bậc Đấu Vương, chỉ cần đấu khí phối hợp với quyền cước, đánh ra một quyền, cũng có uy lực không tầm thường.
Xích trưởng lão vẫn ghi nhớ lời dặn dò của Phạm Lăng, nắm đấm nhắm thẳng vào bụng Tiêu Huân Nhi.
Tiêu Huân Nhi theo bản năng giơ tay lên, tựa như định dùng bàn tay trắng nõn như ngọc kia, để tiếp nắm đấm của Xích trưởng lão.
Nhưng ngay sau đó nàng lại thu tay về.
Lão già Xích trưởng lão này, không xứng đáng chạm vào tay nàng!
Tiêu Huân Nhi mũi chân điểm nhẹ, cũng không biết sử dụng thân pháp gì, Xích trưởng lão chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiêu Huân Nhi đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng hơi thở của Tiêu Huân Nhi vẫn bị Xích trưởng lão bắt được.
Ở phía sau!
Sau khi xoay người, Xích trưởng lão không có lập tức xông tới, mà là ngưng tụ một lượng lớn đấu khí trên hai tay.
"Liệt hỏa liêu nguyên!"
Hỏa diễm như sóng biển cuồn cuộn, tựa như muốn nhấn chìm Tiêu Huân Nhi trong đó.
Xích trưởng lão cười lạnh: "Đã có chút bản lĩnh, nhưng đừng hòng c·hết dưới chiêu này, lưu lại một cái xác tàn phế, trở về từ từ chữa trị, Huyết trì của Huyết Tông chúng ta, liền xương thịt cũng có thể nối liền!"
Nhưng Xích trưởng lão chỉ cười được ba giây đồng hồ.
Hắn cảm thấy hỏa diễm của mình dung hợp lượng lớn đấu khí, đang với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng tiêu tán.
Giống như là, có mưa to trút xuống, cưỡng ép dập tắt ngọn lửa!
Tiêu Huân Nhi bình yên vô sự đi ra từ trong biển lửa.
Hai hàm răng Xích trưởng lão va vào nhau như gõ mõ:
"Điều này… Làm sao có thể?"
Trong mắt Tiêu Huân Nhi lóe lên một tia kim quang:
"Hỏa diễm đấu khí, đối với ta vô dụng, ngươi phải trả giá cho những lời nói lỗ mãng trước đó!"
Tiêu Huân Nhi rõ ràng là người tu luyện hỏa thuộc tính, nhưng đấu khí nàng thi triển ra lúc này, lại là màu vàng kim!
"A a a…"
Xích trưởng lão tựa hồ không thể tiếp nhận được tình huống trước mắt.
Khí tức Tiêu Huân Nhi tỏa ra, xác thực chỉ là Đấu Linh, thậm chí còn chỉ là Ngũ tinh Đấu Linh!
Sao có thể ở trong Huyền giai trung cấp đấu kỹ do hắn - một tên Đấu Vương thi triển, mà bình yên vô sự đi ra ngoài?
Xích trưởng lão không tin!
Hắn không muốn tin!
Việc này đi ngược lại nhận thức của hắn đối với Đấu Linh!
Không thể nào!
Trên thế giới này xác thực có một số thiên tài cực kỳ đáng sợ.
Nhưng dù cho là đám thanh niên thiên phú cực kỳ khủng bố trên bảng xếp hạng cường giả nội viện Già Nam Học Viện, bằng vào cảnh giới Cao tinh Đấu Linh, có thể khiêu chiến vượt cấp, đánh ngang ngửa với hắn - Nhị tinh Đấu Vương.
Thậm chí còn có thể miễn cưỡng áp chế hắn một đầu.
Nhưng nữ oa oa Ngũ tinh Đấu Linh trước mắt này,
Lấy cái gì ra mà có thể ở dưới công kích hỏa diễm của hắn, mà giống như tắm rửa vậy, ung dung tự tại?
