Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 77:




Đoàn Nguyên thật sự sợ tới mức hồn bay một nửa, ôm người không biết phải làm sao.
Ngực Liên Cầm chảy đầy máu, Đoàn Nguyên run tay điểm mấy chỗ huyệt đạo, cậu khẩn trương đến mức không biết mình có điểm lệch chỗ nào không, chỉ biết sau khi tay cậu đặt xuống, mày Liên Cầm cau lại, đau đớn lại phun ra một ngụm máu.
"Sư huynh, sư huynh!"
Đoàn Nguyên sợ tới mức không dám nhúc nhích, tay đặt trên ngực Liên Cầm, cảm nhận được tiếng tim đập mỏng manh, sợ đến tái mặt, như thể người bị thương nặng là mình. Mắt thấy Liên Cầm thoi thóp, Đoàn Nguyên vội độ linh khí cho Liên Cầm, muốn bảo vệ tâm mạch cho Liên Cầm.
Liên Cầm là đại đệ tử thân truyền của Các chủ, được Các chủ đương nhiệm bồi dưỡng ngay từ khi còn nhỏ, phong thái, thực lực, không gì là không ưu tú.
Khi bé Đoàn Nguyên bướng bỉnh chơi xấu không chăm chỉ luyện tập, sư tôn cậu kiểu gì cũng sẽ chọt chọt đầu cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con quay về mà xem Liên sư huynh cách vách đi, cho dù thiên phú có tốt thế nào cũng ngày ngày dậy sớm chăm chỉ luyện công, quyết không chút lười biếng, đâu có như con đâu?"
Ngón tay mang theo vết chai mỏng chọc chọc trán cậu, chọc ra không phục trong cậu.
Đoàn Nguyên từng rất ghét Liên Cầm, vì sư tôn luôn khen y, mãi đến sau này...
Liên Cầm ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ Đoàn Nguyên lại, cậu run run môi, run giọng gọi một tiếng "Sư huynh".
Tiết Từ vội chạy tới, lấy linh dược bảo mệnh, để Đoàn Nguyên đút cho y.
Cổ họng Liên Cầm toàn là máu, sặc ho khan vài tiếng, miễn cưỡng nuốt viên thuốc xuống.
Tiết Từ bắt mạch cho y, ấn đường khẽ cau lại.
Đoàn Nguyên vốn dĩ còn đang tràn đầy hi vọng, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Từ, thở mạnh cũng không dám, tha thiết chờ mong mà nhìn.
Tiết Từ thu tay về, đang muốn nói chuyện thì bỗng thoáng nhìn thấy hai khối ngọc vỡ, ông giật mình, cầm nó lên, cẩn thận quan sát, do dự nói: "Ngọc Song Sinh?"
Lúc này Đoàn Nguyên mới chú ý tới ngọc vỡ, cậu a một tiếng, một tay đỡ Liên Cầm, một tay theo bản năng sờ sờ lòng ngực mình.
Lấy ra hai khối ngọc vỡ giống nhau như đúc.
Ngọc này là Liên Cầm đưa cho cậu, chỉ nói là linh ngọc giữ ấm, mang theo có thể trợ giúp cho tu luyện. Cậu mang theo rất nhiều năm, cực kỳ quý trọng nó, nhưng hôm nay thân ngọc có đầy vết nứt, dường như chỉ cần chạm nhẹ nó cũng sẽ khiến nó hóa thành bột mịn.
Tiết Từ thấy ngọc vỡ trong tay cậu, như suy tư gì đó mà ồ một tiếng: "Hóa ra là thế..."
Thảo nước trước đó Liên Cầm dễ bị Lệ yêu ảnh hưởng như vậy, thật ra đều không phải là Lệ yêu ảnh hưởng Liên Cầm, mà là Đoàn Nguyên ảnh hưởng Liên Cầm!
Đoàn Nguyên không rõ nguyên do, lòng đầy lo âu, lại không dám giục Tiết Từ, lúng ta lúng túng nói: "Tiết tiền bối, đây là ý gì thế ạ..."
Tiết Từ ước lượng ngọc trong tay một chút: "Đây là ngọc Cộng Sinh." Ông hất cằm về phía ngọc vỡ trong tay Đoàn Nguyên, bảo: "Đây là ngọc Nguyên."
Đây là ngọc Song Sinh hiếm thấy trên đời, chỉ có trên núi lửa cực Nam, phải chờ mấy trăm năm cơ duyên mới có thể ngưng kết ra một khối ngọc Song Sinh nguyên thạch.