Chỉ một chiêu đối mặt, biểu hiện của Tiêu Huân Nhi đã khiến cho Xích trưởng lão "đạo tâm bất ổn" .
Lúc này, lời căn dặn của Phạm Lăng đã bị Xích trưởng lão ném ra sau đầu.
Hắn muốn g·iết c·hết nữ hài trước mắt, người nhìn qua còn chưa đến mười tám tuổi này!
Hắn muốn bảo vệ nhận thức nhiều năm qua của mình!
"Giết! Giết!"
Xích trưởng lão dốc toàn lực, hỏa diễm dưới sự chống đỡ của đấu khí, càng thêm hung mãnh.
Đối mặt với công kích dốc toàn lực của một gã Nhị tinh Đấu Vương, Tiêu Huân Nhi chỉ là giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra.
Kim sắc đấu khí chậm rãi ngưng tụ thành một đạo cương khí bình chướng.
Bình chướng kia có chút vặn vẹo.
Nếu như nhìn kỹ, có lẽ có thể nhìn thấy rõ ràng, sự vặn vẹo đó, là bởi vì hỏa diễm đang thiêu đốt.
Nhưng hỏa diễm này, trong nháy mắt tiếp theo, đã bị đấu khí của Xích trưởng lão bao phủ.
Cương khí bình chướng của Tiêu Huân Nhi giống như tường thành, bị gió nhẹ thổi qua, đương nhiên là bất động như núi!
Mà ở một bên khác, trận chiến giữa Phạm Lăng và Dương Thiện, tựa hồ lợi thế vẫn nghiêng về Phạm Lăng.
Nhưng tiêu hao đấu khí của Phạm Lăng cũng không ít:
"Tên khốn kiếp nhà ngươi, tốc độ thật nhanh, đúng là có chút khó chơi!"
Trong lòng Dương Thiện cười lạnh không thôi.
NPC dám mắng hắn, mười người thì có chín người rưỡi đã biến thành một chuỗi mã số quay về cơ sở dữ liệu máy chủ chờ refresh!
Dù sao Phạm Lăng cũng không phải mèo chó gì, là NPC tiềm lực sắp đột phá đến Đấu Vương, thăng cấp lên chữ màu vàng.
Nếu muốn g·iết, vậy thì nhất định phải một kích trí mạng!
Cho nên, Dương Thiện đương nhiên vẫn là định sử dụng chiêu cũ của mình.
Trước giả vờ yếu thế, sau đó một p·hát n·ổ g·iết c·hết ngay lập tức!
Mắng!
Tùy tiện tên Phạm Lăng này mắng thế nào!
Một lát nữa phá vỡ đấu khí khải giáp của hắn, "Bá Đao - Thất Sát" sử dụng một cái, thanh HP dài mười lăm ngàn của tên Phạm Lăng này, sẽ bị hắn chém cho không còn một giọt!
Nhưng mà, ngay lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang đến tai của Dương Thiện và Phạm Lăng.
"Cái gì? Xích trưởng lão hắn…"
Phạm Lăng không cho rằng Xích trưởng lão sẽ thua.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia, rõ ràng là sự sợ hãi tuyệt vọng khi sắp phải đối mặt với c·ái c·hết, thậm chí giọng đã khàn đặc.
"Huyết bạo!"
Thân thể Phạm Lăng đột nhiên nổ tung.
Màn huyết vụ trong nháy mắt bao trùm phạm vi xung quanh.
Dương Thiện lập tức sử dụng quá tải oanh tạc, xua tan huyết vụ, nhưng làm gì còn bóng dáng của Phạm Lăng.
"Tên nhát gan này chạy trốn nhanh như vậy?"
Không thể g·iết c·hết Phạm Lăng, Dương Thiện tức giận đến mức không biết trút vào đâu.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghĩ đến điều gì, thôi động Lôi Linh Thiểm, vội vàng chạy về phía Tiêu Huân Nhi:
"Học tỷ! Điểm hạ sát! Nhường cho ta điểm hạ sát được không?"