Từ một tảng đá to bằng một căn phòng, có thể thu được hai khối ngọc, màu ngọc Nguyên đen như màu mực, cảm giác ấm nhuận, cạnh ngọc Nguyên thường sẽ có một khối ngọc Cộng Sinh thoáng nhạt và nhỏ hơn một chút.
Ngọc Song Sinh sinh ra ở nơi cực nóng, thân ngọc ấm áp, giống như ngọc Noãn, đây cũng không phải là điểm hiếm lạ gì, nơi thần kỳ nhất chính là nó không chỉ tin thật mà tự thân còn chứa linh căn.
Linh khí trời đất khắc hoa văn tinh xảo lên thân nó, linh khí hoa văn dồi dào, sau khi người xưa kiểm chứng, cuối cùng đưa ra một kết luận.
"Ngọc Song Sinh chỉ có thể nhận chủ một lần, chỉ có thể chắn kiếp một lần, kiếp qua, ngọc cũng sẽ nát." Tiết Từ nói, "Nhìn bộ dáng vỡ của ngọc này, e là vừa rồi tính mạng của con gặp nguy hiểm, là chủ của ngọc Cộng Sinh đã giúp con chịu hơn phân nửa, có điều..."
Những lời phía sau của Tiết Từ, Đoàn Nguyên không nghe thấy gì, trong đầu cậu trống rỗng, chỉ có câu "Tính mạng gặp nguy hiểm" và "Chịu hơn phân nửa" đang không ngừng lặp đi lặp lại.
Vừa rồi cột băng kia là hướng về phía cậu, là sư huynh đã đá cậu ra...
Liên Cầm tựa vào người cậu, dường như đã thoáng hoãn một hơi, yếu ớt gọi một tiếng: "Đoàn Nguyên à."
Giọng y mỏng manh, Đoàn Nguyên lập tức hoàn hồn.
Liên Cầm khẽ nhắm mắt, như là không có sức lực, hô ấp chợt chậm lại, y nói: "Còn mấy ngày nữa thôi là đến sinh nhật hai mươi tuổi của đệ rồi..."
Hai mươi!
Một đường sấm sét bỗng chốc vang lên trong đầu Đoàn Nguyên, lời dặn dò của cha mẹ từ trong ký ức sâu thẳm ùa về: "Con à, cha mẹ cũng không còn cách nào khác, đoán mệnh cho con là một đại sư, ông ta dặn chúng ta mấy trăm lần là phải coi con như nữ nhi mà nuôi, nuôi cho đến khi qua hai mươi tuổi thì con mới có thể tránh được tử kiếp..."
Đoàn Nguyên hốt hoảng nhớ lại, đúng là cậu đã khôi phục thân phận nam nhi lâu rồi, lâu đến mức cậu đã quên vì sao mình đến Thiên Âm Các —— Đại sư đoán mệnh đó từng nói, phía Tây có cơ duyên tiêu hóa tử kiếp của cậu, vì thế cha mẹ cậu mới đi về phía Tây, đưa cậu vào Thiên Âm Các!
"Lần sinh nhật này, có lẽ là sư huynh không cách nào mua quà cho đệ được rồi..." Liên Cầm mở mắt, mím môi không nhắc gì tới cặp ngọc Song Sinh kia, cũng không nói tới tử kiếp của Đoàn Nguyên, chỉ cố gắng giơ tay, giúp Đoàn Nguyên sửa lại vạt áo, "Trước kia sư huynh hung dữ với đệ, chỉ là muốn đệ nghiêm túc tu luyện... Khụ khụ."
Y ho khan vài tiếng, vết máu tràn ra bên môi, đứt quãng nói: "... Không phải là ta ghét đệ. Chỉ là sau đó... Thôi, cũng không sao, chỉ cần đệ vui là được."
Cuối cùng Đoàn Nguyên nhịn không nổi nữa, oa một tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, sư huynh ơi, thực xin lỗi... Sau này đệ sẽ nghe lời huynh mà huhuhu, huynh phải sống... Sau khi ra khỏi bí cảnh đệ sẽ lập tức về Tông môn mà..."
Từ nhỏ Liên Cầm đã là trọng điểm bồi dưỡng thân mang trọng trách, sau khi y biết được thân phận thật sự của Đoàn Nguyên, thật ra cũng có ý định bồi dưỡng Đoàn Nguyên thành tâm phúc trợ lực, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nghe lời y mà lựa chọn ra ngoài lịch luyện.
Vốn dĩ Đoàn Nguyên tự cảm thấy mình có lỗi với Liên Cầm, có chút áy náy, chút áy này này bởi vì chuyện hôm nay mà càng bị câu lên, phóng đại vô hạn —— Nhất định Liên Cầm đã sớm biết tử kiếp của cậu, dốc hết sức mình nhọc lòng đến tận đây, nhưng cậu lại...
Đoàn Nguyên khóc nức nở, vết thương vừa rồi bị cột băng bắn trả linh lực còn chưa kịp điều trị, cậu lại độ một lượng lớn linh lực cho Liên Cầm, lại còn khóc, chỉ cảm thấy tức ngực, nghiêng mặt nhổ ra một ngụm máu bầm, cả người vô cùng chật vật.
Liên Cầm thở dài nói: "Đừng khóc, ta..."
Sư huynh đệ hai người một người trọng thương một người hai mắt ngấn lệ, tình chân ý thật mà trao đổi với nhau, Tiết Từ sớm đã lui vài bước đến cạnh Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn, thấy thế thì nghi hoặc sờ sờ cằm: "Đây là... di chứng của Lệ yêu hả?"
Thẩm Tri Huyền thấy vẻ thoải mái của ông là biết Liên Cầm không sao, khẽ cười nói: "Sư huynh đệ ấy à, quan hệ vẫn luôn tương đối tốt."
Liên Cầm bên này muốn tự mình ngồi dậy, nhưng Đoàn Nguyên sợ y tác động đến vết thương, ôm y thật chặt, không cho y nhúc nhích.
Đoàn Nguyên nghẹn ngào nói: "Lần này chỉ cần có thể về Tông môn với sư huynh, sau này sư huynh bảo đệ làm gì thì đệ sẽ làm cái đó, tuyệt đối không từ chối huhuhuhuhu... Chỉ cần sư huynh sống..."
Liên Cầm giật mình, dường như không ngờ cậu sẽ nói như vậy, chần chờ một lát, mới hỏi: "... Thật ư?"
Đoàn Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc, gật gật ảnh hưởng tới vết thương, nghiêng đầu khụ ra một ngụm máu bầm: "Thật mà, thật mà!"
Liên Cầm rất vui: "... Vậy là tốt rồi."
Rốt cuộc y cũng nghe được lời mà mình muốn nghe từ miệng Đoàn Nguyên, nhịn không được mà cười cười, chỉ là Đoàn Nguyên thấy y cười cười, cũng không biết hiểu lầm sao mà lòng căng thẳng, ôm chặt Liên Cầm hơn tí nữa.
Liên Cầm bị cậu ôm chặt, chỉ cảm thấy tức ngực, gần như sắp bị thít ra nội thương.
Tuy y bị thương không đến mức chết, nhưng đúng là sức lực của cột băng kia rất lớn, cho dù có dùng linh đan của Tiết Từ cũng không cách nào khôi phục như thường được, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy Đoàn Nguyên ra: "... Buông tay ra."
"Sư huynh ơi, trước kia đều là đệ không tốt, đệ sẽ không bao giờ méc sư bá thật ra buổi sáng huynh chỉ luyện kiếm một lần rồi lười biếng ngủ dưới gốc cây nữa đâu, cũng sẽ không lén nhét rùa đen vào trong chăn của huynh nữa, là đệ làm nhiều chuyện có lỗi huhuhu, rất xin lỗi sư huynh, huynh đừng chết mà, huynh phải sống có được không..."
Liên Cầm: "......"
Cuối cùng Liên Cầm chịu không nổi nữa, gian nan giơ tai bịt miệng Đoàn Nguyên lại.
Cơ thể y thế nào tự y hiểu rõ, cũng không có bị thương nặng tới mức gần chết, một phen ra vẻ thật ra cũng chỉ là ôm suy nghĩ muốn ép Đoàn Nguyên trở về, nhưng y trăm triệu lần không ngờ rằng e là trong đầu của sư đệ nhỏ này có chứa biển cả rộng mênh mông, trước mặt nhiều người ngoài như vậy mà không chút giấu giếm nói ra chuyện cũ năm xưa của bọn họ!
Môi Đoàn Nguyên bị một bàn tay âm ấm che lại, chợt im lăng, một lúc lâu sau mới nín không được mà nức nở một cái.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt phun lên lòng bàn tay, y thở dài thu tay về, miễn cưỡng chống tay lên đất rồi ngồi dậy, sau đó lại che ngực: "Ta không chết được, đệ đừng khóc nữa, khóc làm ta đau đầu quá."
Đoàn Nguyên a một tiếng ngắn ngủi, một tiếng nức nở lại muốn thành tiếng, cậu dừng sức kìm lại, hai mắt ngấn lệ nhìn Liên Cầm, mờ mịt chớp chớp mắt, một giọt nước mắt dính trên hàng mi dài đang run rẩy lăn dài xuống dưới.
Rốt cuộc thể chất của người tu tiên vẫn tốt hơn. Liên Cầm vận chuyển chút linh lực, dược hiệu phát tác, linh lực vừa rồi gần như bị cột băng đông cứng hiện giờ lại lần nữa chuyện động bình thương, máu cũng ngừng chảy. Y ổn định hơi thở rồi mới nói: "Ta lại đâu phải đậu hủ, nào có dễ chết như vậy..."
Đoàn Nguyên ngẩn ngơ nhìn y, như là không kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau mới cẩn thận mà sờ sờ ngực Liên Cầm, ấm ướt một mảnh: "Sư huynh đừng có dỗ đệ... Huynh thật sự không sao chứ?"
Liên Cầm nhìn cậu, chỉ nói: "Đệ bị nội thương, có ổn không?"
Đoàn Nguyên theo bản năng khẽ lắc đầu, Liên Cầm liền nhắm mắt lại, tĩnh tọa điều tức. Đoàn Nguyên kinh hoàng nhìn y, sửng sốt xong mới quay đầu cầu cứu nhìn Tiết Từ, Tiết Từ khẽ gật đầu với cậu: "Vừa rồi đã nói rồi, vết thương tuy nghiêm trọng nhưng không đến mức chết, chỉ là sau này nhất định phải điều tức..."
Trong lòng Đoàn Nguyên rơi xuống một tảng đá lớn, bàn tay run rẩy cuối cùng cũng ổn định lại, cậu nhìn vết máu trước ngực Liên Cầm, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: "Không sao là tốt rồi, huhuhu, sư huynh không sao là tốt rồi... Hức."
Cậu vui buồn đến mức nức nở, dừng cũng dừng không được, nhưng sợ ảnh hưởng tới Liên Cầm, che miệng không dám hó hé tiếng nào, mặt nghẹn đến mức đỏ cả lên.
Tiết Từ buồn cười, bất đắc dĩ mà khẽ lắc đầu, đưa linh đan sang: "Vừa rồi con cũng bị thương không nhẹ, cũng điều tức một lát đi."
Bốn phía yên tĩnh trở lại, dường như không có nguy hiểm g. Hai bệnh nhân đang ngồi điều tức, mấy người Thẩm Tri Huyền sợ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó nên cũng không dám cách quá xa, chỉ tại chỗ quan sát gần đó.
Hố băng này rất lớn, phía dưới nhỏ như kiến, tường băng xung quanh cách họ rất xa, ngẩng đầu nhìn lên trên, đỉnh cũng vô cùng cao.
Thẩm Tri Huyền ngẩng đầu nhìn một hồi, khẽ cau mày: "Mấy thứ đó, đang nhìn chúng ta."
Sau khi là chắn vỡ nát, những yêu ma quỷ quái đó lập tức phát hiện ra bọn họ, lũ lượt kéo tới. Sau khi bọn họ rơi xuống hố sâu, nhữg yêu ma đó không có đi theo, tất cả đều vây quanh trên miệng hố, chen chúc xô xô đẩy đẩy thò đầu ra nhìn.
Lại không có con nào xuống đây.
Yến Cẩn hiểu biết ma vật nhiều hơn, hắn nhìn một hồi, nhẹ giọng nói: "Dưới này có thứ khiến chúng nó sợ hãi."
Tiết Từ nhìn khắp nơi, xung quanh toàn băng và tuyết, khí lạnh bốc lên mờ mịt khắp nơi, ngoại trừ mấy người bọn họ ra, dường như không còn vật sống nào khác. Ông cũng không phát hiện ra có gì không ổn, liền nói đùa: "Chẳng lẽ chúng nó đang sợ chúng ta?"
Thẩm Tri Huyền biết Yến Cẩn không nói đùa, y tiếp tục tập trung nhìn kỹ xung quanh, vừa nhìn thấy thì khẽ thu thần sắc lại, trầm gọng nói: "Không, trên vách băng kia ——"
Khí lạnh mờ mịt tan đi, hoàn toàn lộ ra tường băng.
Tiết Từ trông thấy cũng hít vào một hơi khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.